Chương 2887
Lưu Ly Tuyết Tuyết
05/10/2022
Anh đang cùng Quân Vô Song gọi điện thoại.
Lục Họa nhất thời ngay cả nước cũng không muốn uông, không uông nổi, toàn bộ lực chú ý của cô đều rơi vào cuộc trò chuyện của anh.
Anh đang nói chuyện với Quân Vô Song, giọng anh rất dịu dàng, chắc là Quân Vô Song đang hỏi anh bây giờ đang làm cái gì, anh nói anh đang lái xe, đang trên đường đến bệnh viện siêu âm, anh còn nói ngày hôm nay anh không rảnh, chỉ có thê hẹn ngày mai.
Anh việc lớn việc nhỏ đều báo cáo với Quân Vô Song, ngay cả chuyện đi siêu âm với vợ trước cũng không giâu giêm, ngày mai chắc là anh hẹn hò với Quân Vô Song.
Trái tim Lục Họa đau đến không thở được, như là bị một bàn tay to Siết thật chặt, tuy là mẹ tận lực giầu giêm cô, thế nhưng cô đoán được, anh và Quân Vô ) Song đã ở bên nhau, có thể chẳng mấy chốc sẽ két hôn.
Về sau, anh và Quân Vô Song sẽ sinh con nhỉ!2 Nhất định sẽ.
Cơ thể anh khỏe mạnh, muốn sinh bao nhiêu đều được, Quân Vô Song vân là thiên kim đại tiểu thư chưa có chồng, nhất định sẽ sinh con.
Vậy con cô làm sao bây giờ?
Trước đây Lục Họa chưa từng nghĩ mấy vấn đề này, hiện tại ý thức được Thượng Quan Mặc về sau sẽ củng người phụ nữ khác sinh con, cô đột nhiên luống cuống.
Tiểu Diệp Diệp của cô từ nhỏ đã mắt, đi mẹ, lẽ nào ngay cả tình yêu của bố cũng không có sao?
Vậy quá đáng thương.
Vừa rồi ở trên sân cỏ, anh cũng không sờ Tiểu Diệp Diệp.
Lục Họa càng nghĩ càng. khó chịu, viền mắt trắng nõn trở nên đỏ bừng, bên trong bốc hơi lên hơi nước nóng bỏng, rất nhanh, nước mắt trong suốt lách tách rơi xuống.
Lục Họa vươn tay lung tung lau đi nước mắt.
“Công chúa, con sao vậy, có phải khó chịu chỗ nào hay không?” Thím Chu thấy Lục Họa khóc liền lo lắng.
Thượng Quan Mặc cúp điện thoại cũng chứng kiên Lục Họa rơi nước mắt, bàn tay đặt tại trên vô lăng đột nhiên siết chặt lại.
Lúc này Lục Họa đã lau khô nước mắt, tìm một lý do: “Vừa rồi bụng con hơi trướng, khó chịu thôi ạ, hiện tại đã khá hơn nhiều rồi.”
“Công chúa, vậy để thím xoa bụng cho con.” Thím Chu nói.
Lục Họa đặt tay trên bụng mình, nhỏ giọng rầu rĩ nói: “Không cần đâu ạ, để con tự xoal”
Thượng Quan Mặc xuyên qua kính chiêu hậu nhìn cô, cô cúi cái đầu nhỏ thấy không rõ khuôn mặt, nhưng trên hàng mi nhỏ dài còn vương giọt lệ trong suốt, chớp chớp rung động, mỏng manh mỹ lệ, làm người ta không khỏi yêu thương.
Hiện tại tay cô đặt ở trên bụng mình, nhìn ra được cô rất yêu rât yêu đứa bé trong bụng này.
Thượng Quan Mặc thu hồi ánh mắt, có đôi khi không sao hiểu nỗi, nêu cô yêu con như thê, vì sao… vì sao lại không cần bố của đứa bé chứ?
Trước đây lúc muốn tách ra, liền không thể nề mặt mũi đứa bé sao?
Dù đã giữ cô lại như thế, cô cũng không chịu.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Thượng Quan Mặc xuống xe, sau đó mở ra cửa sau xe, Lục Họa ưỡn bụng xuối xe.
