Chương 1016: Dù Là Ai Đều Là Kẻ Thứ Ba
Lưu Ly Tuyết Tuyết
16/06/2021
Một tiếng sau.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng thay đồ được mở ra từ bên ngoài, một tia sáng xuyên vào, Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng ở cạnh cửa, nhìn cục nhỏ co rúc trong góc.
Hạ Tịch Quán khẽ động, bàn tay vịn tường vách tường đứng lên, trên mặt của cô khô khốc, cũng không có nước mắt.
Cô ngắng đầu, nhìn anh, bình tĩnh hỏi một câu: “Anh, xong chưa?”
Lục Hàn Đình nhếch đôi môi mỏng, lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mát: “Lần này xong rồi, chúng ta còn có lần tiếp theo, néu như Hạ tiểu thư có hứng thú, có thể ở lại đây tiếp.”
Hạ Tịch vị vách tường, chậm rãi đi ra ngoài: “Không cần, tôi dẫn bạn tôi đi trước.”
Hạ Tịch Quán đi ra ngoài, mới đến trong phòng, cô liền thấy trên thảm lông mềm mại vứt đầy quần áo, của đàn ông hay phụ nữ đều có, giường lớn rất là bừa bộn, vừa nhìn liền biết là chiến trường sau khi kích tình.
San San đã ở đó, cô ta đang mặc quần áo, ngón tay đang ôm lấy đai đeo váy ngủ, mồ hôi đầm đìa cả người, ban nãy ắt hẳn đã rất mệt mỏi.
Lúc này nghe được tiếng bước chân, San San quay đầu, liếc Hạ Tịch Quán.
Ánh mắt San San rất kì lạ, đã không còn vẻ vênh váo ban đầu mà như là rất mệt mỏi.
Hạ Tịch Quán không có hứng thú ở đây tham quan chiến trường hoc tập, cô mở cửa phòng, rời đi.
Cô đi rồi.
San San nhìn về phía Lục Hàn Đình, cô ta thật sự mệt mỏi, có thể không mệt à? Ban nãy cô ta kêu gào một giờ, giọng cũng khô khóc.
“Lục tổng, đêm nay…” San San xem như đã thấy rõ rồi, hết thảy đều là giả, tân sủng là giả, ngượng ngùng là giả, tất cả đều đề diễn cho Hạ Tịch Quán kia xem.
Bái Hạ Tịch Quán ban tặng, cô ta thành công lăn đến danh hiệu tiền nhậm của Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình vẫn nhìn thân ảnh nhỏ xinh của Hạ Tịch Quán, mãi đến bóng người ấy biến mắt trong tầm mắt, anh mím đôi môi mỏng, sau đó ánh mắt âm trầm liếc San San: “Chuyện đêm nay tôi không hy vọng người thứ ba biết, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi! Hiểu rồi!” San San liên tục gật đầu.
“Cút!” Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bức ra chữ tuyệt tình.
San San không dám dừng, cô ta nhanh chóng quần áo của mình, chạy không quay đầu lại.
San San đã sáng mắt, lúc Lục Hàn Đình nhót Hạ Tịch Quán trong phòng thay quần áo, sau đó để cô ta giả vờ rên la, Lục Hàn Đình hệt như một tên bệnh hoạn.
Nhưng, mặc kệ anh có phải một kẻ điên hay không, đó cũng là thế giới giữa anh và Hạ Tịch Quán, tất cả yêu hận tình thù ở trong đó cô ta không chen lọt.
Lục Thần Dịch đeo balo nho nhỏ, gật đầu.
Lúc này cô giáo Trần chạy ra, dắt tay Lục Thần Dịch: “Lục tổng, Tiểu Dịch Dịch ở trường chúng tôi thì anh cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ chăm sóc cậu bé thật tốt.”
*Được, cô giáo Trần, cô có thể liên lạc với tôi về tình huống của Lục Thần Dịch bắt cứ lúc nào.”
“Được, Tiểu Dịch Dịch, tạm biệt bố đi nào.” Cô giáo Trần Tương Lục Thần Dịch mang về lớp.
