Chương 842: Lục hàn đình khôi phục ký ức rập đoàn lục thị
Lưu Ly Tuyết Tuyết
12/05/2021
Trong phòng làm việc chủ tịch, Lục Hàn Đình ngồi trên ghế phê duyệt văn kiện, Sùng Văn thấp giọng báo cáo: “Thiệu chủ, Dạ Vô Ưu đã biết thân phận của Dương Tiểu Sương.”
Lục Hàn Đình thoăn thoát ký tên, anh trầm thấp mở miệng: “Điều này không kỳ lạ, Dạ Vô Ưu chắc chắn sẽ phát hiện được.”
“Thiếu chủ, ý của anh là?”
Lục Hàn Đình ngắng đầu liếc Sùng Văn: “Tôi chỉ có một ý, lấy được cách chế thuốc, ý của những người khác, tôi không có hứng thú.”
Sùng Văn không nói, Dạ Vô Ưu bệnh hoạn đấu với thiếu chủ thâm độc nhà mình, kết quả ai chết vào tay ai thật quá gợi lên mong đợi của người ta.
Lúc này cửa phòng làm việc bị đẩy ra, chuyên gia thôi miên hàng đầu Dr. Xuyên tới: “Lục tổng, chào anh.”
Lục Hàn Đình để bút máy xuống sau đó đứng dậy, anh cùng Dr.
Xuyên đến phòng chẩn trị, bắt đầu quá trình khôi phục ký ức.
Phòng chẩn trị.
Lục Hàn Đình nằm trên chiếc ghế mây mềm mại, Dr. Xuyên thay anh kiểm tra cơ thể, sau đó nói: “Lục tổng, trong đầu anh thiếu một phần ký ức, nếu như đoán không lầm, anh đã từng bị thôi miên, đoạn ký ức đó đã bị người ta lấy đi.”
Lời Dr. Xuyên vừa vặn chứng thực phỏng đoán trong lòng Lục Hàn Đình, anh quả nhiên thiếu một đoạn ký ức, là ai cầm ký ức của anh đi?
Trong đầu Lục Hàn Đình đột nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt Lệ kia, là Hạ Tịch Quán!
Kỳ thực anh đã có đáp án, là Hạ Tịch Quán cầm ký ức của anh đi!
Lục Hàn Đình mắp máy môi mỏng: “Tôi muốn khôi phục ký ức.”
“Lục tổng, tôi có thể giúp anh khôi phục ký ức, nhưng, đoạn ký ức kia khả năng không chỉ là những ký ức vui vẻ, mà có thể là rất nhiều ký ức thống khổ khắc cốt ghi tâm, anh chắc chắn muốn khôi phục ký ức?”Dr. Xuyên trịnh trọng hỏi.
Lục Hàn Đình gật đầu, không chút nào do dự: “Chắc chắn.”
Anh nhất định phải khôi phục ký ức.
*Tết.”Dr. Xuyên lấy ra giấy bút: “Lục tổng, lần chẩn đoán này của chúng ta có thể phải mất hai giờ, anh nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi?”
Lục Hàn Đình giơ tay lên, nhìn về phía chiếc đồng hồ đắt tiền trên cỗ tay, một giây kế tiếp, hai mắt anh nhắm nghiền, rơi vào thôi miên.
Lục Hàn Đình mơ một giấc mơ rất dài, trong mộng một vùng tăm tối, anh đi lung tung không có mục đích, đang tìm phương hướng.
Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói thanh lệ càn rỡ: “Tôi nhất định phải gả vào U Lan Uyễn làm cô dâu tương lai!”
Lục Hàn Đình xoay người, anh phát hiện mình đang ở trên một chuyến tàu lửa, trước mặt có một cô gái, trên mặt cô mang một khối lụa mỏng, thấy không rõ mặt, nhưng anh chạm phải đôi mắt trong vắt lưu chuyển xoáy nước kia, trong nháy mắt anh liền nhận ra đây là Hạ Tịch Quán!
Rất nhanh hình ảnh nhảy, như là thước phim tăng nhanh nhịp, kết hôn trước sau đó mới nảy nở tình yêu, tràn đầy ngọt ngào.
Anh đẩy cô vào trong góc tường, lần đầu tiên mở tấm mạng che mặt của cô.
Bộ móng tay màu hồng cô vừa làm đặt trên thắt lưng quần của anh, nhướng mày rồi như tuyên thệ, “Thắt lưng của anh chỉ có em mới được cỏi ra.”
Anh kéo cô vào trong cửa kính mờ nước, trong hơi nóng hàm chứa ám muội, anh thở hỗn hển cắn môi cô, “Bây giờ còn chưa được, chờ em lớn thêm chút nữa nha.”
Cô dưới cơn mưa flash nhấp nháy, tuyên bố với mọi người, cô muốn sinh cho Lục tiên sinh của cô hai cục cưng…
Song, hình ảnh đột nhiên vừa chuyền, anh thấy được mình mở ra một chai thuốc ngủ, sau đó nốc xuống toàn bộ thuốc ngủ, bác sĩ lạnh như băng nói cho anh biết: “Xin lỗi Lục tổng, bệnh mắt ngủ của anh đã không cách nào cứu chữa được nữa.”
