Chương 2452
Lưu Ly Tuyết Tuyết
19/06/2022
Nói rôi Thiên Thiên nhìn vê phía Diệp Minh cạnh cửa: “Đại Sơn, anh đừng nghe cô ta nói bậy!”
Diệp Minh đứng ở cạnh cửa, thu liễm im lặng không lên tiếng, tựa hồ cố ý thấp xuống cảm giác về sự tồn tại của chính mình, thế nhưng vô hình trong khí tràng cường đại kia lại khiến người ta không phót lờ được.
Hiện tại toàn thân anh tản ra một loại hàn khí âm trầm.
“Ah, thì ra Thiến Thiến tiểu thư muốn chơi cùng Đại Sơn à, hai người chơi thế nào vậy?”
Hà Băng nhấc chân nhỏ đi lên trước, đi tới trước mặt Diệp Minh, cô nhón chân lên, đưa thắt lửng đen mỏng treo trên cổ Diệp Minh, sau đó thờ ơ cuốn mấy Vòng.
Diệp Minh rủ mí mắt anh tuấn nhìn khuôn mặt lớn chừng bàn tay gần trong gang tấc, ánh mắt sâu lại, anh phát động môi mỏng, không tiếng động nói ba chữ: “Lại thiếu đòn?”
Hà Băng nhướng chân mày tinh xảo nhìn anh một cái, sau đó cột lại dây lưng trên cỗ anh.
Thực sự rất đẹp đấy nha.
Diệp Minh cao to lực lưỡng, thân thể cường tráng, dù cho đi đến nơi nào đều mang đến một cảm giác áp bách, anh cũng bá đạo cường thé, nhát là ở trên giường, tràn đây cảm giác bá đạo năm hết tất cả trong tay.
Nếu như chơi đến mấy thứ đồ tình thú như vậy, vậy cũng nhất định là cô mặc.
Nhưng bây giò dây lưng màu đen thắt trên cổ anh, giống như là một con sói hoang dã bị trói cổ, cắm dục và tà tính ở trên người anh đan xen, khiến người ta hận không thể đẩy ngã anh xuống dười.
Một người đàn ông lại khiêu gợi tới mức này, thực sự là yêu nghiệt.
Cô vươn bàn tay đẩy anh lui về phía sau, hôm nay đi giày cao gót khiến cô càng thêm tươi đẹp, cô không tiếng động câu đôi môi đỏ mọng: “Trở về trị anh saul”
Nói xong, cô lắc lắc eo nhỏ lên lầu, lúc gần đi còn liếc Bò Cạp: “Em không mặc được kiểu đồ ấy đâu, anh muốn lên thì lên, không thì tìm người phụ nữ khác đi”
Thân ảnh nhỏ mềm mại tiếu lệ biến mất trong tầm mắt.
Diệp Minh còn đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh cô gái kiều diễm mà phách lối, yết hầu anh bỗng chuyền động.
Toàn thân giông như lăn qua than lửa, anh thật sự muốn ấn cô nằm xuống ngay bây giờ, con nhóc đó lại còn muốn trị anh.
Bò Cạp cũng bị trêu chọc cả người bốc hỏa, gã sườn mâu nhìn về phía Diệp Minh.
Diệp Minh không có biểu cảm nào, anh thờ ơ đút tay vào trong túi quần, không cho Bò Cạp biến hóa dưới quần anh.
“Đại Sơn, đêm nay cho chú về sớm nghỉ ngơi một chút, anh phải tận hưởng đêm xuân.” Bò Cạp cười lớn lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn sót Diệp Minh và Thiên Thiên, Thiên Thiên tiên lên một bước: “Đại Sơn, anh hãy nghe em nói…”
Diệp Minh giơ tay tháo phắt dây lưng trên cổ xuống, ném vào trong thùng rác, không liếc đến Thiến Thiến, anh xoay người đi ngay ra ngoài.
Anh đứng trên sân cỏ bên ngoài biệt thự, gió thổi lành lạnh, thổi tan một thân khô nóng.
Lúc này Thiến Thiến đi theo ra ngoài, ánh mắt cô ta lướt xuống, nhìn lướt qua quần Diệp Minh, khuôn mặt cô ta trong nháy mắt đỏ lên, trong hai mắt nhộn nhạo ý xuân.
“Đại Sơn, anh hãy nghe em nói.” Thiến Thiến tiến lên khoác lên cánh tay cường tráng của Diệp Minh.
Diệp Minh tròng mắt, liếc chòng chọc tay cô ta.
Không tiếng động mà ngoan lệ.
Thiến Thiến trắng nhợt mặt, trong nháy mắt rụt tay về.
