Chương 716: Dạ huỳnh, cô nên thấy đủ
Lưu Ly Tuyết Tuyết
19/04/2021
Thế nhưng Lệ lão phu nhân lạnh giọng ngắt lời bà ta: “Đừng gọi tôi là mẹ, nếu như không phải nễ mặt Yên Nhiên, tôi cũng sẽ không để cho cô vào cửa Lệ gia chúng tôi!”
“Lệ gia chúng tôi là trâm anh thế gia trăm năm, bao năm qua tới đương gia chủ mẫu cũng không cầu dòng dõi, mà trọng nhân phẩm, năm đó cô thích Quân Mặc liền hạ thuốc Quân Mặc, là thứ không biết liêm sỉ, cô cậy vào cái thai mà gả vào Lệ gia, là vì tâm cơ khó lường, sau đó cô lại không chịu nỗi khuê phòng tịch mịch, lại đi ngoại tình, quả thực không đáng mặt làm vợ, làm mẹ!”
“Chuyện tốt trong thiên hạ không thể toàn bộ bị cô chiếm hết được, Quân Mặc không thích cô, ngay từ đầu cô cũng biết, cô dụng hết tâm cơ gả cho Quân Mặc, còn vọng tưởng Quân Mặc nùng tình mật ý với cô, Lệ gia chún gtôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Dạ gia các cô, mấy năm nay Quân Mặc một tay đưa Dạ gia thành một trong tứ đại hào môn của Đề Đô, càng ở lúc bấp bênh làm hậu thuẫn mạnh mẽ nhất cho các người, Dạ Huỳnh, cô cũng nên thấy đủ!”
“Cô luôn miệng nói tôi và Quân Mặc không thích Yên Nhiên, không coi trọng Yên Nhiên, lẽ nào trên người Yên Nhiên thiếu mất vinh quang của Lệ gia sao, cô cắm sừng Quân Mặc, Quân Mặc và tôi chẳng lẽ đã nễ mặt Yên Nhiên còn chưa lớn nên chưa đệ đơn ly hôn, trục xuất cô khỏi cửa Lệ gia đấy ư?”
“Đừng cho là tôi nhìn không ra tâm cơ của cô, cô còn muốn chắp vá với Quân Mặc à, sinh thêm thằng con trai cho Quân Mặc? Quả thực là sỉ tâm vọng tưởng!”
Lệ lão phu nhân từng câu từng chữ sắc bén nặng nề nện xuống, trực tiếp khiến Dạ Huỳnh hai chân mềm nhũn, tất cả huyễn tưởng của bà ta đều tan vỡ, bà ta biết bản thân cuối cùng cả đời đều không thể sở hữu hết thảy mong muốn của mình.
Bà ta không cam lòng.
Bà ta quá không cam lòng!
“Mẹ, trong lòng mẹ nếu đã có Yên Nhiên, vậy sao còn muốn nhận Hạ Tịch Quán làm cháu gái, con nhỏ kia đến tột cùng đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho mẹ?”
Dạ Huỳnh thật sự không hiểu cái này trên người Hạ Tịch Quán đến tột cùng có mị lực gì, chẳng những đàn ông vì cô khuynh đảo, ngay cả lão phu nhân cũng bị cô khuất phục.
Câu hỏi này khiến vẻ mặt Lệ lão phu nhân ấm áp lại, kỳ thực Lệ lão phu nhân cũng không biết vì sao bà lại thích Hạ Tịch Quán như thế, lúc ở Hải Thành ngay từ ánh mắt đầu tiên bà thấy Hạ Tịch Quán đã thích đôi mắt trong suốt thông tuệ linh động của cô, lúc đó ý niệm đầu tiên của bà chính là muốn nhận Hạ Tịch Quán làm cháu gái.
Hiện tại cái ý niệm này càng lúc càng mãnh liệt, bà muốn mang Hạ Tịch Quán vào Lệ gia, để Hạ Tịch Quán mang họ Lệ.
Lệ lão phu nhân cảm giác mình thực sự đã bị Hạ Tịch Quán hạ thuốc mê rồi “Dạ Huỳnh, tâm ý tôi đã quyết, cô cũng đừng dây dưa với tôi về bé con Quán Quán mãi! Tôi mệt rồi, cô ra ngoài đi!”
Lúc này má Lý ngoài cửa mở cửa phòng, làm ra thủ thế “mời”: *Phu nhân, bà có thể ra.”
Dạ Huỳnh cắn răng, sau đó lòng không phục rời khỏi căn phòng này.
Dạ Huỳnh đi, má Lý đi tới: “Lão phu nhân, lúc đầu tôi đã nói Dạ Huỳnh này toan tính bất chính, không xứng với thiếu gia, thiếu gia phong hoa vô song, Dạ Huỳnh nhất định chính là vết bẩn trên người thiếu gia.”
Lệ lão phu nhân thở dài: “Có lẽ đây đều là mệnh!”
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.
Má Lý nhanh chóng cười nói: “Lão phu nhân, chắc là thiếu gia gọi điện thoại tới, tuy là hôm nay thiếu gia không về, nhưng cậu ấy vẫn nhớ sinh nhật của bà đấy ạ.”
