Chương 2496
Lưu Ly Tuyết Tuyết
02/07/2022
Từ khi Hà Băng xuất hiện liền đè ép cô ta khắp nơi, hiện tại Hà Băng gặp rủi ro còn dám phách lối như Vậy, Thiến Thiền chắc chắn không thê nhẫn nhịn, thừa cơ hội này, cô ta phải giáo huần Hà Băng thật †ốt một chút, đề Hà Băng thống khổ cầu xin tha thứ.
Thiến Thiến cầm dùi cui điện, mạnh mẽ gõ lên đầu gối Hà Băng.
Hà Băng đau chảy mồ hôi lạnh cả người, cô quỳ một chân trên đất, một tay chống đất.
Thiên Thiên nhệch môi, ả đạp giày cao gót đi lên trước, đi tới trước mặt Hà Băng, sau đó gio tay lên, hướng vê phía má phải cô liên hung hăng tát…
Không tát đến, bởi vì một bàn tay rộng lớn thò qua đây, cái chế trụ cổ tay Thiên Thiên.
Nếu như vừa rồi Thiền Thiến không gãy xương, vậy bây giờ răng rắc một tiêng, Thiên Thiền cảm thây cơn đau thấu tim, cổ tay của ả đã gẫy.
AI Ä hét lên một tiếng.
Người đến vung tay, trực tiếp hất ả ngã.
Thiến Thiến giống nhự diều rơi xuống, cả người lui về phía sau ngã sống soài.
Đông, một tiếng, trán Thiến Thiền đụng phải tường, đầu váng mắt hoa.
Thiến Thiến ngước mắt nhìn, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người cao lớn, đúng là Diệp Minh tới.
Diệp Minh thân cao chân dài đứng nghiêm, đôi mắt như chim Ưng quét sang Thiến Thiền, trong mí mắt anh tuần dâng lên một tầng lo lắng.
Cuối cùng, anh chạy tới trước mặt Hà Băng, vươn tay đỡ Hà Băng: “Anh mới rời đi một hồi, em đã bị người khác bắt nạt?”
Hà Băng nhìn Diệp Minh, lãnh ý trong đôi mắt đã thối lui, lộ ra vài phần mềm mại.
Nơi có anh luôn an tâm như thế.
Thiên Thiên chịu đựng chật vật và đau đớn đứng lên, ả nhìn hướng Diệp Minh: “Huyệt Ứng, bố tôi trúng độc nhập viện rôi, bây giờ còn đang hôn mê, hiện tại người bị tình nghỉ là Hà Băng, nhưng đêm qua hình như anh cũng ở đó nhỉ! Vừa nói như vậy, anh cũng là một trong những người bị tình nghỉ, rất có thê là anh và Hà Băng hợp mưu hạ độc bố tôi!”
Hà Băng lộp bộp giật mình, cô nhanh chóng từ trong lòng bàn tay Diệp Minh rút tay mình về: “Không có, đêm qua anh ây không ở chỗ tôi.”
Thiến Thiến cười nhạt: “Thật không? Tải app truyệnhola đọc nhiều mỗi ngày nhé!
Huyết Ưng là bạn trai của mày, anh ta có động cơ gây án.”
Thủ trưởng trúng độc, chuyện này quá kỳ hoặc, chân tướng cần kiểm chứng, lúc này Hà Băng không hy vọng kéo Diệp Minh vào.
Hà Băng nhanh chóng ưỡn thẳng lưng, xoay người nhìn vệ phía Diệp Minh: “A Minh, anh trở vê trước đi.”
Diệp Minh chau mày kiếm, cảnh vật ở đây rất tối, càng tăng thêm độ đáng sợ của cặp mắt đen kia.
Thân hình cao lớn ấy không nhúc nhích, không đi.
Hai tay xuôi ở bên người Hà Băng.
siết thành quyền, cô biết Thiền Thiền vẫn còn ở phía sau nhìn chằm chằm cô, trước mất lại là khúc gồ, sao anh không rõ ý của cô chứ, anh về trước đi, suy nghĩ kỹ rỗi bàn lại sau.
