Chương 845: Hoa hồng lục hàn đình đã trở về!
Lưu Ly Tuyết Tuyết
12/05/2021
Hàng mi của Hạ Tịch Quán khẽ run, cô không biết anh về lúc nào, còn nữa, sao anh lại nhìn cô với ánh mắt như thê chứ, ánh mắt này của anh cứ như là… muốn ăn sống cô luôn vậy!
Lúc này Lục lão phu nhân và má Ngô cũng phát hiện Lục Hàn Đình: “A Đình, cháu về rồi à?”
“Dạ.” Lục Hàn Đình gật đầu, anh không đi tới, ánh mắt vẫn là dán chặt trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, sau đó vươn ngón tay thon dài, ngoắc ngoắc cô: “Qua đây.”
Cái gì thế, Hạ Tịch Quán thấy anh cái cái ngoắc tay này của anh tuyệt đối không tôn trọng cô, anh đang gọi chó đấy à?
Đôi mắt sáng trong veo như nước của Hạ Tịch Quán trừng anh, sau đó đi tới, đi tới bên người anh: “Anh gọi em làm cái gì?”
Lục Hàn Đình đưa chìa khóa xe cho cô: “Anh mua chút đồ, ở cốp sau, em giúp anh lấy ra, đặt lên lầu đi.”
Hạ Tịch Quán nhìn tay anh: “Tay anh đâu?”
Nhắc tới cái này, Lục Hàn Đình nhanh chóng lấy tay trái ra đè xuống cánh tay phải của mình: “Em cũng biết, tay này của anh gần như phế rồi, bác sĩ nói không được cầm vật nặng, đây đều là vì cứu em, em biết mà?”
Hạ Tịch Quán cũng nhớ đến chuyện tay phải của anh, cô nhanh chóng chau hàng mày thanh tú, lộ ra vẻ ngưng trọng đau lòng: “Mấy ngày anh anh đều không chịu điều trị chứ gì, tối nay em khám cho anh, vậy anh mau vào nghỉ ngơi đi! Đồ đạc em giúp anh mang lên cho.”
Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ tin là thật của cô, cong cong môi mỏng, cô bé này thật đúng là dễ gạt.
Hạ Tịch Quán mở cốp sau ra, chuẩn bị khuân đồ, nhưng lập tức cô ngắn ra, đôi mắt đen láy đột nhiên co rút lại.
Trong cốp sau căn bản không có thứ gì phải khuân cả, bên trong tất cả đều là ruy băng và bong bóng, còn có hoa hồng khắp nơi.
Hoa hồng kiều diễm ướt át tựu chung một chỗ, bên trên còn treo đèn thủy tinh rạng rỡ tỏa sáng, khiến trái tim thiếu nữ tâm rộn nhịp.
Hạ Tịch Quán không nghĩ tới sẽ thấy cái này, trong chốc lát cô nhìn đến ngây người.
Lúc anh ra khỏi thư phòng, đứng ở trên lầu liền thấy Hạ Tịch Quán ở lầu dưới, cô gái hiện tại ngồi trên thảm lông dê mềm mại, là ngồi nghiêng người, hai bắp đùi thon nhỏ ngoan ngoãn quy củ xếp chồng lên nhau, cuộn tròn, cô cầm cây kéo, đang cắt tỉa hoa hồng, sau đó cắm trong bình hoa.
Hoa hồng anh tặng cô, cô rất chuyên chú xử lý.
Bà nội ngồi bên cạnh cô, không biết cô nói gì, chọc bà nội cười ha ha.
Má Ngô ở trong phòng bếp dọn dẹp bát đũa, trên mặt cũng treo ý cười.
Lục Hàn Đình đột nhiên hiểu được vì sao bọn họ trở về Đề Đô, ai nấy đều mắc bệnh nặng, nhất là bà nội, bởi vì bọn họ đã từng mắt đi cô bé này.
Lúc này Lục lão phu nhân và má Ngô cũng phát hiện Lục Hàn Đình: “A Đình, cháu về rồi à?”
“Dạ.” Lục Hàn Đình gật đầu, anh không đi tới, ánh mắt vẫn là dán chặt trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, sau đó vươn ngón tay thon dài, ngoắc ngoắc cô: “Qua đây.”
Cái gì thế, Hạ Tịch Quán thấy anh cái cái ngoắc tay này của anh tuyệt đối không tôn trọng cô, anh đang gọi chó đấy à?
Đôi mắt sáng trong veo như nước của Hạ Tịch Quán trừng anh, sau đó đi tới, đi tới bên người anh: “Anh gọi em làm cái gì?”
Lục Hàn Đình đưa chìa khóa xe cho cô: “Anh mua chút đồ, ở cốp sau, em giúp anh lấy ra, đặt lên lầu đi.”
Hạ Tịch Quán nhìn tay anh: “Tay anh đâu?”
Nhắc tới cái này, Lục Hàn Đình nhanh chóng lấy tay trái ra đè xuống cánh tay phải của mình: “Em cũng biết, tay này của anh gần như phế rồi, bác sĩ nói không được cầm vật nặng, đây đều là vì cứu em, em biết mà?”
Hạ Tịch Quán cũng nhớ đến chuyện tay phải của anh, cô nhanh chóng chau hàng mày thanh tú, lộ ra vẻ ngưng trọng đau lòng: “Mấy ngày anh anh đều không chịu điều trị chứ gì, tối nay em khám cho anh, vậy anh mau vào nghỉ ngơi đi! Đồ đạc em giúp anh mang lên cho.”
Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ tin là thật của cô, cong cong môi mỏng, cô bé này thật đúng là dễ gạt.
Hạ Tịch Quán mở cốp sau ra, chuẩn bị khuân đồ, nhưng lập tức cô ngắn ra, đôi mắt đen láy đột nhiên co rút lại.
Trong cốp sau căn bản không có thứ gì phải khuân cả, bên trong tất cả đều là ruy băng và bong bóng, còn có hoa hồng khắp nơi.
Hoa hồng kiều diễm ướt át tựu chung một chỗ, bên trên còn treo đèn thủy tinh rạng rỡ tỏa sáng, khiến trái tim thiếu nữ tâm rộn nhịp.
Hạ Tịch Quán không nghĩ tới sẽ thấy cái này, trong chốc lát cô nhìn đến ngây người.
Lúc anh ra khỏi thư phòng, đứng ở trên lầu liền thấy Hạ Tịch Quán ở lầu dưới, cô gái hiện tại ngồi trên thảm lông dê mềm mại, là ngồi nghiêng người, hai bắp đùi thon nhỏ ngoan ngoãn quy củ xếp chồng lên nhau, cuộn tròn, cô cầm cây kéo, đang cắt tỉa hoa hồng, sau đó cắm trong bình hoa.
Hoa hồng anh tặng cô, cô rất chuyên chú xử lý.
Bà nội ngồi bên cạnh cô, không biết cô nói gì, chọc bà nội cười ha ha.
Má Ngô ở trong phòng bếp dọn dẹp bát đũa, trên mặt cũng treo ý cười.
Lục Hàn Đình đột nhiên hiểu được vì sao bọn họ trở về Đề Đô, ai nấy đều mắc bệnh nặng, nhất là bà nội, bởi vì bọn họ đã từng mắt đi cô bé này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.