Chương 714: Hạ Thuốc Trong Ly Ông
Lưu Ly Tuyết Tuyết
18/04/2021
Lệ Yên Nhiên uất ức lôi ống tay áo Dạ Huỳnh: “Mẹ, mẹ nhìn bà nội kìa! Bà nội tại sao lại đối xử với chúng ta như thế, Hạ Tịch Quán căn bản là một người ngoài, lẽ nào ở trong mắt bà nội, chúng ta đến một con người
ngoài cũng không bằng sao?”
Dạ Huỳnh bóp sâu ngón tay vào lòng bàn tay cũng không thấy đau, ánh mắt lúc đầu tập trung trên người mẹ con bọn họ đều bị đoạt đi, Dạ Huỳnh cảm giác mình lại bị đánh về nguyên hình.
Bà ta cũng không hiểu lão phu nhân vì sao yêu thích Hạ Tịch Quán như thế?
Vì sao hết lần này tới lần khác là Hạ Tịch Quán?
Lão phu nhân tuy thân đang ở nhà, thế nhưng bà có tai mắt ở mọi ngóc ngách, chuyện xảy ra bên ngoài bà biết, chuyện gần đây của Hạ Tịch Quán và Dạ gia huyên náo xôn xao, bà ta cũng không tin lão phu nhân không biết chuyện, thế nhưng lão phu nhân đứng cạnh Hạ Tịch Quán, phảng phất khiến mọi người một cảnh báo, Hạ Tịch Quán này là người của Lệ gia, cô là cháu gái bà nhìn trúng!
Rõ ràng lão phu nhân và Hạ Tịch Quán không hề có chút máu mủ ruột rà nào.
Trong hai mắt Dạ Huỳnh chậm rãi toát ra thống hận oán độc.
Lúc này Lệ lão phu nhân đang ước nguyện, trong tiếng cười vui chúc phúc của mọi người, Lệ lão phu nhân thỏi tắt tất cả ngọn nến, lão thái quân, sinh nhật vui vẻ!
Mọi người bắt đầu chia bánh ga-tô, kế tiếp là đến phần khiêu vũ, vì phần này thuộc về thanh niên, Lệ lão phu nhân lên lầu, về phòng.
Nhưng trong phòng đã có một người đang chờ bà, người này chính là Dạ Huỳnh.
Dạ Huỳnh đứng trong ánh sáng mờ tối, ánh mắt không có thiện ý nhìn lão phu nhân.
“Lão phu nhân…” Má Lý tiền lên.
Lúc này Lệ lão phu nhân hát tay, nói với Má Lý: “Bà lui xuống trước đi.”
Má Lý liếc Dạ Huỳnh, sau đó cung kính lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Lệ lão phu nhân và Dạ Huỳnh, Dạ Huỳnh nhìn lão phu nhân đeo bộ tai mèo, dĩ nhiên đến giờ vẫn luyến tiếc tháo xuống, Dạ Huỳnh nỗi trận lôi đình, nhưng bà ta cố nén lại nói: “Mẹ, mẹ thật sự muốn nhận Hạ Tịch Quán làm cháu gái sao, mẹ biết chuyện này tổn thương Yên Nhiên thế nào không, Yên Nhiên là cháu ruột của mẹ đó!”
Vẻ mặt Lệ lão phu nhân bình thản nhìn Dạ Huỳnh: “Về sau Quán Quán là cháu gái tôi, Yên Nhiên cũng là cháu gái tôi, làm gì mà tổn thương?”
“Mẹ, chúng con không đồng ý mẹ nhận Hạ Tịch Quán!”
l ẵ Lệ lão phu nhân cười một tiếng, trong ánh mắt lộ ra sắc nhọn nhàn nhạt: “Lệ gia hình như vẫn chưa tới phiên cô làm chủ!”
“Mẹ, đã nhiều năm như vậy rồi, con nỗ lực hoàn thành từng chuyện, nhưng vì sao con vẫn không chiếm được tán thành của mẹ, Yên Nhiên cũng vậy, mẹ từ nhỏ đã không thích Yên Nhiên!” Dạ Huỳnh tâm tình kích động lên án nói.
Lệ lão phu từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh: “Dạ Huỳnh, tôi vì sao không đồng ý cô, lẽ nào trong lòng cô không rõ sao, cô có phải đã quên chuyện tốt cô từng làm rồi không?”
Nhắc tới chuyện cũ, sắc mặt Dạ Huỳnh trắng bệch, không sai, bà ta đã từng… vượt rào!
“Mẹ, đúng, con đã từng là vượt rào, thế nhưng cũng do Quân Mặc, lúc con gả cho Quân Mặc đã mang thai, từ đó về sau anh ấy để con đìu hiu một mình trông phòng, anh ấy chưa từng chạm qua con, thờ ơ với con, ngày đó con uống say, xảy ra quan hệ với gã đàn ông xa lạ kia, nhưng con không cố ý, người con yêu sâu đậm vẫn là Quân Mặc mài”
Lệ lão phu nhân cười lạnh nói: “Quân Mặc vì sao không động vào cô, vì sao thờ ơ với cô, đó là bởi vì cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu bò lên giường Quân Mặc, bỏ thuốc trong ly nó!”
