Chương 829: Lận đận nhưng lại không hồi hận
Lưu Ly Tuyết Tuyết
09/05/2021
Hạ Tịch Quán nhanh chóng thu tay về, tây trang trên người anh cô không dám đụng, loại tây trang vào ra trong các hội nghị kinh doanh khắp nơi đều lộ ra hơi thở của giới tinh anh thương giới, lạnh lùng cứng rắn lại mê người, cô không dám đụng loạn.
Đợi một hồi, người đàn ông phía trên vẫn chưa đứng lên, khuôn mặt tuấn tú vẫn như cũ chôn ở mái tóc dài cô, Hạ Tịch Quán lên tiếng nói: “Anh, đã tốt lại chưa nha?”
Chữ “nha” cuối cùng của cô, làm Lục Hàn Đình – một tên thẳng nam rất thích chất giọng nũng nịu, Lục Hàn Đình liền không muốn đứng dậy nữa.
Hạ Tịch Quán vươn tay, dùng sức đưa đầy anh ra.
Lần này Lục Hàn Đình không miễn cưỡng, dáng người cao lớn theo lực đạo của cô trở nguời, nằm thẳng ở trên giường lớn mềm mại.
Trong khóe mắt hẹp dài nhuộm màu đỏ tươi đáng sợ, sau đó anh giơ tay, lấy cổ tay che lên khuôn mặt nhiễm tình dục của mình, hiện tại cả người lộ ra vẻ gợi cảm chán chường sau một hồi phóng túng.
Hạ Tịch Quán không dám nhìn anh, cô nhanh chóng đứng dậy, chuồn vào phòng tắm, còn muốn khóa trái cửa phòng tắm lại.
Trong phòng tắm.
Hạ Tịch Quán đứng trước bồn rửa mặt, cô nhìn chính mình trong gương, hai má hây hây hồng, đôi môi sưng đỏ, nhìn thế nào đều giống như hoa hồng thắm sương sau cơn mưa, mềm mại yêu kiều, khiến cô cũng không dám nhìn thẳng chính mình.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng mở vòi nước, dùng nước lạnh vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ của mình.
Chợt một giọt máu chảy xuống, đúng lúc chảy lên tay cô.
Hạ Tịch Quán ngẳng đầu, cô chảy máu mũi.
Máu tươi đỏ thẫm từ trong mũi chảy lan xuống tới, vô cùng chói mắt.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng lấy châm bạc ra, đâm mình một châm, máu mũi từ từ dừng lại.
Thế nhưng cô biết trong nháy mắt chất độc hóa lão đã toàn bộ tiến nhập thân thể cô, hiện tại loại độc này đang ở cắn nuốt dòng máu trân quý của cô, một khi tầng phòng ngự bị mở ra, chất độc đó sẽ xâm nhập vào huyết mạch của cô, cô sẽ nhanh chóng già nua.
Rất rõ ràng, chất độc này so với cô tưởng tượng tới càng thêm hung mãnh kịch liệt.
Hạ Tịch Quán nhìn chính mình trong gương vẻ xuân sắc tươi đẹp không gì sánh được của mình, cô cũng là một thiếu nữ bình thường, thích chưng diện, sợ già, cô thực sự không cách nào tưởng tượng một bản thân rất nhanh sẽ già yếu. Thời điểm đó thật sự đến, người đầu tiên không chấp nhận nỏi, người đầu tiên phát điên, có lẽ chính là cô nhỉ!
Hạ Tịch Quán liền nghĩ tới Lục Hàn Đình bên ngoài, cô sợ mình già đi, cô càng sợ để anh chứng kiến chính dáng vẻ mình biến già.
Hiện tại, cô còn lại bao nhiêu thời gian?
Hạ Tịch Quán cảm giác mình thật yếu ớt, ở Hải Thành vì Lục Hàn Đình cô suýt chút nữa đã chết, bây giờ vì cứu Lục Tử Tiễn, cô lại sắp toi mạng.
Cuộc đời của cô sao lại lận đận như vậy chứ?
Nhưng, cô không hối hận.
Lúc này vang lên tiếng đập cửa, ngoài cửa truyền đến giọng Lục Hàn Đình, mang theo nụ cười thản nhiên: “Trốn bên trong làm cái gì, mở cửa ra đi.”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình: “Em…
em tắm.”
“Anh cũng muốn tắm, chúng ta cùng tắm.” Lục Hàn Đình tự nhiên mà nói.
“
..” Hạ Tịch Quán cạn lời, ai muốn cùng tắm với anh?
Lục Hàn Đình nghe bên trong không có tiếng động, bàn tay to đặt lên chốt cửa, muốn cửa phòng tắm mở ra, nhưng xoay một vòng liền phát hiện cửa bị khóa trái.
