Chương 2746
Lưu Ly Tuyết Tuyết
30/08/2022
Lâm Bát Nhiễm ngắng đầu liếc mắt: “Là ai gọi tới vậy anh?”
“Trong công ty thôi.”
“Vậy anh nhận đi! Nói không chừng có chuyện gì khẩn cấp.
Nhâm Đống do dự một chút, sau đó cầm điện thon lên đi ra ngoài: “Vậy anh ra ngoài nghe một chút, mọi người ăn trước.”
Nhâm Đồng c đi rồi, bố mẹ Nhâm mới lầm bẩm: “Gần đây A Đống sao lại bận rộn như vậy, điện thoại di động cứ reo mãi không ngừng.”
“Nhiễm Nhiễm, lời lần trước bó mẹ nói con có suy tính qua chưa?”
Lâm Bát Nhiễm: “Lời gì ạ?”
“Sinh con ấy.”
Lâm Bắt Nhiễm không đáp được.
“Nhiễm Nhiễm, con phải nghiêm túc suy nghĩ, bố mẹ già rồi, rất mong ôm, cháu trai, A Đống là đứa con duy nhất của bố mẹ, vốn là người già cô đơn, bố mẹ vẫn hy vọng con có thể thêm sinh vài đứa, khai chỉ tán diệp cho lão Nhâm gia chúng ta.”
Lâm Bất Nhiễm nhìn ra được bỗ mẹ Nhâm thật sự thích con nít, yêu câu này cũng là hợp tình hợp lý, không hệ quá đáng, cô hồ thẹn với hai trưởng bối thật tình đối tốt với cô.
Nhâm Đồng đi ra ngoài nhận nghe điện thoại, anh ta hạ giọng không vui nói: Đường Phương, tôi không phải đã nói rôi sao, đừng gọi cho tôi nữa, đêm hôm đó chỉ là ngoài ý muôn, tôi đã có vợ, tôi rất yêu vợ tối, tôi không hy vọng cô ấy biệt chuyện này, tôi đã đề cô nghỉ việc, trả cho cô một số tiền lớn, cô mau cầm tiền rời khỏi nơi này đi, tôi không muôn gặp cô nữa.”
Giọng nói mềm yếu. của Đường Phương truyền tới: Nhâm tông, e biết em chớ nên phiền anh, đêm hôm đó em không cân anh chịu trách nhiệm, em chỉ là thích anh, sâu đậm mên mộ anh…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Nhâm Đống trực tiếp muôn cúp điện thoại.
“Nhâm tổng, em mang thai rồi.”
Cái gì?
Tay Nhâm Đống cứng đờ.
“Nhâm tổng, em lúc đầu dự định rời đi, thế nhưng hôm nay em đến bệnh viện làm kiềm tra, em đã mang thai, đứa bé này là của anh.”
Nhâm Đống nhíu mày: “Sao cô lại xác định đứa bé này là của tôi, chúng ta chỉ mới ngủ với nhau một làn.”
“Nhâm tổng, lúc em ngủ với anh vẫn còn trong trăng, cái này anh cũng biết, anh là người đàn ông duy nhất của em, đứa bé này sẽ là của anh, nêu như anh không tin, đợi lúc đứa trẻ bốn tháng có thê đâm thủng nước ôi làm giám định DNA, anh chính là bố đứa trẻ.”
Nhâm Đống nhấp môi một cái: “Bây giờ cô ở nơi nào, tôi đi qua tìm cô.”
Đường Phương đại hỉ: “Vậy thì tốt quá, em bây giờ đang ở khách sạn XX, em chờ anh.”
Nhâm Đống cúp điện thoại, sau đó trở về cầm áo khoác mình: “Bồ mẹ, vợ, công ty có chút việc, con đi ra ngoài trước, mọi người không cân chờ con, buổi tôi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói rồi Nhâm Đống đi tới hôn trán Lâm Bắt Nhiễm: “Ảnh đi nhé.”