“Đừng quên thân phận của mình, còn dám gây chuyện với cô ấy, cô liệu hồn!”
Nói xong, Diệp Minh rời đi.
Diệp Minh đứng ở cạnh cửa, thu liễm im lặng không lên tiếng, tựa hồ cố ý thấp xuống cảm giác về sự tồn tại của chính mình, thế nhưng vô hình trong khí tràng cường đại kia lại khiến người ta không phót lờ được.
Hiện tại toàn thân anh tản ra một loại hàn khí âm trầm.
“Ah, thì ra Thiến Thiến tiểu thư muốn chơi cùng Đại Sơn à, hai người chơi thế nào vậy?”
Hà Băng nhấc chân nhỏ đi lên trước, đi tới trước mặt Diệp Minh, cô nhón chân lên, đưa thắt lửng đen mỏng treo trên cổ Diệp Minh, sau đó thờ ơ cuốn mấy Vòng.
Diệp Minh rủ mí mắt anh tuấn nhìn khuôn mặt lớn chừng bàn tay gần trong gang tấc, ánh mắt sâu lại, anh phát động môi mỏng, không tiếng động nói ba chữ: “Lại thiếu đòn?”
Hà Băng nhướng chân mày tinh xảo nhìn anh một cái, sau đó cột lại dây lưng trên cỗ anh.
Thực sự rất đẹp đấy nha.
Diệp Minh cao to lực lưỡng, thân thể cường tráng, dù cho đi đến nơi nào đều mang đến một cảm giác áp bách, anh cũng bá đạo cường thé, nhát là ở trên giường, tràn đây cảm giác bá đạo năm hết tất cả trong tay.
Nếu như chơi đến mấy thứ đồ tình thú như vậy, vậy cũng nhất định là cô mặc.
Nhưng bây giò dây lưng màu đen thắt trên cổ anh, giống như là một con sói hoang dã bị trói cổ, cắm dục và tà tính ở trên người anh đan xen, khiến người ta hận không thể đẩy ngã anh xuống dười.
Một người đàn ông lại khiêu gợi tới mức này, thực sự là yêu nghiệt.
Cô vươn bàn tay đẩy anh lui về phía sau, hôm nay đi giày cao gót khiến cô càng thêm tươi đẹp, cô không tiếng động câu đôi môi đỏ mọng: “Trở về trị anh saul”
Nói xong, cô lắc lắc eo nhỏ lên lầu, lúc gần đi còn liếc Bò Cạp: “Em không mặc được kiểu đồ ấy đâu, anh muốn lên thì lên, không thì tìm người phụ nữ khác đi”
Thân ảnh nhỏ mềm mại tiếu lệ biến mất trong tầm mắt.
Diệp Minh còn đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh cô gái kiều diễm mà phách lối, yết hầu anh bỗng chuyền động.
Toàn thân giông như lăn qua than lửa, anh thật sự muốn ấn cô nằm xuống ngay bây giờ, con nhóc đó lại còn muốn trị anh.
Bò Cạp cũng bị trêu chọc cả người bốc hỏa, gã sườn mâu nhìn về phía Diệp Minh.
Diệp Minh không có biểu cảm nào, anh thờ ơ đút tay vào trong túi quần, không cho Bò Cạp biến hóa dưới quần anh.
“Đại Sơn, đêm nay cho chú về sớm nghỉ ngơi một chút, anh phải tận hưởng đêm xuân.” Bò Cạp cười lớn lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn sót Diệp Minh và Thiên Thiên, Thiên Thiên tiên lên một bước: “Đại Sơn, anh hãy nghe em nói…”
Diệp Minh giơ tay tháo phắt dây lưng trên cổ xuống, ném vào trong thùng rác, không liếc đến Thiến Thiến, anh xoay người đi ngay ra ngoài.
Anh đứng trên sân cỏ bên ngoài biệt thự, gió thổi lành lạnh, thổi tan một thân khô nóng.
Lúc này Thiến Thiến đi theo ra ngoài, ánh mắt cô ta lướt xuống, nhìn lướt qua quần Diệp Minh, khuôn mặt cô ta trong nháy mắt đỏ lên, trong hai mắt nhộn nhạo ý xuân.
“Đại Sơn, anh hãy nghe em nói.” Thiến Thiến tiến lên khoác lên cánh tay cường tráng của Diệp Minh.
Diệp Minh tròng mắt, liếc chòng chọc tay cô ta.
Không tiếng động mà ngoan lệ.
Thiến Thiến trắng nhợt mặt, trong nháy mắt rụt tay về.
“Đừng quên thân phận của mình, còn dám gây chuyện với cô ấy, cô liệu hồn!”
Nói xong, Diệp Minh rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.