Chương 2369
Lưu Ly Tuyết Tuyết
31/05/2022
“Lấy mạng mày!” Ngũ quan Tiêu Thành ẩn trong bóng đêm, vừa hung ác lại đáng sợ.
Đường Ngọc túa hết mồ hôi lạnh xuống: “Tiêu Thành, mày điên rồi, giết người là phạm pháp, mày vốn chính là kẻ đang ngôi tù, mày còn dám phách lôi như vậy, mau bỏ dao xuống!”
Tiêu Thành hừ lạnh một tiếng: “Mày đã biết tao là một thằng liều mạng, vậy tao còn sợ cái gì?”
“..” Đường Ngọc sợ đến một chữ đều không nói ra được, đúng vậy, chân trần không sợ mang giày, bây giờ Tiêu Thành đã không có cố ky, nói không chừng thật sự có thể giết anh ta.
“Tiêu… Tiêu Thành, mày dám! Mày có tin không nếu như mày giết tao, Dương Kim Đậu nhất định sẽ hận chết mày, mày và Hà Băng đời này cũng đừng hòng ở cạnh nhaul”
“Đường Ngọc, nghe nói lúc tao không ở nơi này mày làm không ít chuyện xấu, một mực làm mưa làm gió, mày chăng những cố ý phát tán lời đồn gắn cái danh tình nhân cho Hà Băng, còn ở trước mặt Dương Kim Đậu không ngừng xúi giục. Ha, trước đây ta cảm thấy mày rất tồi tệ, hiện tại xem ra tao đã thực sự là coi thường mày rồi.”
Đường Ngọc đã cảm thấy Tiêu Thành trần truồng khinh bỉ, không sai, dưới khí tràng cường đại áp bách của Tiêu Thành, anh ta đến tư cách làm đối thủ cũng không có.
Trước đây anh ta còn sùng bái vị dượng này như vậy, bây giờ nghĩ lại anh ta chính là một thằng ngốc.
Sự phẫn nộ đè nén ở trong lòng lập tức liền bạo phát, Đường Ngọc âm lạnh nói: “Không sai, những thứ này đều là tao làm. Tiêu Thành, là mày và Hà Băng phản bội tao trước, tao thực sự không rõ tao nơi nào không tốt, cô ấy vì sao tình nguyện làm tình nhân cũng không gả cho tao, nếu không chiếm được cô ấy, tao đây chỉ có thể hủy hoại cô ấy!”
“Dương Kim Đậu kia quá ngu xuẩn, tao nói cái gì bà ấy liền tin cái đó, hiện tại tao nắm chặt Dương Kim Đậu trong bàn tay, bà ta giống như là con rối của tao vậy, tao tuyệt sẽ không để cho mày và Hà Băng sống tốt!”
Ở trước mặt Tiêu Thành, Đường Ngọc luôn có cảm giác tự ti, cho nên anh ta mới cực đoan đến thế, hiện tại anh ta nói ra hết suy nghĩ trong lòng, giờ khắc này anh ta cực kỳ vui sướng.
Lúc này Tiêu Thành chậm rãi nhếch môi: “Đường Ngọc, mày rốt cuộc đã nói ra lời trong lòng rồi.”
Có ý gì?
Đường Ngọc lộp bộp giật mình, anh ta đột nhiên có một loại dự cảm bắt hảo, thật giống như… anh ta trúng kế rồi.
Lúc này một bóng người đi vào tầm mắt, Đường Ngọc ngắng đầu nhìn lên, vậy mà là… Dương Kim Đậu.
Dương Kim Đậu tới!
Dương Kim Đậu đã sớm đến, bà nghe vô cùng rõ ràng đoạn đối thoại vừa rồi của hai người.
Đường Ngọc choáng váng, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp phải Dương Kim Đậu.
“Cô… cô ơi, cô nghe con giải thích, vừa rồi con nói đều không phải là thật, có phải… có phải Tiêu Thành bảo cô tới không. Cô xem, những thứ này đều là mưu kế của hắn, hắn cố ý kích thích con, dẫn dắt con nói ra những lời này!”
Đường Ngọc giải thích, anh ta hất nước bần lên Tiêu Thành.
Hiện tại anh ta không thể lại mất đi sự ủng hộ của Dương Kim Đậu, bằng không anh ta sẽ mắt hết tất cả.
Dương Kim Đậu vô cùng thất vọng nhìn Đường Ngọc: “Đường Ngọc, chuyện cho tới bây giờ, lớp ngụy trang của cậu đã bị đâm thủng rồi, cậu còn không thừa nhận sao, cậu thực sự khinh tôi ngu xuần đến thế?”
‘GÔ GOHIC Dương Kim Đậu thật sự thích Đường Ngọc, thế nhưng bà không nghĩ tới lòng người thay đổi nhanh như vậy, đứa bé bà nhìn nó lớn lên từ nhỏ đã tâm lý vặn vẹo biến thái, nghĩ kỹ lại, đoạn đường này cậu ta đều luôn khích bác bà, khiến bà cô và con gái mình càng chạy càng xa, nhất là câu không chiếm được Hà Băng sẽ hủy hoại Hà Băng kia thực sự đã chọc giận bà.
Đây chính là con gái bà, bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn con gái bài “Đủ rôi” Dương Kim Đậu đỏ mắt trực tiếp cắt dứt lời Đường Ngọc: “Tôi đã nhìn thấu bộ mặt thật của cậu, trước kia là tôi mắt mù, về sau tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!”
Nói xong, Dương Kim Đậu phẩy tay áo bỏ đi.
“Cô, không phải như thế đâu, cô nghe con giải thích đi mà!” Đường Ngọc vẫn còn đau khổ cầu xin, thế nhưng thân ảnh quyết tuyệt của Dương Kim Đậu rất nhanh đã biến mắt trong tầm mắt anh ta.