Má Lý là người làm hồi môn theo Lệ lão phu nhân gả vào Lệ gia, nên mấy năm nay cũng không đổi giọng, vẫn gọi Lệ Quân Mặc là “thiếu gia”.
“Lệ gia chúng tôi là trâm anh thế gia trăm năm, bao năm qua tới đương gia chủ mẫu cũng không cầu dòng dõi, mà trọng nhân phẩm, năm đó cô thích Quân Mặc liền hạ thuốc Quân Mặc, là thứ không biết liêm sỉ, cô cậy vào cái thai mà gả vào Lệ gia, là vì tâm cơ khó lường, sau đó cô lại không chịu nỗi khuê phòng tịch mịch, lại đi ngoại tình, quả thực không đáng mặt làm vợ, làm mẹ!”
“Chuyện tốt trong thiên hạ không thể toàn bộ bị cô chiếm hết được, Quân Mặc không thích cô, ngay từ đầu cô cũng biết, cô dụng hết tâm cơ gả cho Quân Mặc, còn vọng tưởng Quân Mặc nùng tình mật ý với cô, Lệ gia chún gtôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Dạ gia các cô, mấy năm nay Quân Mặc một tay đưa Dạ gia thành một trong tứ đại hào môn của Đề Đô, càng ở lúc bấp bênh làm hậu thuẫn mạnh mẽ nhất cho các người, Dạ Huỳnh, cô cũng nên thấy đủ!”
“Cô luôn miệng nói tôi và Quân Mặc không thích Yên Nhiên, không coi trọng Yên Nhiên, lẽ nào trên người Yên Nhiên thiếu mất vinh quang của Lệ gia sao, cô cắm sừng Quân Mặc, Quân Mặc và tôi chẳng lẽ đã nễ mặt Yên Nhiên còn chưa lớn nên chưa đệ đơn ly hôn, trục xuất cô khỏi cửa Lệ gia đấy ư?”
“Đừng cho là tôi nhìn không ra tâm cơ của cô, cô còn muốn chắp vá với Quân Mặc à, sinh thêm thằng con trai cho Quân Mặc? Quả thực là sỉ tâm vọng tưởng!”
Lệ lão phu nhân từng câu từng chữ sắc bén nặng nề nện xuống, trực tiếp khiến Dạ Huỳnh hai chân mềm nhũn, tất cả huyễn tưởng của bà ta đều tan vỡ, bà ta biết bản thân cuối cùng cả đời đều không thể sở hữu hết thảy mong muốn của mình.
Bà ta không cam lòng.
Bà ta quá không cam lòng!
“Mẹ, trong lòng mẹ nếu đã có Yên Nhiên, vậy sao còn muốn nhận Hạ Tịch Quán làm cháu gái, con nhỏ kia đến tột cùng đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho mẹ?”
Dạ Huỳnh thật sự không hiểu cái này trên người Hạ Tịch Quán đến tột cùng có mị lực gì, chẳng những đàn ông vì cô khuynh đảo, ngay cả lão phu nhân cũng bị cô khuất phục.
Câu hỏi này khiến vẻ mặt Lệ lão phu nhân ấm áp lại, kỳ thực Lệ lão phu nhân cũng không biết vì sao bà lại thích Hạ Tịch Quán như thế, lúc ở Hải Thành ngay từ ánh mắt đầu tiên bà thấy Hạ Tịch Quán đã thích đôi mắt trong suốt thông tuệ linh động của cô, lúc đó ý niệm đầu tiên của bà chính là muốn nhận Hạ Tịch Quán làm cháu gái.
Hiện tại cái ý niệm này càng lúc càng mãnh liệt, bà muốn mang Hạ Tịch Quán vào Lệ gia, để Hạ Tịch Quán mang họ Lệ.
Lệ lão phu nhân cảm giác mình thực sự đã bị Hạ Tịch Quán hạ thuốc mê rồi “Dạ Huỳnh, tâm ý tôi đã quyết, cô cũng đừng dây dưa với tôi về bé con Quán Quán mãi! Tôi mệt rồi, cô ra ngoài đi!”
Lúc này má Lý ngoài cửa mở cửa phòng, làm ra thủ thế “mời”: *Phu nhân, bà có thể ra.”
Dạ Huỳnh cắn răng, sau đó lòng không phục rời khỏi căn phòng này.
Dạ Huỳnh đi, má Lý đi tới: “Lão phu nhân, lúc đầu tôi đã nói Dạ Huỳnh này toan tính bất chính, không xứng với thiếu gia, thiếu gia phong hoa vô song, Dạ Huỳnh nhất định chính là vết bẩn trên người thiếu gia.”
Lệ lão phu nhân thở dài: “Có lẽ đây đều là mệnh!”
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.
Má Lý nhanh chóng cười nói: “Lão phu nhân, chắc là thiếu gia gọi điện thoại tới, tuy là hôm nay thiếu gia không về, nhưng cậu ấy vẫn nhớ sinh nhật của bà đấy ạ.”
Má Lý là người làm hồi môn theo Lệ lão phu nhân gả vào Lệ gia, nên mấy năm nay cũng không đổi giọng, vẫn gọi Lệ Quân Mặc là “thiếu gia”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.