Lục Hàn Đình thoăn thoát ký tên, anh trầm thấp mở miệng: “Điều này không kỳ lạ, Dạ Vô Ưu chắc chắn sẽ phát hiện được.”
“Thiếu chủ, ý của anh là?”
Lục Hàn Đình ngắng đầu liếc Sùng Văn: “Tôi chỉ có một ý, lấy được cách chế thuốc, ý của những người khác, tôi không có hứng thú.”
Sùng Văn không nói, Dạ Vô Ưu bệnh hoạn đấu với thiếu chủ thâm độc nhà mình, kết quả ai chết vào tay ai thật quá gợi lên mong đợi của người ta.
Lúc này cửa phòng làm việc bị đẩy ra, chuyên gia thôi miên hàng đầu Dr. Xuyên tới: “Lục tổng, chào anh.”
Lục Hàn Đình để bút máy xuống sau đó đứng dậy, anh cùng Dr.
Xuyên đến phòng chẩn trị, bắt đầu quá trình khôi phục ký ức.
Phòng chẩn trị.
Lục Hàn Đình nằm trên chiếc ghế mây mềm mại, Dr. Xuyên thay anh kiểm tra cơ thể, sau đó nói: “Lục tổng, trong đầu anh thiếu một phần ký ức, nếu như đoán không lầm, anh đã từng bị thôi miên, đoạn ký ức đó đã bị người ta lấy đi.”
Lời Dr. Xuyên vừa vặn chứng thực phỏng đoán trong lòng Lục Hàn Đình, anh quả nhiên thiếu một đoạn ký ức, là ai cầm ký ức của anh đi?
Trong đầu Lục Hàn Đình đột nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt Lệ kia, là Hạ Tịch Quán!
Kỳ thực anh đã có đáp án, là Hạ Tịch Quán cầm ký ức của anh đi!
Lục Hàn Đình mắp máy môi mỏng: “Tôi muốn khôi phục ký ức.”
“Lục tổng, tôi có thể giúp anh khôi phục ký ức, nhưng, đoạn ký ức kia khả năng không chỉ là những ký ức vui vẻ, mà có thể là rất nhiều ký ức thống khổ khắc cốt ghi tâm, anh chắc chắn muốn khôi phục ký ức?”Dr. Xuyên trịnh trọng hỏi.
Lục Hàn Đình gật đầu, không chút nào do dự: “Chắc chắn.”
Anh nhất định phải khôi phục ký ức.
*Tết.”Dr. Xuyên lấy ra giấy bút: “Lục tổng, lần chẩn đoán này của chúng ta có thể phải mất hai giờ, anh nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi?”
Lục Hàn Đình giơ tay lên, nhìn về phía chiếc đồng hồ đắt tiền trên cỗ tay, một giây kế tiếp, hai mắt anh nhắm nghiền, rơi vào thôi miên.
Lục Hàn Đình mơ một giấc mơ rất dài, trong mộng một vùng tăm tối, anh đi lung tung không có mục đích, đang tìm phương hướng.
Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói thanh lệ càn rỡ: “Tôi nhất định phải gả vào U Lan Uyễn làm cô dâu tương lai!”
Lục Hàn Đình xoay người, anh phát hiện mình đang ở trên một chuyến tàu lửa, trước mặt có một cô gái, trên mặt cô mang một khối lụa mỏng, thấy không rõ mặt, nhưng anh chạm phải đôi mắt trong vắt lưu chuyển xoáy nước kia, trong nháy mắt anh liền nhận ra đây là Hạ Tịch Quán!
Rất nhanh hình ảnh nhảy, như là thước phim tăng nhanh nhịp, kết hôn trước sau đó mới nảy nở tình yêu, tràn đầy ngọt ngào.
Anh đẩy cô vào trong góc tường, lần đầu tiên mở tấm mạng che mặt của cô.
Bộ móng tay màu hồng cô vừa làm đặt trên thắt lưng quần của anh, nhướng mày rồi như tuyên thệ, “Thắt lưng của anh chỉ có em mới được cỏi ra.”
Anh kéo cô vào trong cửa kính mờ nước, trong hơi nóng hàm chứa ám muội, anh thở hỗn hển cắn môi cô, “Bây giờ còn chưa được, chờ em lớn thêm chút nữa nha.”
Cô dưới cơn mưa flash nhấp nháy, tuyên bố với mọi người, cô muốn sinh cho Lục tiên sinh của cô hai cục cưng…
Song, hình ảnh đột nhiên vừa chuyền, anh thấy được mình mở ra một chai thuốc ngủ, sau đó nốc xuống toàn bộ thuốc ngủ, bác sĩ lạnh như băng nói cho anh biết: “Xin lỗi Lục tổng, bệnh mắt ngủ của anh đã không cách nào cứu chữa được nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.