Chương 901: Hạ Tịch Quán Cầu Hôn Lục Hàn Đình
Lưu Ly Tuyết Tuyết
24/05/2021
Lục Hàn Đình nhanh chóng ngắng đầu, ở cổng tiệc anh thấy được một thân ảnh xinh đẹp, Hạ Tịch Quán tới.
Hạ Tịch Quán vậy mà tới.
Cô vừa xuất hiện, toàn trường xao động.
Có người hưng phấn kinh hô, mấy người nhìn kìa, Hạ Tịch Quán tới!
Con ngươi thâm thúy Lục Hàn Đình chợt co rút, dự cảm không lành trong lòng anh rốt cục đã chứng thực rồi, cô đã biết, cô đã biết.
Kỳ thực anh không nên cảm thấy kỳ lạ, cô thông minh như thé, rất dễ dàng sẽ phát hiện ra điểm kì lạ và đầu mối, muốn thoát thân khỏi Tây Uyễển, vốn là chuyện quá dễ với cô.
Lúc này dư quang trong mắt Lục Hàn Đình nhiều hơn một thân ảnh, cách đó không xa, Thượng Quan Đằng lộ diện.
Cặp mắt tà ác màu lam kia của Thượng Quan Đẳng rơi trên người Hạ Tịch Quán, trong con ngươi kia toát ra tia sáng vặn vẹo mà hưng phần.
“Không thể nào, Lục thiếu tuy là cùng Lệ Yên Nhiên kết hôn rồi, nhưng anh ấy lại tặng dây chuyền duy nhất cho Hạ Tịch Quán?”
“Hạ Tịch Quán tới đây làm cái gì, cô ấy không phải là tới đại náo hôn lễ đấy chứ, hay là cướp chú rễ đi?”
Đám phu nhân bà tám nhao nhao xì xào bàn tán, Lệ Yên Nhiên bóp ngón tay giữa vào trong lòng bàn tay, cô ta nhìn Hạ Tịch Quán, mảnh dây chuyền khảm kim cương sáng chói càng tô điểm lên cần cỗ mềm mại của Hạ Tịch Quán thêm sáng bóng, mặc dù cô chưa tô phần thoa son, chỉ dựa vào mỗi sợi dây chuyền ấy đã đẹp đến kinh người.
Hạ Tịch Quán xuất hiện, nhanh chóng đè bẹp dí nữ chính là cô ta.
Lúc này Lục Hàn Đình chau mày kiếm: “Sao em lại tới đây?”
Giọng anh trầm thấp, mang theo xa cách cùng không vui.
: Ề Hạ Tịch Quán ngắng đầu nhỏ, mang theo đôi mắt trong vắt nhìn anh: “Em ghim châm ngủ cho bà nội và má Ngô, sau đó em dịch dung đi ra, thế nào Lục tiên sinh, em thông minh không?”
Lục Hàn Đình nhìn cô cười rạng rỡ, cô thật sự đang cười, nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mắt, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rất trắng, trắng đến không chút huyết sắc nào.
Lục Hàn Đình mắp máy đôi môi mỏng, cặp mắt sắc bén như chim ưng nhàn nhạt lướt qua toàn trường, ánh mắt mọi người đều tụ tập qua đây, rất nhiều phu nhân lấy điện thoại ra quay video, Hạ Tịch Quán bây giờ là nhân vật công chúng, rất hot, nếu như phát tán video này lên mạng, rất dễ dàng sẽ lan tỏa rất nhanh.
Nhưng đám phu nhân này chạm phải ánh mắt lành lạnh uy hiếp cảnh cáo của Lục Hàn Đình, tay run lên, không dám quay nữa.
Lục Hàn Đình lúc này mới đưa mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Hạ Tịch Quán: “Về đi, nơi đây không phải nơi em nên tới.”
“Lục tiên sinh, em đột nhiên nghĩ tới một việc, trước đây anh nói muốn phục hôn, cho nên Lục tiên sinh, anh bây giờ cầu hôn em được không?”
