Chương 2409
Lưu Ly Tuyết Tuyết
09/06/2022
“Diệp Minh, anh bây giờ vẫn không thể đi, bởi vì chồng tôi lúc nào cũng có thể sẽ trở về, nếu như anh ấy gặp lại anh nhất định sẽ hiểu lầm, nên phiền anh ở chỗ này ở vài ngày, chờ chồng tôi đi công tác rồi, anh có thể rời đi.” Hà Băng nóI.
Diệp Minh siết quyền, cuối cùng nghe xong lời của cô, anh nhìn bản thân mình, trầm giọng nói: “Em đi chuẩn bị cho anh một bộ quần áo đi, anh muốn tăm rửa.”
Hà Băng nhìn anh, áo thun đen đơn bạc che giấu không được lồng ngực to lớn của anh, bắp thịt cả người người đàn ông cường hãn mạnh mẽ nhưữ hàng rào, cơ ngực trập trùng, hiện tại anh một tay đút trong túi quần, ngoại trừ đùi phải trống không, anh phảng phất vẫn Tiêu Thành lão đại khét tiếng của Hồng Kông ba năm trước đây.
“Anh bị thương, không thể chạm vào nước.”
“Anh chỉ lau người sơ thôi.”
Hà Băng dời ánh mắt xuống, rơi xuống quần dài của anh: “Lau chỗ nào? Có phải anh một ngày không lau chỗ đó thì không ngủ được không?”
“Đôi lại là em, em ngủ được hả? Quân áo thì thôi cũng được, mua cho anh một cái quần lót mới.”
Anh thay quần lót là được, đây là yêu cầu thấp nhát.
Hà Băng đứng yên không chịu di chuyển.
Diệp Minh mím môi: “Mẹ kiếp Hà Băng ông đây thực sự đã nhìn lầm em, em thậm chí ngay cả một cái quần lót cũng không chịu mua cho ông đây!”
Nói xong anh liền vào phòng tắm, trở tay đóng lại cửa, rõ ràng tức giận không nhẹ.
Diệp Minh cởi bỏ quần, đứng dưới vòi hoa sen, anh không tắm thẳng, mà là cầm khăn mặt kỳ cọ cơ thể.
Ngày hôm nay chân chảy máu, trên người anh đều mang mùi máu tươi nhàn nhạt, không lau không ngủ được.
Quần áo không có, anh thắt một cái khăn tắm ở vòng hông lớn, sau đó đứng trước đài rửa mặt giặt quần lót của mình.
Đêm nay giặt sạch, phơi chút sáng mai có thể mặc.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở, một thân ảnh yêu điệu lười biêng dựa vào cạnh cửa.
Hà Băng đứng ở nơi đó, nhìn Diệp Minh đang giặt quần lót.
Người đàn ông đứng trước đài rửa mặt, vững chắc ổn kiện, mái tóc ngắn đen nhánh ướt nhẹp dính trên trán, bọt nước trong suốt theo da thịt màu đồng chảy xuống, một vài giọt trượt vào trong vùng tam giác ngược trong hệ khăn tắm, cơ thể to lớn tà tính như vậy rất dễ dàng khiến người máu mũi.
Hà Băng cảm giác mắt mình chút nóng, người đàn ông này thật biết câu dẫn người.
Hiện tại anh cúi đầu giặt quần lót, tay đầy bọt vắt xả, bọt nước văng khắp nơi, rất hoang dã.
Ba năm trước người đàn ông này được tiền hô hậu ủng, vạn người hầu hạ, ba năm sau cuộc sống của anh xuống cấp trầm trọng, đi đến bước đường tự mình giặt quần lót.
Diệp Minh biết cô gái ở phía sau nhìn anh, mặt anh không chút thay đổi, đầu cũng không quay lại, yên lặng giặt sạch quần lót.
Xoay người, anh nhìn về phía cô gái: “Phởi ở đâu?”
Anh đưa quần lót ẩm ướt tách tách lên trước.
Hà Băng lười biếng dựa trên khung cửa, mái tóc đen nhánh bị cô dịch đến vành tai trăng như tuyêt, dưới ánh đèn rực rỡ cô gái tỏa ra ánh sáng chói lói tinh xảo, sinh ra vài phần cảm giác hương diễm: “Anh nhất định phải phơi quần lót đàn ông trong phòng một người phụ nữ đã có chồng à? Người ngoài thấy quần lót anh tung bay phấp phới trong phòng tôi thì làm thế nào đây hả?”