Thủ trưởng bị hại là đại sự, không cần thận sẽ liên lụy đến anh, vêt nhơ’ này rất lớn.
Hà Băng chớp hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve, lặng lẽ dùng ánh mắt chỉ chỉ Diệp Minh.
Thiến Thiến cầm dùi cui điện, mạnh mẽ gõ lên đầu gối Hà Băng.
Hà Băng đau chảy mồ hôi lạnh cả người, cô quỳ một chân trên đất, một tay chống đất.
Thiên Thiên nhệch môi, ả đạp giày cao gót đi lên trước, đi tới trước mặt Hà Băng, sau đó gio tay lên, hướng vê phía má phải cô liên hung hăng tát…
Không tát đến, bởi vì một bàn tay rộng lớn thò qua đây, cái chế trụ cổ tay Thiên Thiên.
Nếu như vừa rồi Thiền Thiến không gãy xương, vậy bây giờ răng rắc một tiêng, Thiên Thiền cảm thây cơn đau thấu tim, cổ tay của ả đã gẫy.
AI Ä hét lên một tiếng.
Người đến vung tay, trực tiếp hất ả ngã.
Thiến Thiến giống nhự diều rơi xuống, cả người lui về phía sau ngã sống soài.
Đông, một tiếng, trán Thiến Thiền đụng phải tường, đầu váng mắt hoa.
Thiến Thiến ngước mắt nhìn, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người cao lớn, đúng là Diệp Minh tới.
Diệp Minh thân cao chân dài đứng nghiêm, đôi mắt như chim Ưng quét sang Thiến Thiền, trong mí mắt anh tuần dâng lên một tầng lo lắng.
Cuối cùng, anh chạy tới trước mặt Hà Băng, vươn tay đỡ Hà Băng: “Anh mới rời đi một hồi, em đã bị người khác bắt nạt?”
Hà Băng nhìn Diệp Minh, lãnh ý trong đôi mắt đã thối lui, lộ ra vài phần mềm mại.
Nơi có anh luôn an tâm như thế.
Thiên Thiên chịu đựng chật vật và đau đớn đứng lên, ả nhìn hướng Diệp Minh: “Huyệt Ứng, bố tôi trúng độc nhập viện rôi, bây giờ còn đang hôn mê, hiện tại người bị tình nghỉ là Hà Băng, nhưng đêm qua hình như anh cũng ở đó nhỉ! Vừa nói như vậy, anh cũng là một trong những người bị tình nghỉ, rất có thê là anh và Hà Băng hợp mưu hạ độc bố tôi!”
Hà Băng lộp bộp giật mình, cô nhanh chóng từ trong lòng bàn tay Diệp Minh rút tay mình về: “Không có, đêm qua anh ây không ở chỗ tôi.”
Thiến Thiến cười nhạt: “Thật không? Tải app truyệnhola đọc nhiều mỗi ngày nhé!
Huyết Ưng là bạn trai của mày, anh ta có động cơ gây án.”
Thủ trưởng trúng độc, chuyện này quá kỳ hoặc, chân tướng cần kiểm chứng, lúc này Hà Băng không hy vọng kéo Diệp Minh vào.
Hà Băng nhanh chóng ưỡn thẳng lưng, xoay người nhìn vệ phía Diệp Minh: “A Minh, anh trở vê trước đi.”
Diệp Minh chau mày kiếm, cảnh vật ở đây rất tối, càng tăng thêm độ đáng sợ của cặp mắt đen kia.
Thân hình cao lớn ấy không nhúc nhích, không đi.
Hai tay xuôi ở bên người Hà Băng.
siết thành quyền, cô biết Thiền Thiền vẫn còn ở phía sau nhìn chằm chằm cô, trước mất lại là khúc gồ, sao anh không rõ ý của cô chứ, anh về trước đi, suy nghĩ kỹ rỗi bàn lại sau.
Thủ trưởng bị hại là đại sự, không cần thận sẽ liên lụy đến anh, vêt nhơ’ này rất lớn.
Hà Băng chớp hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve, lặng lẽ dùng ánh mắt chỉ chỉ Diệp Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.