Chương 2517
Lưu Ly Tuyết Tuyết
03/07/2022
Diệp Minh ngồi ở bên giường, nhướng mày: “Em đến quán bar uống rượu với Triệu Lôi, chính là vì chuyện này?”
“Đúng vậy.”
Hà Băng ngồi › xốm bên chân anh, vươn tay đầy áo ngủ anh lên đi, lộ ra na nửa đoạn chân giả rẻ tiền kia.
Cô thận trọng tháo xuống.
Thế nhưng Diệp Minh đè xuống tay cô: “Đề anh tự làm.”
Lâu như vậy, cho dù mang chân giả sẽ sưng đỏ nhiễm trùng, lúc tối ngủ anh cũng không nguyện ý lấy xuông.
Hà Băng biết anh có chút chủ nghĩa đại nam tử, sĩ diện, không chịu đê cô xem dáng vẻ anh chật vật.
Anh luôn cảm thấy, chỗ mình bị cắt rất xấu, sẽ hù cô.
“Diệp Minh, cứ để em làm.” Tải app truỵen-hola đọc tiếp nhiều nhé!
Hà Băng đẩy tay anh ra, sau đó tháo chân giả của anh ra.
Hà Băng rủ hàng mi dài, lòng bàn tay mêm mại chậm rãi vuốt ve chỗ bị cắt bỏ của anh, ba năm trước anh vì cô ghép tủy, anh vì cô chặt đứt một chân, rung động trong lòng càng tản càng lớn, cô cúi người, hôn lên nơi bị cát đó của anh.
Thân hình cao lớn của Diệp Minh đột nhiên cứng đờ, đôi môi trơn lạnh dán trên chỗ bị cắt của anh từng chút một hôn, thành kính sâu đậm và yêu thương, hốc mắt anh đỏ lên, bắp thịt toàn thân căng chặt.
Loại cảm giác này không thể diễn tả thành lời, như hút phải thuốc phiện, trong thống khổ phiêu phiêu dục tiên.
Cô hôn lên nơi bị cắt bỏ của anh.
Diệp Minh nhanh chóng dùng hai ngón tay năm cằm cô, ép cô ngắng đâu: “Đừng hôn.”
Giọng anh đã khản đặc.
Ánh mắt Hà Băng yêu kiều nhìn anh, chưa đáp ngay, anh lại bô sung một câu: “Có bản lĩnh thì hôn lên tiễp đi.”
Hà Băng khựng lại, sau đó theo chỗ bị cắt của anh phương nhìn lên.
„ Anh đang suy nghĩ gì đấy?
Hà Băng lắp chân giả mới vào: “Diệp Minh, anh đứng lên đi vài bước xem thử.”
Diệp Minh đứng lên, đi vài bước, món đô Triệu Lôi làm ra này không tệ.
“Cái này bao nhiêu tiền, trả cho cậu ta chưa?” Anh ngoái đầu nhìn lại nhìn cô một cái.
Hà Băng gật đầu: “Em trả rồi.”
“Nếu trả rồi thì sau này không cần liên lạc với cậu ta nữa.”
Người này…
Còn rất thực tế.
Lúc này Diệp Minh rên một tiếng.
Hà Băng khẽ giật mình, nhanh chóng chạy tới dìu anh: “Diệp. Minh, anh sao vậy, có phải đau chỗ nào không?”
Diệp Minh vươn cánh tay tráng kiện siệt vòng eo nhỏ của cô trực tiệp ân cô vào trong lòng: “Vừa rồi anh nói thật đấy, sau này đừng liên lạc với chồng trước của em nữa, còn đề anh thây em và cậu ta ở trong quán bar uông rượu nữa, anh sẽ không tha cho cả hai!”
“Đúng vậy.”
Hà Băng ngồi › xốm bên chân anh, vươn tay đầy áo ngủ anh lên đi, lộ ra na nửa đoạn chân giả rẻ tiền kia.
Cô thận trọng tháo xuống.
Thế nhưng Diệp Minh đè xuống tay cô: “Đề anh tự làm.”
Lâu như vậy, cho dù mang chân giả sẽ sưng đỏ nhiễm trùng, lúc tối ngủ anh cũng không nguyện ý lấy xuông.
Hà Băng biết anh có chút chủ nghĩa đại nam tử, sĩ diện, không chịu đê cô xem dáng vẻ anh chật vật.
Anh luôn cảm thấy, chỗ mình bị cắt rất xấu, sẽ hù cô.
“Diệp Minh, cứ để em làm.” Tải app truỵen-hola đọc tiếp nhiều nhé!
Hà Băng đẩy tay anh ra, sau đó tháo chân giả của anh ra.
Hà Băng rủ hàng mi dài, lòng bàn tay mêm mại chậm rãi vuốt ve chỗ bị cắt bỏ của anh, ba năm trước anh vì cô ghép tủy, anh vì cô chặt đứt một chân, rung động trong lòng càng tản càng lớn, cô cúi người, hôn lên nơi bị cát đó của anh.
Thân hình cao lớn của Diệp Minh đột nhiên cứng đờ, đôi môi trơn lạnh dán trên chỗ bị cắt của anh từng chút một hôn, thành kính sâu đậm và yêu thương, hốc mắt anh đỏ lên, bắp thịt toàn thân căng chặt.
Loại cảm giác này không thể diễn tả thành lời, như hút phải thuốc phiện, trong thống khổ phiêu phiêu dục tiên.
Cô hôn lên nơi bị cắt bỏ của anh.
Diệp Minh nhanh chóng dùng hai ngón tay năm cằm cô, ép cô ngắng đâu: “Đừng hôn.”
Giọng anh đã khản đặc.
Ánh mắt Hà Băng yêu kiều nhìn anh, chưa đáp ngay, anh lại bô sung một câu: “Có bản lĩnh thì hôn lên tiễp đi.”
Hà Băng khựng lại, sau đó theo chỗ bị cắt của anh phương nhìn lên.
„ Anh đang suy nghĩ gì đấy?
Hà Băng lắp chân giả mới vào: “Diệp Minh, anh đứng lên đi vài bước xem thử.”
Diệp Minh đứng lên, đi vài bước, món đô Triệu Lôi làm ra này không tệ.
“Cái này bao nhiêu tiền, trả cho cậu ta chưa?” Anh ngoái đầu nhìn lại nhìn cô một cái.
Hà Băng gật đầu: “Em trả rồi.”
“Nếu trả rồi thì sau này không cần liên lạc với cậu ta nữa.”
Người này…
Còn rất thực tế.
Lúc này Diệp Minh rên một tiếng.
Hà Băng khẽ giật mình, nhanh chóng chạy tới dìu anh: “Diệp. Minh, anh sao vậy, có phải đau chỗ nào không?”
Diệp Minh vươn cánh tay tráng kiện siệt vòng eo nhỏ của cô trực tiệp ân cô vào trong lòng: “Vừa rồi anh nói thật đấy, sau này đừng liên lạc với chồng trước của em nữa, còn đề anh thây em và cậu ta ở trong quán bar uông rượu nữa, anh sẽ không tha cho cả hai!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.