Trong lớp, mấy bạn nhỏ đều vây quanh Lục Thần Dịch, “Oa, cậu tên là gì a, cậu đẹp quá đi, đẹp hơn cả con gái nưa.
“Ngu ngốc, cậu ấy là con trai, phải nói là đẹp trai, đẹp trai chết người đẹp trai chết người.”
“Chúng ta làm bạn nha! Tớ tên là Cầu Đản.”
Lục Thần Dịch thừa kế toàn bộ gen tốt của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, vốn là phấn điêu ngọc trác, hôm nay cậu chàng mặc áo sơ mi trắng, quần yếm ô vuông, thắt nơ, vóc người Inho nhỏ giơ tay nhấc chân toát ra khí chất thân sĩ quý tộ, các bạn nhỏ đều tranh giành muốn làm bạn với cậu.
Thế nhưng Lục Thần Dịch ngồi trên ghế nhỏ của mình, không thấy hứng thú với mấy bạn nhỏ này, vẻ mặt cậu chàng rất lạnh nhạt.
Bên ngoài phòng học, cô giáo Trần dẫn một thân ảnh mềm mại đi qua: “Cô giáo Hạ, đây chính là lớp của cô này, máy đứa trẻ này đều là thiên sứ nhỏ dễ thương, chúng ta cần càng thêm yêu thương, kiên nhẫn bao dung các bé. Trong này có một bạn nhỏ vừa mới đến, hơn nữa tình huống của cậu bé khá đặc thù, cần cô đặc biệt chú ý, chính là cậu bé kia, tên là Lục Thần Dịch.”
Cô giáo Trần chỉ chỉ Lục Thần Dịch bên trong.
Hạ Tịch Quán tới, cô nhận được tin, Lục Hàn Đình đưa Lục Thần Dịch đến học ở nhà trẻ này, cho nên cô nhận lời mời đến làm cô giáo.
Từ sau khi tạm biệt ở hội sở Đề Hoàng, cô liền không còn bất kỳ mong đợi gì với Lục Hàn Đình, bây giờ cô chỉ muốn gặp con trai mình là Lục Thần Dịch.
Hạ Tịch Quán theo ngón tay cô giáo Trần nhìn sang, lập tức liền thấy Lục Thần Dịch bên trong.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng thay đồ được mở ra từ bên ngoài, một tia sáng xuyên vào, Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng ở cạnh cửa, nhìn cục nhỏ co rúc trong góc.
Hạ Tịch Quán khẽ động, bàn tay vịn tường vách tường đứng lên, trên mặt của cô khô khốc, cũng không có nước mắt.
Cô ngắng đầu, nhìn anh, bình tĩnh hỏi một câu: “Anh, xong chưa?”
Lục Hàn Đình nhếch đôi môi mỏng, lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mát: “Lần này xong rồi, chúng ta còn có lần tiếp theo, néu như Hạ tiểu thư có hứng thú, có thể ở lại đây tiếp.”
Hạ Tịch vị vách tường, chậm rãi đi ra ngoài: “Không cần, tôi dẫn bạn tôi đi trước.”
Hạ Tịch Quán đi ra ngoài, mới đến trong phòng, cô liền thấy trên thảm lông mềm mại vứt đầy quần áo, của đàn ông hay phụ nữ đều có, giường lớn rất là bừa bộn, vừa nhìn liền biết là chiến trường sau khi kích tình.
San San đã ở đó, cô ta đang mặc quần áo, ngón tay đang ôm lấy đai đeo váy ngủ, mồ hôi đầm đìa cả người, ban nãy ắt hẳn đã rất mệt mỏi.
Lúc này nghe được tiếng bước chân, San San quay đầu, liếc Hạ Tịch Quán.
Ánh mắt San San rất kì lạ, đã không còn vẻ vênh váo ban đầu mà như là rất mệt mỏi.
Hạ Tịch Quán không có hứng thú ở đây tham quan chiến trường hoc tập, cô mở cửa phòng, rời đi.
Cô đi rồi.
San San nhìn về phía Lục Hàn Đình, cô ta thật sự mệt mỏi, có thể không mệt à? Ban nãy cô ta kêu gào một giờ, giọng cũng khô khóc.