Mẹ nó!
Diệp Minh muốn mắng người, cô thực sự ép người quá đáng!
“Cho nên em muốn tôi không mặc quần lót ra ngoài?” Anh trả lời lại một cách mỉa mai một câu.
Diệp Minh siết quyền, cuối cùng nghe xong lời của cô, anh nhìn bản thân mình, trầm giọng nói: “Em đi chuẩn bị cho anh một bộ quần áo đi, anh muốn tăm rửa.”
Hà Băng nhìn anh, áo thun đen đơn bạc che giấu không được lồng ngực to lớn của anh, bắp thịt cả người người đàn ông cường hãn mạnh mẽ nhưữ hàng rào, cơ ngực trập trùng, hiện tại anh một tay đút trong túi quần, ngoại trừ đùi phải trống không, anh phảng phất vẫn Tiêu Thành lão đại khét tiếng của Hồng Kông ba năm trước đây.
“Anh bị thương, không thể chạm vào nước.”
“Anh chỉ lau người sơ thôi.”
Hà Băng dời ánh mắt xuống, rơi xuống quần dài của anh: “Lau chỗ nào? Có phải anh một ngày không lau chỗ đó thì không ngủ được không?”
“Đôi lại là em, em ngủ được hả? Quân áo thì thôi cũng được, mua cho anh một cái quần lót mới.”
Anh thay quần lót là được, đây là yêu cầu thấp nhát.
Hà Băng đứng yên không chịu di chuyển.
Diệp Minh mím môi: “Mẹ kiếp Hà Băng ông đây thực sự đã nhìn lầm em, em thậm chí ngay cả một cái quần lót cũng không chịu mua cho ông đây!”
Nói xong anh liền vào phòng tắm, trở tay đóng lại cửa, rõ ràng tức giận không nhẹ.
Diệp Minh cởi bỏ quần, đứng dưới vòi hoa sen, anh không tắm thẳng, mà là cầm khăn mặt kỳ cọ cơ thể.
Ngày hôm nay chân chảy máu, trên người anh đều mang mùi máu tươi nhàn nhạt, không lau không ngủ được.
Quần áo không có, anh thắt một cái khăn tắm ở vòng hông lớn, sau đó đứng trước đài rửa mặt giặt quần lót của mình.
Đêm nay giặt sạch, phơi chút sáng mai có thể mặc.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở, một thân ảnh yêu điệu lười biêng dựa vào cạnh cửa.
Hà Băng đứng ở nơi đó, nhìn Diệp Minh đang giặt quần lót.
Người đàn ông đứng trước đài rửa mặt, vững chắc ổn kiện, mái tóc ngắn đen nhánh ướt nhẹp dính trên trán, bọt nước trong suốt theo da thịt màu đồng chảy xuống, một vài giọt trượt vào trong vùng tam giác ngược trong hệ khăn tắm, cơ thể to lớn tà tính như vậy rất dễ dàng khiến người máu mũi.
Hà Băng cảm giác mắt mình chút nóng, người đàn ông này thật biết câu dẫn người.
Hiện tại anh cúi đầu giặt quần lót, tay đầy bọt vắt xả, bọt nước văng khắp nơi, rất hoang dã.
Ba năm trước người đàn ông này được tiền hô hậu ủng, vạn người hầu hạ, ba năm sau cuộc sống của anh xuống cấp trầm trọng, đi đến bước đường tự mình giặt quần lót.
Diệp Minh biết cô gái ở phía sau nhìn anh, mặt anh không chút thay đổi, đầu cũng không quay lại, yên lặng giặt sạch quần lót.
Xoay người, anh nhìn về phía cô gái: “Phởi ở đâu?”
Anh đưa quần lót ẩm ướt tách tách lên trước.
Hà Băng lười biếng dựa trên khung cửa, mái tóc đen nhánh bị cô dịch đến vành tai trăng như tuyêt, dưới ánh đèn rực rỡ cô gái tỏa ra ánh sáng chói lói tinh xảo, sinh ra vài phần cảm giác hương diễm: “Anh nhất định phải phơi quần lót đàn ông trong phòng một người phụ nữ đã có chồng à? Người ngoài thấy quần lót anh tung bay phấp phới trong phòng tôi thì làm thế nào đây hả?”
Mẹ nó!
Diệp Minh muốn mắng người, cô thực sự ép người quá đáng!
“Cho nên em muốn tôi không mặc quần lót ra ngoài?” Anh trả lời lại một cách mỉa mai một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.