Chương 2612
Lưu Ly Tuyết Tuyết
27/07/2022
Lâm Bắt Nhiễm là đụng vào trong ngực hắn, trên người hắn đều là cơ bắp, rất đau.
Trương Hàn chôn khuôn mặt tuần tú xuÔng trong cổ cô: “Nhiễm Nhiễm, em trưởng thành rồi, hẳn đã học được cách nghe lời, đừng chọc tôi tức giận.”
Cô với hắn lúc ấy, còn rất nhỏ, mới vừa lên đại học.
Bây giờ cũng ba, bón năm trôi qua rồi, vừa rôi hắn ngôi ở bên giường nhìn cô, cô đã trưởng thành, cho nên, cũng nền học cách nghe lời.
Lâm Bát Nhiễm cứng đờ người để cho hắn ôm, sắc mặt cũng từng tác từng tác tái nhợt xuÔng.
Lúc này Trương Hàn tự tay nhắc ngang cô lên rồi hắn ôm cô đi ra ngoài.
“Anh dẫn tôi đi đâu?” Lâm Bát Nhiễm cả kinh.
Cô không muốn đi ra ngoài, ba năm nay cô phong bề chính mình, dựng lên ngăn cách, cô không muỗn ra ngoài.
Trương Hàn không ngừng bước chân: “Dẫn em đi một chỗ.”
Nơi nào?
“Không muốn! Tôi không muốn đi! Tôi không muôn đi nơi nào cả! Mau thả tôi xuống!” Lâm Bất Nhiễm bắt đầu giãy giụa.
Trương Hàn. cũng không có ý trưng cầu ý kiến cô, vốn là kẻ cường thế bá đạo, ba năm nay cô gây rất nhiều, ở trong lòng hắn nhẹ như bông, hắn ôm cô đi nhanh ra bệnh viện.
Lâm Bát Nhiễm đi tới trên đường cái.
Ba năm chưa ra ngoài, thế giới này đối với cô mà nói rất xa lạ, cũng là nỗi sợ, Lâm Bất Nhiễm không ngờ đến cái hố sâu mình mãi không nhảy qua ra được lại bị Trương Hàn đơn giản mang ra ngoài như thế.
Lâm Bắt Nhiễm mờ mịt nhìn thế giới này, gió đêm mơn man thồi qua, ánh đèn neon ven đường lên cho cả thế giới một tầng sáng nhu hòa, cô có chút run sợ, thì ra, thế giới này vẫn luôn xinh đẹp như Vậy.
Chỉ là cô, không còn nét xuân sắc ấy nữa rôi.
Trương Hàn nhét Lâm Bất Nhiễm vào trong xe thể thao sang trọng, xe thể thao “phần phật” một tiếng lái ra ngoài.
Lâm Bắt Nhiễm toàn bộ hành trình không nói chuyện, bởi vì cô biết trong trò chơi giữa cô và Trương Hàn, cô không hệ có quyên nói chuyện, cô chỉ sợ sệt nhìn phong cảnh lướt qua cực nhanh bên ngoài cửa sổ, giỏng như một con búp bê mặc cho người định đoạt nghiền nát.
Rất nhanh xe thể thao liền dừng ở, đầu hẻm, Trương Hàn trượt cửa sỐ xe xuống: “Nhiễm Nhiễm, em xem.” . ????????????????ệ???? cop từ t????a????g [ ????R????M????R???????????? N.????N ]
Lâm Bắt Nhiễm ngắng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong ngõ hẻm âm u ẩm ướt co ro vài tên ăn xin, mây tên đó quân áo tả tơi, toàn thân tản ra mùi tanh tưởi.
Bọn họ đã rất lâu chưa ăn uống, không biết từ đâu lây được bánh bao vừa cứng vừa thiu, đang chuẩn bị gặm một cái.
Thế nhưng bánh bao bị rớt, cho nên mây tên ăn xin đó đi nhặt, hai chân của bọn họ đã bị đánh gãy toàn bộ, chỉ có thể ở bò dưới đất.
Lâm Bát Nhiễm nhìn mấy tên ăn xin kia đột nhiên cảm thấy nhìn rất quen mắt, cô nhớ ra rồi, mây kẻ này chính là mấy khuôn mặt dữ fợn bỉ ồi quần quanh cô trong cơn ác mộng kia.