Lục Họa nhất thời ngay cả nước cũng không muốn uông, không uông nổi, toàn bộ lực chú ý của cô đều rơi vào cuộc trò chuyện của anh.
Anh đang nói chuyện với Quân Vô Song, giọng anh rất dịu dàng, chắc là Quân Vô Song đang hỏi anh bây giờ đang làm cái gì, anh nói anh đang lái xe, đang trên đường đến bệnh viện siêu âm, anh còn nói ngày hôm nay anh không rảnh, chỉ có thê hẹn ngày mai.
Anh việc lớn việc nhỏ đều báo cáo với Quân Vô Song, ngay cả chuyện đi siêu âm với vợ trước cũng không giâu giêm, ngày mai chắc là anh hẹn hò với Quân Vô Song.
Trái tim Lục Họa đau đến không thở được, như là bị một bàn tay to Siết thật chặt, tuy là mẹ tận lực giầu giêm cô, thế nhưng cô đoán được, anh và Quân Vô ) Song đã ở bên nhau, có thể chẳng mấy chốc sẽ két hôn.
Về sau, anh và Quân Vô Song sẽ sinh con nhỉ!2 Nhất định sẽ.
Cơ thể anh khỏe mạnh, muốn sinh bao nhiêu đều được, Quân Vô Song vân là thiên kim đại tiểu thư chưa có chồng, nhất định sẽ sinh con.
Vậy con cô làm sao bây giờ?
Trước đây Lục Họa chưa từng nghĩ mấy vấn đề này, hiện tại ý thức được Thượng Quan Mặc về sau sẽ củng người phụ nữ khác sinh con, cô đột nhiên luống cuống.
Tiểu Diệp Diệp của cô từ nhỏ đã mắt, đi mẹ, lẽ nào ngay cả tình yêu của bố cũng không có sao?
Vậy quá đáng thương.
Vừa rồi ở trên sân cỏ, anh cũng không sờ Tiểu Diệp Diệp.
Lục Họa càng nghĩ càng. khó chịu, viền mắt trắng nõn trở nên đỏ bừng, bên trong bốc hơi lên hơi nước nóng bỏng, rất nhanh, nước mắt trong suốt lách tách rơi xuống.
Lục Họa vươn tay lung tung lau đi nước mắt.
“Công chúa, con sao vậy, có phải khó chịu chỗ nào hay không?” Thím Chu thấy Lục Họa khóc liền lo lắng.
Thượng Quan Mặc cúp điện thoại cũng chứng kiên Lục Họa rơi nước mắt, bàn tay đặt tại trên vô lăng đột nhiên siết chặt lại.
Lúc này Lục Họa đã lau khô nước mắt, tìm một lý do: “Vừa rồi bụng con hơi trướng, khó chịu thôi ạ, hiện tại đã khá hơn nhiều rồi.”
“Công chúa, vậy để thím xoa bụng cho con.” Thím Chu nói.
Lục Họa đặt tay trên bụng mình, nhỏ giọng rầu rĩ nói: “Không cần đâu ạ, để con tự xoal”
Thượng Quan Mặc xuyên qua kính chiêu hậu nhìn cô, cô cúi cái đầu nhỏ thấy không rõ khuôn mặt, nhưng trên hàng mi nhỏ dài còn vương giọt lệ trong suốt, chớp chớp rung động, mỏng manh mỹ lệ, làm người ta không khỏi yêu thương.
Hiện tại tay cô đặt ở trên bụng mình, nhìn ra được cô rất yêu rât yêu đứa bé trong bụng này.
Thượng Quan Mặc thu hồi ánh mắt, có đôi khi không sao hiểu nỗi, nêu cô yêu con như thê, vì sao… vì sao lại không cần bố của đứa bé chứ?
Trước đây lúc muốn tách ra, liền không thể nề mặt mũi đứa bé sao?
Dù đã giữ cô lại như thế, cô cũng không chịu.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Thượng Quan Mặc xuống xe, sau đó mở ra cửa sau xe, Lục Họa ưỡn bụng xuối xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.