Chương 2843
Lưu Ly Tuyết Tuyết
23/09/2022
Rất nhớ rất nhớ.
Thượng Quan Mặc nhẹ nhàng đi lên trước, Lục Họa nằm nghiêng, CỤ biết có phải cô thầy ác mộng hay không, mi tâm khi thì vặn chặt, dáng vẻ uất ức như nai con bị thương.
Thượng Quan Mặc vươn tay, đầu ngón BỊ rơi trên khuôn mặt Hi nhắn ây.
Da thịt mịn màng ấm áp trượt trong lòng bàn tay anh, anh yêu thích không buông tay vuôt ve một lúc lâu.
Rất nhanh, ánh mắt của anh rơi vào trên bụng cô, cô nới mang thai, bụng dưới vân là bình thường, cũng không nhô ra.
Anh chậm rãi đưa tay lên, ở nơi này dựng dục đứa con của anh và cô.
Đây thật sự là một cảm giác kỳ diệu không cách nào diễn tả nên lời.
Thượng Quan Mặc không khỏi động lông, anh ngôi xuống, sau đó cúi người, một nụ hôn êm ái liền rơi vào trên trán cô.
Trong lúc ngủ mơ Lục Họa dường như cảm giác, được gái gì, cô nỉ non lên tiếng: “Chồng ơi.”
Cô ở trong giấc mộng gọi “chồng ơi”.
Trái tim Thượng Quan Mặc lúc này mềm mại rồi tinh rồi mù, anh dời môi mỏng xuống, xẹt qua hai mắt cô, chiêc mũi, sau đó rơi vào trên đôi môi đỏ mọng.
Anh hôn cô.
Vôn dĩ anh hôn rât khắc chê, động tác cần thận từng li từng tí, rất sọ đánh thức cô, thê nhưng. không biết làm Sao vậy, anh dân dần không khống chế được, luôn cảm giác không đủ.
Thực sự không đủ, anh muốn dùng lực một chút.
Ngón tay Thượng Quan Mặc xuyên vào mái tóc đen của cô, hung hãng hấp thu hương vị ngọt ngào của cô.
Ưm.
Lục Họa cảm giác mình mơ thấy ác mộng, cô cảm thây một tảng đá lớn đặt trên người mình, làm cô thở không được.
Mau tránh ra.
Lục Họa nỗ lực đây điều tảng đá lớn đáng ghét này ra, thế nhưng đá quá nặng, cô đầy thê nào cũng không ra.
Rất nhanh, cô đột nhiên mở mắt ra, tỉnh.
Vừa mở mắt, khuôn mặt tuần tú của Thượng Quan Mặc phóng lớn bên trong tầm mắt cô, thì ra Không phải đá lớn, trên người cô đè nặng một người người đàn ông, người đàn ông này chính là Thượng Quan Mặc đã lâu không vệ nhà.
Anh vậy mà đã trở về, hơn nữa còn đang hôn cô.
Lục Họa lúc này bắt an giãy giụa, muốn đầy anh ra: “Ưm… không muốn…”
Thấy cô tỉnh, Thượng Quan Mặc mở đôi mới ra, cánh tay Nhêng bên người cô nhìn cô: “Tỉnh?”
“Sao anh lại về?” Lục Họa bị anh hôn đến đỏ bừng mặt: “Không phải anh đang vui đùa ở bên ngoài sao?”
Cô uất ức tức giận, cho nên vô thức nói ra lời trong lòng.
Chỉ cần nhớ tới giọng nói ỏn ẻn trong điện thoại kia, cô sẽ rất khó chịu.
Cô biết mình ghen tị.
Thượng Quan Mặc nhẹ nhàng đi lên trước, Lục Họa nằm nghiêng, CỤ biết có phải cô thầy ác mộng hay không, mi tâm khi thì vặn chặt, dáng vẻ uất ức như nai con bị thương.
Thượng Quan Mặc vươn tay, đầu ngón BỊ rơi trên khuôn mặt Hi nhắn ây.
Da thịt mịn màng ấm áp trượt trong lòng bàn tay anh, anh yêu thích không buông tay vuôt ve một lúc lâu.
Rất nhanh, ánh mắt của anh rơi vào trên bụng cô, cô nới mang thai, bụng dưới vân là bình thường, cũng không nhô ra.
Anh chậm rãi đưa tay lên, ở nơi này dựng dục đứa con của anh và cô.
Đây thật sự là một cảm giác kỳ diệu không cách nào diễn tả nên lời.
Thượng Quan Mặc không khỏi động lông, anh ngôi xuống, sau đó cúi người, một nụ hôn êm ái liền rơi vào trên trán cô.
Trong lúc ngủ mơ Lục Họa dường như cảm giác, được gái gì, cô nỉ non lên tiếng: “Chồng ơi.”
Cô ở trong giấc mộng gọi “chồng ơi”.
Trái tim Thượng Quan Mặc lúc này mềm mại rồi tinh rồi mù, anh dời môi mỏng xuống, xẹt qua hai mắt cô, chiêc mũi, sau đó rơi vào trên đôi môi đỏ mọng.
Anh hôn cô.
Vôn dĩ anh hôn rât khắc chê, động tác cần thận từng li từng tí, rất sọ đánh thức cô, thê nhưng. không biết làm Sao vậy, anh dân dần không khống chế được, luôn cảm giác không đủ.
Thực sự không đủ, anh muốn dùng lực một chút.
Ngón tay Thượng Quan Mặc xuyên vào mái tóc đen của cô, hung hãng hấp thu hương vị ngọt ngào của cô.
Ưm.
Lục Họa cảm giác mình mơ thấy ác mộng, cô cảm thây một tảng đá lớn đặt trên người mình, làm cô thở không được.
Mau tránh ra.
Lục Họa nỗ lực đây điều tảng đá lớn đáng ghét này ra, thế nhưng đá quá nặng, cô đầy thê nào cũng không ra.
Rất nhanh, cô đột nhiên mở mắt ra, tỉnh.
Vừa mở mắt, khuôn mặt tuần tú của Thượng Quan Mặc phóng lớn bên trong tầm mắt cô, thì ra Không phải đá lớn, trên người cô đè nặng một người người đàn ông, người đàn ông này chính là Thượng Quan Mặc đã lâu không vệ nhà.
Anh vậy mà đã trở về, hơn nữa còn đang hôn cô.
Lục Họa lúc này bắt an giãy giụa, muốn đầy anh ra: “Ưm… không muốn…”
Thấy cô tỉnh, Thượng Quan Mặc mở đôi mới ra, cánh tay Nhêng bên người cô nhìn cô: “Tỉnh?”
“Sao anh lại về?” Lục Họa bị anh hôn đến đỏ bừng mặt: “Không phải anh đang vui đùa ở bên ngoài sao?”
Cô uất ức tức giận, cho nên vô thức nói ra lời trong lòng.
Chỉ cần nhớ tới giọng nói ỏn ẻn trong điện thoại kia, cô sẽ rất khó chịu.
Cô biết mình ghen tị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.