Chương 2626
Lưu Ly Tuyết Tuyết
30/07/2022
Nhìn cậu cúi lửng ở trước mặt cô, trong lòng Lục Họa bỗng nhiên mềm nhũn, cô biết thiêu niên này trong xương có bao nhiêu thanh cao có bao nhiêu cao ngạo, cậu chắc chưa bao giờ cúi đầu trước bắt kỳ ai.
Hơn nữa cô thực sự đã trật chân rồi, tự mình đi chắc chắn không xuống núi được, đổi thành khác nam sinh khác cõng cô cô cũng không nguyện y.
Cát Thành ở một bên hết sức tức giận cay cú, hắn mài đao soàn soạt đang chuẩn bị tiến lên “tái chiến”, thế no rất nhanh hắn thấy Lục Họa di chuyên, Lục Họa đi tới phía sau Lâm Mặc, hai tay khoát lên trên vai cậu, ngoan ngoãn năm lên.
Cát Thành cứng đờ, hắn kinh ngạc nhìn một màn này, Lục Họa vậy mà thực sự đề Lâm Mặc cống.
Vừa rồi hắn muốn cõng cô, cô từ chối quyết liệt lắm mà.
Có thể bản thân Lục Họa cũng không phát giác ra, cô đối với người khác và đối với Lâm Mặc khác nhau một trời một vực.
Lục Họa nằm lên, cánh tay có lực của Lâm Mặc vòng qua phía sau nhắc lên, nhẹ nhàng cống cô lên.
Hai người đi xuống núi.
Lúc này Vưu Linh cùng những bạn học khác chạy tới, khiệp sợ nói: “Trời ạ, Lâm… Lâm Mặc cướp Họa Họa đi rồi!”
Ñ Lục Họa tựa vào sau lưng Lâm Mặc, cách chất vải mỏng manh, cơ thể hai người gân như dính vào nhau, tay Lục Họa ¡ không b biết nên để ở đâu, cũng không thê ôm cổ cậu! Như vậy quá thân mật, cho nên cô chỉ dám nắm góc áo trên vai cậu.
Lục Họa còn phát hiện một vấn đề trí mạng, dáng người mỹ miều của cô, vòng ngực mơn mỡn kia, nếu như cô năm xuông thì… thì sẽ dán lên lưng cậu mất…
Đoạn đường này Lục Họa đều hết sức cân trọng, cơ thê cứng ngắc, cô bắt đầu hồi hận đã để Lâm Mặc cõng cô.
Lúc này bước chân của Lâm Mặc chậm lại: “Cậu năm xuống một chút đi, không sợ ngã xuống à?”
Lục Họa cách cậu càng ngày càng xa, tận lực giữ khoảng cách làm cho đoạn đường này cõng rất khó khăn.
Lục Họa không dám nằm sắp xuống, chỉ có thê cứng cổ nói: “Lâm Mặc, cậu có phải cống tôi mệt rôi không, đi không nổi nữa à, nêu như cậu không được thì cứ nói!”
Bị nói “không được” Lâm Mặc nhướng mày kiếm: “Tôi có được hay không, cậu có muốn thử không?”
Có ý gì?
Lục Họa không hiểu.
Lúc này Lâm Mặc đột nhiên bước nhanh hơn, gần như là chạy.
Bọn cậu bây giờ xuống núi, cậu đột nhiên chạy như bay rât nguy hiệm, Lục Họa hô lên nhất thanh, vội vã nhắm mắt lại gắt gao ôm cỗ cậu: “AI”
Haha.
Bên tai truyền đến tiếng cười thấp thuần từ tính của thiếu niên.
Cậu cố ý.
Cậu đang chê cười cô.
Lục Họa phát hiện mình bị chơi xỏ, răng căn vào môi đỏ mọng một cái, cô tức giận nói: “Lâm Mặc, sao cậu lại hư hỏng như vậy?”
Hơn nữa cô thực sự đã trật chân rồi, tự mình đi chắc chắn không xuống núi được, đổi thành khác nam sinh khác cõng cô cô cũng không nguyện y.
Cát Thành ở một bên hết sức tức giận cay cú, hắn mài đao soàn soạt đang chuẩn bị tiến lên “tái chiến”, thế no rất nhanh hắn thấy Lục Họa di chuyên, Lục Họa đi tới phía sau Lâm Mặc, hai tay khoát lên trên vai cậu, ngoan ngoãn năm lên.
Cát Thành cứng đờ, hắn kinh ngạc nhìn một màn này, Lục Họa vậy mà thực sự đề Lâm Mặc cống.
Vừa rồi hắn muốn cõng cô, cô từ chối quyết liệt lắm mà.
Có thể bản thân Lục Họa cũng không phát giác ra, cô đối với người khác và đối với Lâm Mặc khác nhau một trời một vực.
Lục Họa nằm lên, cánh tay có lực của Lâm Mặc vòng qua phía sau nhắc lên, nhẹ nhàng cống cô lên.
Hai người đi xuống núi.
Lúc này Vưu Linh cùng những bạn học khác chạy tới, khiệp sợ nói: “Trời ạ, Lâm… Lâm Mặc cướp Họa Họa đi rồi!”
Ñ Lục Họa tựa vào sau lưng Lâm Mặc, cách chất vải mỏng manh, cơ thể hai người gân như dính vào nhau, tay Lục Họa ¡ không b biết nên để ở đâu, cũng không thê ôm cổ cậu! Như vậy quá thân mật, cho nên cô chỉ dám nắm góc áo trên vai cậu.
Lục Họa còn phát hiện một vấn đề trí mạng, dáng người mỹ miều của cô, vòng ngực mơn mỡn kia, nếu như cô năm xuông thì… thì sẽ dán lên lưng cậu mất…
Đoạn đường này Lục Họa đều hết sức cân trọng, cơ thê cứng ngắc, cô bắt đầu hồi hận đã để Lâm Mặc cõng cô.
Lúc này bước chân của Lâm Mặc chậm lại: “Cậu năm xuống một chút đi, không sợ ngã xuống à?”
Lục Họa cách cậu càng ngày càng xa, tận lực giữ khoảng cách làm cho đoạn đường này cõng rất khó khăn.
Lục Họa không dám nằm sắp xuống, chỉ có thê cứng cổ nói: “Lâm Mặc, cậu có phải cống tôi mệt rôi không, đi không nổi nữa à, nêu như cậu không được thì cứ nói!”
Bị nói “không được” Lâm Mặc nhướng mày kiếm: “Tôi có được hay không, cậu có muốn thử không?”
Có ý gì?
Lục Họa không hiểu.
Lúc này Lâm Mặc đột nhiên bước nhanh hơn, gần như là chạy.
Bọn cậu bây giờ xuống núi, cậu đột nhiên chạy như bay rât nguy hiệm, Lục Họa hô lên nhất thanh, vội vã nhắm mắt lại gắt gao ôm cỗ cậu: “AI”
Haha.
Bên tai truyền đến tiếng cười thấp thuần từ tính của thiếu niên.
Cậu cố ý.
Cậu đang chê cười cô.
Lục Họa phát hiện mình bị chơi xỏ, răng căn vào môi đỏ mọng một cái, cô tức giận nói: “Lâm Mặc, sao cậu lại hư hỏng như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.