Là bọn hắn cắt đứt chân cô.
Trương Hàn chôn khuôn mặt tuần tú xuÔng trong cổ cô: “Nhiễm Nhiễm, em trưởng thành rồi, hẳn đã học được cách nghe lời, đừng chọc tôi tức giận.”
Cô với hắn lúc ấy, còn rất nhỏ, mới vừa lên đại học.
Bây giờ cũng ba, bón năm trôi qua rồi, vừa rôi hắn ngôi ở bên giường nhìn cô, cô đã trưởng thành, cho nên, cũng nền học cách nghe lời.
Lâm Bát Nhiễm cứng đờ người để cho hắn ôm, sắc mặt cũng từng tác từng tác tái nhợt xuÔng.
Lúc này Trương Hàn tự tay nhắc ngang cô lên rồi hắn ôm cô đi ra ngoài.
“Anh dẫn tôi đi đâu?” Lâm Bát Nhiễm cả kinh.
Cô không muốn đi ra ngoài, ba năm nay cô phong bề chính mình, dựng lên ngăn cách, cô không muỗn ra ngoài.
Trương Hàn không ngừng bước chân: “Dẫn em đi một chỗ.”
Nơi nào?
“Không muốn! Tôi không muốn đi! Tôi không muôn đi nơi nào cả! Mau thả tôi xuống!” Lâm Bất Nhiễm bắt đầu giãy giụa.
Trương Hàn. cũng không có ý trưng cầu ý kiến cô, vốn là kẻ cường thế bá đạo, ba năm nay cô gây rất nhiều, ở trong lòng hắn nhẹ như bông, hắn ôm cô đi nhanh ra bệnh viện.
Lâm Bát Nhiễm đi tới trên đường cái.
Ba năm chưa ra ngoài, thế giới này đối với cô mà nói rất xa lạ, cũng là nỗi sợ, Lâm Bất Nhiễm không ngờ đến cái hố sâu mình mãi không nhảy qua ra được lại bị Trương Hàn đơn giản mang ra ngoài như thế.
Lâm Bắt Nhiễm mờ mịt nhìn thế giới này, gió đêm mơn man thồi qua, ánh đèn neon ven đường lên cho cả thế giới một tầng sáng nhu hòa, cô có chút run sợ, thì ra, thế giới này vẫn luôn xinh đẹp như Vậy.
Chỉ là cô, không còn nét xuân sắc ấy nữa rôi.
Trương Hàn nhét Lâm Bất Nhiễm vào trong xe thể thao sang trọng, xe thể thao “phần phật” một tiếng lái ra ngoài.
Lâm Bắt Nhiễm toàn bộ hành trình không nói chuyện, bởi vì cô biết trong trò chơi giữa cô và Trương Hàn, cô không hệ có quyên nói chuyện, cô chỉ sợ sệt nhìn phong cảnh lướt qua cực nhanh bên ngoài cửa sổ, giỏng như một con búp bê mặc cho người định đoạt nghiền nát.
Rất nhanh xe thể thao liền dừng ở, đầu hẻm, Trương Hàn trượt cửa sỐ xe xuống: “Nhiễm Nhiễm, em xem.” . ????????????????ệ???? cop từ t????a????g [ ????R????M????R???????????? N.????N ]
Lâm Bắt Nhiễm ngắng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong ngõ hẻm âm u ẩm ướt co ro vài tên ăn xin, mây tên đó quân áo tả tơi, toàn thân tản ra mùi tanh tưởi.
Bọn họ đã rất lâu chưa ăn uống, không biết từ đâu lây được bánh bao vừa cứng vừa thiu, đang chuẩn bị gặm một cái.
Thế nhưng bánh bao bị rớt, cho nên mây tên ăn xin đó đi nhặt, hai chân của bọn họ đã bị đánh gãy toàn bộ, chỉ có thể ở bò dưới đất.
Lâm Bát Nhiễm nhìn mấy tên ăn xin kia đột nhiên cảm thấy nhìn rất quen mắt, cô nhớ ra rồi, mây kẻ này chính là mấy khuôn mặt dữ fợn bỉ ồi quần quanh cô trong cơn ác mộng kia.
Là bọn hắn cắt đứt chân cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.