Dạ Huỳnh bóp sâu ngón tay vào lòng bàn tay cũng không thấy đau, ánh mắt lúc đầu tập trung trên người mẹ con bọn họ đều bị đoạt đi, Dạ Huỳnh cảm giác mình lại bị đánh về nguyên hình.
Bà ta cũng không hiểu lão phu nhân vì sao yêu thích Hạ Tịch Quán như thế?
Vì sao hết lần này tới lần khác là Hạ Tịch Quán?
Lão phu nhân tuy thân đang ở nhà, thế nhưng bà có tai mắt ở mọi ngóc ngách, chuyện xảy ra bên ngoài bà biết, chuyện gần đây của Hạ Tịch Quán và Dạ gia huyên náo xôn xao, bà ta cũng không tin lão phu nhân không biết chuyện, thế nhưng lão phu nhân đứng cạnh Hạ Tịch Quán, phảng phất khiến mọi người một cảnh báo, Hạ Tịch Quán này là người của Lệ gia, cô là cháu gái bà nhìn trúng!
Rõ ràng lão phu nhân và Hạ Tịch Quán không hề có chút máu mủ ruột rà nào.
Trong hai mắt Dạ Huỳnh chậm rãi toát ra thống hận oán độc.
Lúc này Lệ lão phu nhân đang ước nguyện, trong tiếng cười vui chúc phúc của mọi người, Lệ lão phu nhân thỏi tắt tất cả ngọn nến, lão thái quân, sinh nhật vui vẻ!
Mọi người bắt đầu chia bánh ga-tô, kế tiếp là đến phần khiêu vũ, vì phần này thuộc về thanh niên, Lệ lão phu nhân lên lầu, về phòng.
Nhưng trong phòng đã có một người đang chờ bà, người này chính là Dạ Huỳnh.
Dạ Huỳnh đứng trong ánh sáng mờ tối, ánh mắt không có thiện ý nhìn lão phu nhân.
“Lão phu nhân…” Má Lý tiền lên.
Lúc này Lệ lão phu nhân hát tay, nói với Má Lý: “Bà lui xuống trước đi.”
Má Lý liếc Dạ Huỳnh, sau đó cung kính lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Lệ lão phu nhân và Dạ Huỳnh, Dạ Huỳnh nhìn lão phu nhân đeo bộ tai mèo, dĩ nhiên đến giờ vẫn luyến tiếc tháo xuống, Dạ Huỳnh nỗi trận lôi đình, nhưng bà ta cố nén lại nói: “Mẹ, mẹ thật sự muốn nhận Hạ Tịch Quán làm cháu gái sao, mẹ biết chuyện này tổn thương Yên Nhiên thế nào không, Yên Nhiên là cháu ruột của mẹ đó!”
Vẻ mặt Lệ lão phu nhân bình thản nhìn Dạ Huỳnh: “Về sau Quán Quán là cháu gái tôi, Yên Nhiên cũng là cháu gái tôi, làm gì mà tổn thương?”
“Mẹ, chúng con không đồng ý mẹ nhận Hạ Tịch Quán!”
l ẵ Lệ lão phu nhân cười một tiếng, trong ánh mắt lộ ra sắc nhọn nhàn nhạt: “Lệ gia hình như vẫn chưa tới phiên cô làm chủ!”
“Mẹ, đã nhiều năm như vậy rồi, con nỗ lực hoàn thành từng chuyện, nhưng vì sao con vẫn không chiếm được tán thành của mẹ, Yên Nhiên cũng vậy, mẹ từ nhỏ đã không thích Yên Nhiên!” Dạ Huỳnh tâm tình kích động lên án nói.
Lệ lão phu từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh: “Dạ Huỳnh, tôi vì sao không đồng ý cô, lẽ nào trong lòng cô không rõ sao, cô có phải đã quên chuyện tốt cô từng làm rồi không?”
Nhắc tới chuyện cũ, sắc mặt Dạ Huỳnh trắng bệch, không sai, bà ta đã từng… vượt rào!
“Mẹ, đúng, con đã từng là vượt rào, thế nhưng cũng do Quân Mặc, lúc con gả cho Quân Mặc đã mang thai, từ đó về sau anh ấy để con đìu hiu một mình trông phòng, anh ấy chưa từng chạm qua con, thờ ơ với con, ngày đó con uống say, xảy ra quan hệ với gã đàn ông xa lạ kia, nhưng con không cố ý, người con yêu sâu đậm vẫn là Quân Mặc mài”
Lệ lão phu nhân cười lạnh nói: “Quân Mặc vì sao không động vào cô, vì sao thờ ơ với cô, đó là bởi vì cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu bò lên giường Quân Mặc, bỏ thuốc trong ly nó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.