“Lục tổng, đêm nay…” San San xem như đã thấy rõ rồi, hết thảy đều là giả, tân sủng là giả, ngượng ngùng là giả, tất cả đều đề diễn cho Hạ Tịch Quán kia xem.
Bái Hạ Tịch Quán ban tặng, cô ta thành công lăn đến danh hiệu tiền nhậm của Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình vẫn nhìn thân ảnh nhỏ xinh của Hạ Tịch Quán, mãi đến bóng người ấy biến mắt trong tầm mắt, anh mím đôi môi mỏng, sau đó ánh mắt âm trầm liếc San San: “Chuyện đêm nay tôi không hy vọng người thứ ba biết, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi! Hiểu rồi!” San San liên tục gật đầu.
“Cút!” Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bức ra chữ tuyệt tình.
San San không dám dừng, cô ta nhanh chóng quần áo của mình, chạy không quay đầu lại.
San San đã sáng mắt, lúc Lục Hàn Đình nhót Hạ Tịch Quán trong phòng thay quần áo, sau đó để cô ta giả vờ rên la, Lục Hàn Đình hệt như một tên bệnh hoạn.
Nhưng, mặc kệ anh có phải một kẻ điên hay không, đó cũng là thế giới giữa anh và Hạ Tịch Quán, tất cả yêu hận tình thù ở trong đó cô ta không chen lọt.
Lục Thần Dịch đeo balo nho nhỏ, gật đầu.
Lúc này cô giáo Trần chạy ra, dắt tay Lục Thần Dịch: “Lục tổng, Tiểu Dịch Dịch ở trường chúng tôi thì anh cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ chăm sóc cậu bé thật tốt.”
*Được, cô giáo Trần, cô có thể liên lạc với tôi về tình huống của Lục Thần Dịch bắt cứ lúc nào.”
“Được, Tiểu Dịch Dịch, tạm biệt bố đi nào.” Cô giáo Trần Tương Lục Thần Dịch mang về lớp.
Trong lớp, mấy bạn nhỏ đều vây quanh Lục Thần Dịch, “Oa, cậu tên là gì a, cậu đẹp quá đi, đẹp hơn cả con gái nưa.
“Ngu ngốc, cậu ấy là con trai, phải nói là đẹp trai, đẹp trai chết người đẹp trai chết người.”
“Chúng ta làm bạn nha! Tớ tên là Cầu Đản.”
Lục Thần Dịch thừa kế toàn bộ gen tốt của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, vốn là phấn điêu ngọc trác, hôm nay cậu chàng mặc áo sơ mi trắng, quần yếm ô vuông, thắt nơ, vóc người Inho nhỏ giơ tay nhấc chân toát ra khí chất thân sĩ quý tộ, các bạn nhỏ đều tranh giành muốn làm bạn với cậu.
Thế nhưng Lục Thần Dịch ngồi trên ghế nhỏ của mình, không thấy hứng thú với mấy bạn nhỏ này, vẻ mặt cậu chàng rất lạnh nhạt.
Bên ngoài phòng học, cô giáo Trần dẫn một thân ảnh mềm mại đi qua: “Cô giáo Hạ, đây chính là lớp của cô này, máy đứa trẻ này đều là thiên sứ nhỏ dễ thương, chúng ta cần càng thêm yêu thương, kiên nhẫn bao dung các bé. Trong này có một bạn nhỏ vừa mới đến, hơn nữa tình huống của cậu bé khá đặc thù, cần cô đặc biệt chú ý, chính là cậu bé kia, tên là Lục Thần Dịch.”
Cô giáo Trần chỉ chỉ Lục Thần Dịch bên trong.
Hạ Tịch Quán tới, cô nhận được tin, Lục Hàn Đình đưa Lục Thần Dịch đến học ở nhà trẻ này, cho nên cô nhận lời mời đến làm cô giáo.
Từ sau khi tạm biệt ở hội sở Đề Hoàng, cô liền không còn bất kỳ mong đợi gì với Lục Hàn Đình, bây giờ cô chỉ muốn gặp con trai mình là Lục Thần Dịch.
Hạ Tịch Quán theo ngón tay cô giáo Trần nhìn sang, lập tức liền thấy Lục Thần Dịch bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.