Đường Ngọc túa hết mồ hôi lạnh xuống: “Tiêu Thành, mày điên rồi, giết người là phạm pháp, mày vốn chính là kẻ đang ngôi tù, mày còn dám phách lôi như vậy, mau bỏ dao xuống!”
Tiêu Thành hừ lạnh một tiếng: “Mày đã biết tao là một thằng liều mạng, vậy tao còn sợ cái gì?”
“..” Đường Ngọc sợ đến một chữ đều không nói ra được, đúng vậy, chân trần không sợ mang giày, bây giờ Tiêu Thành đã không có cố ky, nói không chừng thật sự có thể giết anh ta.
“Tiêu… Tiêu Thành, mày dám! Mày có tin không nếu như mày giết tao, Dương Kim Đậu nhất định sẽ hận chết mày, mày và Hà Băng đời này cũng đừng hòng ở cạnh nhaul”
“Đường Ngọc, nghe nói lúc tao không ở nơi này mày làm không ít chuyện xấu, một mực làm mưa làm gió, mày chăng những cố ý phát tán lời đồn gắn cái danh tình nhân cho Hà Băng, còn ở trước mặt Dương Kim Đậu không ngừng xúi giục. Ha, trước đây ta cảm thấy mày rất tồi tệ, hiện tại xem ra tao đã thực sự là coi thường mày rồi.”
Đường Ngọc đã cảm thấy Tiêu Thành trần truồng khinh bỉ, không sai, dưới khí tràng cường đại áp bách của Tiêu Thành, anh ta đến tư cách làm đối thủ cũng không có.
Trước đây anh ta còn sùng bái vị dượng này như vậy, bây giờ nghĩ lại anh ta chính là một thằng ngốc.
Sự phẫn nộ đè nén ở trong lòng lập tức liền bạo phát, Đường Ngọc âm lạnh nói: “Không sai, những thứ này đều là tao làm. Tiêu Thành, là mày và Hà Băng phản bội tao trước, tao thực sự không rõ tao nơi nào không tốt, cô ấy vì sao tình nguyện làm tình nhân cũng không gả cho tao, nếu không chiếm được cô ấy, tao đây chỉ có thể hủy hoại cô ấy!”
“Dương Kim Đậu kia quá ngu xuẩn, tao nói cái gì bà ấy liền tin cái đó, hiện tại tao nắm chặt Dương Kim Đậu trong bàn tay, bà ta giống như là con rối của tao vậy, tao tuyệt sẽ không để cho mày và Hà Băng sống tốt!”
Ở trước mặt Tiêu Thành, Đường Ngọc luôn có cảm giác tự ti, cho nên anh ta mới cực đoan đến thế, hiện tại anh ta nói ra hết suy nghĩ trong lòng, giờ khắc này anh ta cực kỳ vui sướng.
Lúc này Tiêu Thành chậm rãi nhếch môi: “Đường Ngọc, mày rốt cuộc đã nói ra lời trong lòng rồi.”
Có ý gì?
Đường Ngọc lộp bộp giật mình, anh ta đột nhiên có một loại dự cảm bắt hảo, thật giống như… anh ta trúng kế rồi.
Lúc này một bóng người đi vào tầm mắt, Đường Ngọc ngắng đầu nhìn lên, vậy mà là… Dương Kim Đậu.
Dương Kim Đậu tới!
Dương Kim Đậu đã sớm đến, bà nghe vô cùng rõ ràng đoạn đối thoại vừa rồi của hai người.
Đường Ngọc choáng váng, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp phải Dương Kim Đậu.
“Cô… cô ơi, cô nghe con giải thích, vừa rồi con nói đều không phải là thật, có phải… có phải Tiêu Thành bảo cô tới không. Cô xem, những thứ này đều là mưu kế của hắn, hắn cố ý kích thích con, dẫn dắt con nói ra những lời này!”
Đường Ngọc giải thích, anh ta hất nước bần lên Tiêu Thành.
Hiện tại anh ta không thể lại mất đi sự ủng hộ của Dương Kim Đậu, bằng không anh ta sẽ mắt hết tất cả.
Dương Kim Đậu vô cùng thất vọng nhìn Đường Ngọc: “Đường Ngọc, chuyện cho tới bây giờ, lớp ngụy trang của cậu đã bị đâm thủng rồi, cậu còn không thừa nhận sao, cậu thực sự khinh tôi ngu xuần đến thế?”
‘GÔ GOHIC Dương Kim Đậu thật sự thích Đường Ngọc, thế nhưng bà không nghĩ tới lòng người thay đổi nhanh như vậy, đứa bé bà nhìn nó lớn lên từ nhỏ đã tâm lý vặn vẹo biến thái, nghĩ kỹ lại, đoạn đường này cậu ta đều luôn khích bác bà, khiến bà cô và con gái mình càng chạy càng xa, nhất là câu không chiếm được Hà Băng sẽ hủy hoại Hà Băng kia thực sự đã chọc giận bà.
Đây chính là con gái bà, bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn con gái bài “Đủ rôi” Dương Kim Đậu đỏ mắt trực tiếp cắt dứt lời Đường Ngọc: “Tôi đã nhìn thấu bộ mặt thật của cậu, trước kia là tôi mắt mù, về sau tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!”
Nói xong, Dương Kim Đậu phẩy tay áo bỏ đi.
“Cô, không phải như thế đâu, cô nghe con giải thích đi mà!” Đường Ngọc vẫn còn đau khổ cầu xin, thế nhưng thân ảnh quyết tuyệt của Dương Kim Đậu rất nhanh đã biến mắt trong tầm mắt anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.