Chương 2791
Lưu Ly Tuyết Tuyết
10/09/2022
Lục Hàn Đình biên sắc: “Vậy làm sao bây giò, Họa Họa thích Thượng Quan Mặc nhự vậy, nêu nhữ Thượng nunn Mặc chết, Họa Họa con bé…
“Kỳ thực, Thượng Quan Mặc cũng không phải không cứu được, chỉ có một người có thê cứu cậu ây.”
“Người nào?”
“Trên đời này thứ duy nhất có thê giải được độc của Đoạn Trường Thảo chính là buội cây Tiên Thảo sinh trưởng ở Lan Lâu chúng ta, chỉ tiếc năm đó lúc em mang tam thai trở lại Lan Lâu bị mẹ em đóng băng cơ thê, chỉ có Tiên Thảo có thê cứu mạng bốn mẹ con, cho nên bụi Tiên Thảo duy nhất bị chúng ta dùng hết rồi, thé nhưng, trong máu Họa Họa chảy xuôi có Tiên Thảo, cho nên, chỉ cần ba giọt tâm đầu huyết của Họa Họa mới có thể cứu sông Thượng Quan Mặc.”
“Ba giọt tâm đầu huyết?”
“Đúng vậy, thế nhưng lầy ra ba giọt tâm đâu huyết, Họa Họa chắc chắn phải chết, đây là lấy mạng đổi mạng.”
Lục Hàn Đình lập tức liền yên lặng.
Hạ Tịch Quán thở dài một hơi, bà cũng không có ngờ đến đường tình con gái sẽ nhấp nhô như thế.
Năm đó con trai thứ của bà từng lưu lại tiên đoán “Nhất ngộ thiếu niên lầm chung thân, hôi phi yên diệt”.
Những lời này dường như đã định trước kết cục cả đời này của Lục Họa.
“Mẹ ơi~” Lúc này bên ngoài truyền đến giọng Lục Họa.
Hạ Tịch Quán chỉnh lại tâm trạng: “Họa Họa, mẹ đây.”
Lục Họa chạy tới xoa xoa cái bụng tròn vo của mình: “Mẹ, con đã ăn xong cơm tôi rôi, con muôn trở vê nơi của Thượng Quan Mặc.”
“Con gấp như vậy à?”
“Con sợ anh ấy không thấy conb sẽ Sôt ruột.”
Hạ Tịch Quán không lay chuyển được con gái, chỉ đành nói: “Được, mẹ bảo tài xế tiễn con về.”
“Dạ.” Lục Họa dùng sức gật đầu, sau đó không ngừng hua hua tay chào tạm biệt: “Bô mẹ, con đi ạ.”
“Da”
Lục Họa đi lên xe, tài xé đã kéo cửa xe ra, lúc này cô dừng bước chân lại, quay ‘đầu nhìn về phía bố mẹ mình.
Hạ Tịch Quán: “Họa Họa, sao vậy con, có phải còn có chuyện gì không?”
Lục Họa đột nhiên chạy tới, một tay ôm lấy Hạ Tịch Quán, cô nhẹ giọng nói: “Mẹ, con xin lỗi…
“Sao tự dưng lại nói xin lỗi?”
Lục Họa rũ xuống hàng mí, che giấu ướt át trong hôc mất, cô ở trong lòng mẹ cọ cọ, vô cùng quyền luyến: “Con chỉ là đột nhiên nghĩ đến lớn như vậy còn chưa có cơ hội hiệu thuận với bỗ mẹ, còn cứ làm cho bố mẹ lo lắng cho con, con thực sự là một đứa con gái rât hư.”
“Họa Họa, bố mẹ là bố mẹ của con, chỉ cần con có thể bình an hạnh phúc là được.”
“Bố mẹ, còn có các anh trai, con yêu mọi người.”
Hạ Tịch Quán dịu dàng cười nói: “Con bé ngốc, chúng ta cũng yêu con.”
Lục Họa hít hít cái mũi nhỏ đỏ bừng sau đó phất phát tay: “Con đi thật đây.”