Lâm Bất Nhiễm gật đầu: “Trên đường lái xe cần thận.”
Nhâm Đồng rời đi.
“Trong công ty thôi.”
“Vậy anh nhận đi! Nói không chừng có chuyện gì khẩn cấp.
Nhâm Đống do dự một chút, sau đó cầm điện thon lên đi ra ngoài: “Vậy anh ra ngoài nghe một chút, mọi người ăn trước.”
Nhâm Đồng c đi rồi, bố mẹ Nhâm mới lầm bẩm: “Gần đây A Đống sao lại bận rộn như vậy, điện thoại di động cứ reo mãi không ngừng.”
“Nhiễm Nhiễm, lời lần trước bó mẹ nói con có suy tính qua chưa?”
Lâm Bát Nhiễm: “Lời gì ạ?”
“Sinh con ấy.”
Lâm Bắt Nhiễm không đáp được.
“Nhiễm Nhiễm, con phải nghiêm túc suy nghĩ, bố mẹ già rồi, rất mong ôm, cháu trai, A Đống là đứa con duy nhất của bố mẹ, vốn là người già cô đơn, bố mẹ vẫn hy vọng con có thể thêm sinh vài đứa, khai chỉ tán diệp cho lão Nhâm gia chúng ta.”
Lâm Bất Nhiễm nhìn ra được bỗ mẹ Nhâm thật sự thích con nít, yêu câu này cũng là hợp tình hợp lý, không hệ quá đáng, cô hồ thẹn với hai trưởng bối thật tình đối tốt với cô.
Nhâm Đồng đi ra ngoài nhận nghe điện thoại, anh ta hạ giọng không vui nói: Đường Phương, tôi không phải đã nói rôi sao, đừng gọi cho tôi nữa, đêm hôm đó chỉ là ngoài ý muôn, tôi đã có vợ, tôi rất yêu vợ tối, tôi không hy vọng cô ấy biệt chuyện này, tôi đã đề cô nghỉ việc, trả cho cô một số tiền lớn, cô mau cầm tiền rời khỏi nơi này đi, tôi không muôn gặp cô nữa.”
Giọng nói mềm yếu. của Đường Phương truyền tới: Nhâm tông, e biết em chớ nên phiền anh, đêm hôm đó em không cân anh chịu trách nhiệm, em chỉ là thích anh, sâu đậm mên mộ anh…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Nhâm Đống trực tiếp muôn cúp điện thoại.
“Nhâm tổng, em mang thai rồi.”
Cái gì?
Tay Nhâm Đống cứng đờ.
“Nhâm tổng, em lúc đầu dự định rời đi, thế nhưng hôm nay em đến bệnh viện làm kiềm tra, em đã mang thai, đứa bé này là của anh.”
Nhâm Đống nhíu mày: “Sao cô lại xác định đứa bé này là của tôi, chúng ta chỉ mới ngủ với nhau một làn.”
“Nhâm tổng, lúc em ngủ với anh vẫn còn trong trăng, cái này anh cũng biết, anh là người đàn ông duy nhất của em, đứa bé này sẽ là của anh, nêu như anh không tin, đợi lúc đứa trẻ bốn tháng có thê đâm thủng nước ôi làm giám định DNA, anh chính là bố đứa trẻ.”
Nhâm Đống nhấp môi một cái: “Bây giờ cô ở nơi nào, tôi đi qua tìm cô.”
Đường Phương đại hỉ: “Vậy thì tốt quá, em bây giờ đang ở khách sạn XX, em chờ anh.”
Nhâm Đống cúp điện thoại, sau đó trở về cầm áo khoác mình: “Bồ mẹ, vợ, công ty có chút việc, con đi ra ngoài trước, mọi người không cân chờ con, buổi tôi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói rồi Nhâm Đống đi tới hôn trán Lâm Bắt Nhiễm: “Ảnh đi nhé.”
Lâm Bất Nhiễm gật đầu: “Trên đường lái xe cần thận.”
Nhâm Đồng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.