Chương 2362
Lưu Ly Tuyết Tuyết
29/05/2022
Thế nhưng lúc này con mèo nhỏ trong ngực khẽ động, Hà Băng mở mắt ra.
“Ra ngoài.” Anh từ trong môi mỏng phun ra hai chữ lạnh như băng.
Cô em ngực lớn đã nhận thấy được tâm trạng người đàn ông không tốt, cô ả nhanh chóng hoảng sợ lui ra khỏi phòng.
Ném văn kiện trong tay vào cái ghê bên cạnh, Diệp Minh vươn tay xoa xoa mái tóc cô bé: “Tỉnh rồi à?”
“Dạ.” Hà Băng hừ một tiếng, kỳ thực cô rất sớm đã tỉnh, ở ngay lúc cô em ngực lớn kia gõ cửa phòng.
“Có khó chịu chỗ nào hay không, anh rót nước cho em.”
Hà Băng đầy anh ra, đứng dậy.
“Hà Băng,” Diệp Minh vươn bàn tay giữ lại cổ tay mảnh khảnh của cô: “Em làm sao vậy?”
“Không sao cả,” Hà Băng nỗ lực rút về cổ tay mình: “Em muốn về.”
“Hà Băng,” Diệp Minh hơi dùng lực một chút, kéo cô vào trong ngực mình: “Anh sao cứ thấy em là lạ, âm tình bất định, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, em có phải có chuyện gì gạt anh hay không, nói mau.”
“Không có, anh buông ra đi…” Hà Băng đầy anh, không cho anh ôm.
Diệp Minh không chịu thả, bàn tay có lực bóp chặt vòng eo nhỏ mềm của cô, cầm cố cô trong ngực, anh rủ mí mắt anh tuấn nhìn cô cựa quậy trong lòng mình.
Kỳ thực ngày hôm qua anh đã nhận ra sự khác thường của cô, anh tưởng mình đã làm sai điều gì, thế nhưng anh tỉ mỉ suy nghĩ, thực sự không biêt mình sai ở đâu.
Trong lòng anh hơi bất an, luôn cảm thấy cô giấu tâm sự gì đó.
“Hà Băng, em rốt cuộc bị sao vậy, có gì cứ nói đi ra, trước đây em không như vậy!” Anh trầm giọng la một câu.
Hà Băng ngắng đầu nhìn anh, viền mắt trắng nõn nhàn nhạt hồng hồng: “Diệp Minh, em chính là thế đó, hiện tại anh thấy rõ rồi, anh đi tìm người phụ nữ khác đi”
Cái gì?
Diệp Minh biến sắc mặt tại chỗ, toàn bộ ngũ quan đột nhiên trầm xuống, song anh khắc chế tính khí trong lòng, thấp giọng nói: “Lời này sau này không cho phép nói lại!”
“Diệp Minh, em không nói đùa, anh không phải thích người phụ nữ ngực lớn sao, bên ngoài còn nhiều mà, anh đi tìm đi” Hà Băng dùng sức hất tay anh ra.
Bàn tay xuôi ở bên người Diệp Minh nhanh chóng siết thành quyền, trong tròng mắt kia dính vào vài tia máu, anh hung hăng nhìn cô, sau đó nhắc chân liền đạp ngã chiếc ghế mây kia.
Rằm.
Văn kiện và đĩa trái cây ngã hết trên thảm, một mảnh hỗn độn, ghế mây không chịu được lực chân của người đàn ông, đã gãy.
Hà Băng không lên tiêng, quen biêt lâu như vậy, đây là anh lần đầu tiên nổi giận với cô.
Bầu không khí căn phòng tới kiềm nén đến độ làm người ta hít thở không thông, Diệp Minh hai tay chống nạnh, lồng ngực to lớn phập phồng, rất nhanh ánh mắt anh đỏ thắm nhìn cô đăm đăm: “Thật sự muốn anh đi tìm người phụ nữ khác?”
Hà Băng thõng hàng mi nhỏ dài xuống, không nói lời nào.