“Đi nhanh đi, trong khoảng thời gian này bố mẹ đều sẽ ở lại chô này, cũng không phải không gặp được, bât cứ lúc nào có thể gặp lại, đừng có làm như sinh ly tử biệt vậy con bé này.”
“Kỳ thực, Thượng Quan Mặc cũng không phải không cứu được, chỉ có một người có thê cứu cậu ây.”
“Người nào?”
“Trên đời này thứ duy nhất có thê giải được độc của Đoạn Trường Thảo chính là buội cây Tiên Thảo sinh trưởng ở Lan Lâu chúng ta, chỉ tiếc năm đó lúc em mang tam thai trở lại Lan Lâu bị mẹ em đóng băng cơ thê, chỉ có Tiên Thảo có thê cứu mạng bốn mẹ con, cho nên bụi Tiên Thảo duy nhất bị chúng ta dùng hết rồi, thé nhưng, trong máu Họa Họa chảy xuôi có Tiên Thảo, cho nên, chỉ cần ba giọt tâm đầu huyết của Họa Họa mới có thể cứu sông Thượng Quan Mặc.”
“Ba giọt tâm đầu huyết?”
“Đúng vậy, thế nhưng lầy ra ba giọt tâm đâu huyết, Họa Họa chắc chắn phải chết, đây là lấy mạng đổi mạng.”
Lục Hàn Đình lập tức liền yên lặng.
Hạ Tịch Quán thở dài một hơi, bà cũng không có ngờ đến đường tình con gái sẽ nhấp nhô như thế.
Năm đó con trai thứ của bà từng lưu lại tiên đoán “Nhất ngộ thiếu niên lầm chung thân, hôi phi yên diệt”.
Những lời này dường như đã định trước kết cục cả đời này của Lục Họa.
“Mẹ ơi~” Lúc này bên ngoài truyền đến giọng Lục Họa.
Hạ Tịch Quán chỉnh lại tâm trạng: “Họa Họa, mẹ đây.”
Lục Họa chạy tới xoa xoa cái bụng tròn vo của mình: “Mẹ, con đã ăn xong cơm tôi rôi, con muôn trở vê nơi của Thượng Quan Mặc.”
“Con gấp như vậy à?”
“Con sợ anh ấy không thấy conb sẽ Sôt ruột.”
Hạ Tịch Quán không lay chuyển được con gái, chỉ đành nói: “Được, mẹ bảo tài xế tiễn con về.”
“Dạ.” Lục Họa dùng sức gật đầu, sau đó không ngừng hua hua tay chào tạm biệt: “Bô mẹ, con đi ạ.”
“Da”
Lục Họa đi lên xe, tài xé đã kéo cửa xe ra, lúc này cô dừng bước chân lại, quay ‘đầu nhìn về phía bố mẹ mình.
Hạ Tịch Quán: “Họa Họa, sao vậy con, có phải còn có chuyện gì không?”
Lục Họa đột nhiên chạy tới, một tay ôm lấy Hạ Tịch Quán, cô nhẹ giọng nói: “Mẹ, con xin lỗi…
“Sao tự dưng lại nói xin lỗi?”
Lục Họa rũ xuống hàng mí, che giấu ướt át trong hôc mất, cô ở trong lòng mẹ cọ cọ, vô cùng quyền luyến: “Con chỉ là đột nhiên nghĩ đến lớn như vậy còn chưa có cơ hội hiệu thuận với bỗ mẹ, còn cứ làm cho bố mẹ lo lắng cho con, con thực sự là một đứa con gái rât hư.”
“Họa Họa, bố mẹ là bố mẹ của con, chỉ cần con có thể bình an hạnh phúc là được.”
“Bố mẹ, còn có các anh trai, con yêu mọi người.”
Hạ Tịch Quán dịu dàng cười nói: “Con bé ngốc, chúng ta cũng yêu con.”
Lục Họa hít hít cái mũi nhỏ đỏ bừng sau đó phất phát tay: “Con đi thật đây.”
“Đi nhanh đi, trong khoảng thời gian này bố mẹ đều sẽ ở lại chô này, cũng không phải không gặp được, bât cứ lúc nào có thể gặp lại, đừng có làm như sinh ly tử biệt vậy con bé này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.