Toàn trường hít vào một tiếng, bọn họ khiếp sợ nhìn Hạ Tịch Quán, cô vậy mà bảo Lục Hàn Đình ở đây cầu hôn cô?
Gan… gan cũng quá lớn rồi đấy!
Hạ Tịch Quán vậy mà tới.
Cô vừa xuất hiện, toàn trường xao động.
Có người hưng phấn kinh hô, mấy người nhìn kìa, Hạ Tịch Quán tới!
Con ngươi thâm thúy Lục Hàn Đình chợt co rút, dự cảm không lành trong lòng anh rốt cục đã chứng thực rồi, cô đã biết, cô đã biết.
Kỳ thực anh không nên cảm thấy kỳ lạ, cô thông minh như thé, rất dễ dàng sẽ phát hiện ra điểm kì lạ và đầu mối, muốn thoát thân khỏi Tây Uyễển, vốn là chuyện quá dễ với cô.
Lúc này dư quang trong mắt Lục Hàn Đình nhiều hơn một thân ảnh, cách đó không xa, Thượng Quan Đằng lộ diện.
Cặp mắt tà ác màu lam kia của Thượng Quan Đẳng rơi trên người Hạ Tịch Quán, trong con ngươi kia toát ra tia sáng vặn vẹo mà hưng phần.
“Không thể nào, Lục thiếu tuy là cùng Lệ Yên Nhiên kết hôn rồi, nhưng anh ấy lại tặng dây chuyền duy nhất cho Hạ Tịch Quán?”
“Hạ Tịch Quán tới đây làm cái gì, cô ấy không phải là tới đại náo hôn lễ đấy chứ, hay là cướp chú rễ đi?”
Đám phu nhân bà tám nhao nhao xì xào bàn tán, Lệ Yên Nhiên bóp ngón tay giữa vào trong lòng bàn tay, cô ta nhìn Hạ Tịch Quán, mảnh dây chuyền khảm kim cương sáng chói càng tô điểm lên cần cỗ mềm mại của Hạ Tịch Quán thêm sáng bóng, mặc dù cô chưa tô phần thoa son, chỉ dựa vào mỗi sợi dây chuyền ấy đã đẹp đến kinh người.
Hạ Tịch Quán xuất hiện, nhanh chóng đè bẹp dí nữ chính là cô ta.
Lúc này Lục Hàn Đình chau mày kiếm: “Sao em lại tới đây?”
Giọng anh trầm thấp, mang theo xa cách cùng không vui.
: Ề Hạ Tịch Quán ngắng đầu nhỏ, mang theo đôi mắt trong vắt nhìn anh: “Em ghim châm ngủ cho bà nội và má Ngô, sau đó em dịch dung đi ra, thế nào Lục tiên sinh, em thông minh không?”
Lục Hàn Đình nhìn cô cười rạng rỡ, cô thật sự đang cười, nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mắt, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rất trắng, trắng đến không chút huyết sắc nào.
Lục Hàn Đình mắp máy đôi môi mỏng, cặp mắt sắc bén như chim ưng nhàn nhạt lướt qua toàn trường, ánh mắt mọi người đều tụ tập qua đây, rất nhiều phu nhân lấy điện thoại ra quay video, Hạ Tịch Quán bây giờ là nhân vật công chúng, rất hot, nếu như phát tán video này lên mạng, rất dễ dàng sẽ lan tỏa rất nhanh.
Nhưng đám phu nhân này chạm phải ánh mắt lành lạnh uy hiếp cảnh cáo của Lục Hàn Đình, tay run lên, không dám quay nữa.
Lục Hàn Đình lúc này mới đưa mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Hạ Tịch Quán: “Về đi, nơi đây không phải nơi em nên tới.”
“Lục tiên sinh, em đột nhiên nghĩ tới một việc, trước đây anh nói muốn phục hôn, cho nên Lục tiên sinh, anh bây giờ cầu hôn em được không?”
Toàn trường hít vào một tiếng, bọn họ khiếp sợ nhìn Hạ Tịch Quán, cô vậy mà bảo Lục Hàn Đình ở đây cầu hôn cô?
Gan… gan cũng quá lớn rồi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.