“Mẹ kiếp điếc hay câm, nói cho ông đây!” Diệp Minh rống lên một câu.
“Ra ngoài.” Anh từ trong môi mỏng phun ra hai chữ lạnh như băng.
Cô em ngực lớn đã nhận thấy được tâm trạng người đàn ông không tốt, cô ả nhanh chóng hoảng sợ lui ra khỏi phòng.
Ném văn kiện trong tay vào cái ghê bên cạnh, Diệp Minh vươn tay xoa xoa mái tóc cô bé: “Tỉnh rồi à?”
“Dạ.” Hà Băng hừ một tiếng, kỳ thực cô rất sớm đã tỉnh, ở ngay lúc cô em ngực lớn kia gõ cửa phòng.
“Có khó chịu chỗ nào hay không, anh rót nước cho em.”
Hà Băng đầy anh ra, đứng dậy.
“Hà Băng,” Diệp Minh vươn bàn tay giữ lại cổ tay mảnh khảnh của cô: “Em làm sao vậy?”
“Không sao cả,” Hà Băng nỗ lực rút về cổ tay mình: “Em muốn về.”
“Hà Băng,” Diệp Minh hơi dùng lực một chút, kéo cô vào trong ngực mình: “Anh sao cứ thấy em là lạ, âm tình bất định, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, em có phải có chuyện gì gạt anh hay không, nói mau.”
“Không có, anh buông ra đi…” Hà Băng đầy anh, không cho anh ôm.
Diệp Minh không chịu thả, bàn tay có lực bóp chặt vòng eo nhỏ mềm của cô, cầm cố cô trong ngực, anh rủ mí mắt anh tuấn nhìn cô cựa quậy trong lòng mình.
Kỳ thực ngày hôm qua anh đã nhận ra sự khác thường của cô, anh tưởng mình đã làm sai điều gì, thế nhưng anh tỉ mỉ suy nghĩ, thực sự không biêt mình sai ở đâu.
Trong lòng anh hơi bất an, luôn cảm thấy cô giấu tâm sự gì đó.
“Hà Băng, em rốt cuộc bị sao vậy, có gì cứ nói đi ra, trước đây em không như vậy!” Anh trầm giọng la một câu.
Hà Băng ngắng đầu nhìn anh, viền mắt trắng nõn nhàn nhạt hồng hồng: “Diệp Minh, em chính là thế đó, hiện tại anh thấy rõ rồi, anh đi tìm người phụ nữ khác đi”
Cái gì?
Diệp Minh biến sắc mặt tại chỗ, toàn bộ ngũ quan đột nhiên trầm xuống, song anh khắc chế tính khí trong lòng, thấp giọng nói: “Lời này sau này không cho phép nói lại!”
“Diệp Minh, em không nói đùa, anh không phải thích người phụ nữ ngực lớn sao, bên ngoài còn nhiều mà, anh đi tìm đi” Hà Băng dùng sức hất tay anh ra.
Bàn tay xuôi ở bên người Diệp Minh nhanh chóng siết thành quyền, trong tròng mắt kia dính vào vài tia máu, anh hung hăng nhìn cô, sau đó nhắc chân liền đạp ngã chiếc ghế mây kia.
Rằm.
Văn kiện và đĩa trái cây ngã hết trên thảm, một mảnh hỗn độn, ghế mây không chịu được lực chân của người đàn ông, đã gãy.
Hà Băng không lên tiêng, quen biêt lâu như vậy, đây là anh lần đầu tiên nổi giận với cô.
Bầu không khí căn phòng tới kiềm nén đến độ làm người ta hít thở không thông, Diệp Minh hai tay chống nạnh, lồng ngực to lớn phập phồng, rất nhanh ánh mắt anh đỏ thắm nhìn cô đăm đăm: “Thật sự muốn anh đi tìm người phụ nữ khác?”
Hà Băng thõng hàng mi nhỏ dài xuống, không nói lời nào.
“Mẹ kiếp điếc hay câm, nói cho ông đây!” Diệp Minh rống lên một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.