Lục Hàn Đình nhếch đôi môi mỏng, mang theo vui vẻ mà cưng chiều: “Hạ Tịch Quán, em khóa cửa làm gì, em cởi quần áo rồi?
Mau mở cửa để anh vào ngắm nào!”
Đợi một hồi, người đàn ông phía trên vẫn chưa đứng lên, khuôn mặt tuấn tú vẫn như cũ chôn ở mái tóc dài cô, Hạ Tịch Quán lên tiếng nói: “Anh, đã tốt lại chưa nha?”
Chữ “nha” cuối cùng của cô, làm Lục Hàn Đình – một tên thẳng nam rất thích chất giọng nũng nịu, Lục Hàn Đình liền không muốn đứng dậy nữa.
Hạ Tịch Quán vươn tay, dùng sức đưa đầy anh ra.
Lần này Lục Hàn Đình không miễn cưỡng, dáng người cao lớn theo lực đạo của cô trở nguời, nằm thẳng ở trên giường lớn mềm mại.
Trong khóe mắt hẹp dài nhuộm màu đỏ tươi đáng sợ, sau đó anh giơ tay, lấy cổ tay che lên khuôn mặt nhiễm tình dục của mình, hiện tại cả người lộ ra vẻ gợi cảm chán chường sau một hồi phóng túng.
Hạ Tịch Quán không dám nhìn anh, cô nhanh chóng đứng dậy, chuồn vào phòng tắm, còn muốn khóa trái cửa phòng tắm lại.
Trong phòng tắm.
Hạ Tịch Quán đứng trước bồn rửa mặt, cô nhìn chính mình trong gương, hai má hây hây hồng, đôi môi sưng đỏ, nhìn thế nào đều giống như hoa hồng thắm sương sau cơn mưa, mềm mại yêu kiều, khiến cô cũng không dám nhìn thẳng chính mình.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng mở vòi nước, dùng nước lạnh vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ của mình.
Chợt một giọt máu chảy xuống, đúng lúc chảy lên tay cô.
Hạ Tịch Quán ngẳng đầu, cô chảy máu mũi.
Máu tươi đỏ thẫm từ trong mũi chảy lan xuống tới, vô cùng chói mắt.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng lấy châm bạc ra, đâm mình một châm, máu mũi từ từ dừng lại.
Thế nhưng cô biết trong nháy mắt chất độc hóa lão đã toàn bộ tiến nhập thân thể cô, hiện tại loại độc này đang ở cắn nuốt dòng máu trân quý của cô, một khi tầng phòng ngự bị mở ra, chất độc đó sẽ xâm nhập vào huyết mạch của cô, cô sẽ nhanh chóng già nua.
Rất rõ ràng, chất độc này so với cô tưởng tượng tới càng thêm hung mãnh kịch liệt.
Hạ Tịch Quán nhìn chính mình trong gương vẻ xuân sắc tươi đẹp không gì sánh được của mình, cô cũng là một thiếu nữ bình thường, thích chưng diện, sợ già, cô thực sự không cách nào tưởng tượng một bản thân rất nhanh sẽ già yếu. Thời điểm đó thật sự đến, người đầu tiên không chấp nhận nỏi, người đầu tiên phát điên, có lẽ chính là cô nhỉ!
Hạ Tịch Quán liền nghĩ tới Lục Hàn Đình bên ngoài, cô sợ mình già đi, cô càng sợ để anh chứng kiến chính dáng vẻ mình biến già.
Hiện tại, cô còn lại bao nhiêu thời gian?
Hạ Tịch Quán cảm giác mình thật yếu ớt, ở Hải Thành vì Lục Hàn Đình cô suýt chút nữa đã chết, bây giờ vì cứu Lục Tử Tiễn, cô lại sắp toi mạng.
Cuộc đời của cô sao lại lận đận như vậy chứ?
Nhưng, cô không hối hận.
Lúc này vang lên tiếng đập cửa, ngoài cửa truyền đến giọng Lục Hàn Đình, mang theo nụ cười thản nhiên: “Trốn bên trong làm cái gì, mở cửa ra đi.”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình: “Em…
em tắm.”
“Anh cũng muốn tắm, chúng ta cùng tắm.” Lục Hàn Đình tự nhiên mà nói.
“
..” Hạ Tịch Quán cạn lời, ai muốn cùng tắm với anh?
Lục Hàn Đình nghe bên trong không có tiếng động, bàn tay to đặt lên chốt cửa, muốn cửa phòng tắm mở ra, nhưng xoay một vòng liền phát hiện cửa bị khóa trái.
Lục Hàn Đình nhếch đôi môi mỏng, mang theo vui vẻ mà cưng chiều: “Hạ Tịch Quán, em khóa cửa làm gì, em cởi quần áo rồi?
Mau mở cửa để anh vào ngắm nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.