Chương 2544
Lưu Ly Tuyết Tuyết
10/07/2022
“Sợ cái gì?”
“Em sợ đau.”
*Vậy anh và em cùng vào phòng sinh, en đạu thì anh đưa tay cho em, em cứ căn mạnh vào.”
Người mẹ bị chọc cười.
“Vợ, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con em.”
“Dạt”
Hà Băng dừng bước, nhìn đôi vợ chông đó.
Diệp Linh đau nhói, phụ nữ tới đây siêu âm kiểm tra thai đều có chồng ở cạnh, thế nhưng Hà Băng chỉ có một mình.
Bọn họ đều có thể ở cạnh Hà Băng, thế nhưng có một sô việc, ai cũng không thể thay thế được.
Làm chồng, làm cha.
Ai cũng không thể thay thế được Diệp Minh.
Diệp Linh càng sợ chính là, nếu như anh trai mãi không trở lại, Hà Băng sẽ như thế nào?
Cô không dám nghĩ.
“Băng Băng, em không sao chứ?”
Hà Băng ngoái đâu nhìn lại, thây thân sắc lo lăng quan tâm của Diệp Linh, cô nhàn nhạt nhệch môi: “Không Sao ạ Linh Linh, chị không cần đi theo em nữa đâu, nhanh về nhà đi ạ! Tự em trở về.”
Nói xong, Hà Băng giơ giơ tay chào cô, một mình rời đi.
Diệp Linh đứng tại chỗ nhìn thân ảnh nhor xinh của Hà Băng, thở dài một cái, có đôi khi, bọn họ đều hy vọng Hà Băng có thể đừng kiên cường như vậy.
Cô có thể không cười, cô cũng có thể khóc. Tải app truyện hola đọc tiếp nhé!
Khóc là cách phát tiết tốt nhất, cô có thể không che giâu vết thương của mình, cô cũng có thể cần được thương yêu, cần được che chở.
Thế nhưng, từ lúc Diệp Minh gặp chuyện không may, cô một giọt nước mắt cũng không rơi.
Hà Băng tứ bệnh viện quân khu trở về, lúc đi trên sân cỏ, cô nghe được tiếng tập huấn của những chàng lính kia một, hai, một, hai… một…
Cô dừng bước, đứng bên ngoài hàng rào nhìn vào.
Bên trong một nhóm tân binh mặc đồ rằn ri, bọn họ mồ hôi đầm đìa đang chạy nhanh, tuy đã mệt chết thế nhưng tinh thần bọn họ sáng láng, trên mặt đều là nụ cười xán lạn.
Hà Băng đứng bên ngoài hàng rào, trong đầu đều là buồi sớm là một tháng trước, anh mặc quân trang từ đẳng xa đi tới, kinh diễm thời quang.
Hà Băng chậm rãi đưa tay ra, duỗi về hàng rào phía trước, cô khẽ ngắng đâu, thành tín nhìn lá cờ đỏ tung bay giữa ánh dương chói chang.
Vì sao giác mộng của anh, luôn xa vời NI) thể chạm tới đến thế?
Đã nắm vào trong lòng bàn tay, vậy mà vẫn bay đi.
Phần đấu nhiều năm như vậy, anh đã không còn trẻ nữa.
Không thể bắt đầu lại, đã không thể đê mật.
Ở vùng đất mộng tưởng này, anh cắm sâu sinh mệnh và linh hồn mình ở nơi này, thế nhưng nơi đây đã không còn bóng hình anh.
Lưu lạc lại lưu lạc, anh vẫn lưu lạc bên ngoài.
“Em sợ đau.”
*Vậy anh và em cùng vào phòng sinh, en đạu thì anh đưa tay cho em, em cứ căn mạnh vào.”
Người mẹ bị chọc cười.
“Vợ, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con em.”
“Dạt”
Hà Băng dừng bước, nhìn đôi vợ chông đó.
Diệp Linh đau nhói, phụ nữ tới đây siêu âm kiểm tra thai đều có chồng ở cạnh, thế nhưng Hà Băng chỉ có một mình.
Bọn họ đều có thể ở cạnh Hà Băng, thế nhưng có một sô việc, ai cũng không thể thay thế được.
Làm chồng, làm cha.
Ai cũng không thể thay thế được Diệp Minh.
Diệp Linh càng sợ chính là, nếu như anh trai mãi không trở lại, Hà Băng sẽ như thế nào?
Cô không dám nghĩ.
“Băng Băng, em không sao chứ?”
Hà Băng ngoái đâu nhìn lại, thây thân sắc lo lăng quan tâm của Diệp Linh, cô nhàn nhạt nhệch môi: “Không Sao ạ Linh Linh, chị không cần đi theo em nữa đâu, nhanh về nhà đi ạ! Tự em trở về.”
Nói xong, Hà Băng giơ giơ tay chào cô, một mình rời đi.
Diệp Linh đứng tại chỗ nhìn thân ảnh nhor xinh của Hà Băng, thở dài một cái, có đôi khi, bọn họ đều hy vọng Hà Băng có thể đừng kiên cường như vậy.
Cô có thể không cười, cô cũng có thể khóc. Tải app truyện hola đọc tiếp nhé!
Khóc là cách phát tiết tốt nhất, cô có thể không che giâu vết thương của mình, cô cũng có thể cần được thương yêu, cần được che chở.
Thế nhưng, từ lúc Diệp Minh gặp chuyện không may, cô một giọt nước mắt cũng không rơi.
Hà Băng tứ bệnh viện quân khu trở về, lúc đi trên sân cỏ, cô nghe được tiếng tập huấn của những chàng lính kia một, hai, một, hai… một…
Cô dừng bước, đứng bên ngoài hàng rào nhìn vào.
Bên trong một nhóm tân binh mặc đồ rằn ri, bọn họ mồ hôi đầm đìa đang chạy nhanh, tuy đã mệt chết thế nhưng tinh thần bọn họ sáng láng, trên mặt đều là nụ cười xán lạn.
Hà Băng đứng bên ngoài hàng rào, trong đầu đều là buồi sớm là một tháng trước, anh mặc quân trang từ đẳng xa đi tới, kinh diễm thời quang.
Hà Băng chậm rãi đưa tay ra, duỗi về hàng rào phía trước, cô khẽ ngắng đâu, thành tín nhìn lá cờ đỏ tung bay giữa ánh dương chói chang.
Vì sao giác mộng của anh, luôn xa vời NI) thể chạm tới đến thế?
Đã nắm vào trong lòng bàn tay, vậy mà vẫn bay đi.
Phần đấu nhiều năm như vậy, anh đã không còn trẻ nữa.
Không thể bắt đầu lại, đã không thể đê mật.
Ở vùng đất mộng tưởng này, anh cắm sâu sinh mệnh và linh hồn mình ở nơi này, thế nhưng nơi đây đã không còn bóng hình anh.
Lưu lạc lại lưu lạc, anh vẫn lưu lạc bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.