Chương 894: Lục Hàn Đình Nói, Quán Quán Anh Yêu Em
Lưu Ly Tuyết Tuyết
22/05/2021
Hiện tại trong phòng bật ngọn đèn ngủ ấm áp, cô gái anh yêu nhất nằm trong ngực anh nói với anh về tương lai của bọn họ, Lục Hàn Đình đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn, anh rất muốn thời gian chảy chậm một chút một chút thôi, để ngày mai đừng đến.
Lục Hàn Đình của bây giờ vẫn không biết đây đã là thời khắc dịu dàng cuối cùng của anh và Hạ Tịch Quán, từ nay về sau sẽ phải mắt rất nhiều, rất nhiều năm mới quay về như lúc này.
Lục Hàn Đình nhìn đôi mắt nghiêm túc của cô, cô mới vừa tắm xong, da thịt mềm mại, lông tơ phía trên cũng thắm nước long lanh.
Sao anh có thể cam lòng để cô già đi?
Lục Hàn Đình hôn lên cổ cô, bàn tay to từ vạt áo sơ mi của cô thò vào.
Hạ Tịch Quán đang vẽ thì phát hiện không bình thường, cô dừng bút lại vừa nhìn, cỗ tay mang quý chiếc đồng hồ lộ ở bên ngoài mà bàn tay đã vói vào trong áo cô…
“Lục tiên sinh, anh làm cái gì thế?” Hạ Tịch Quán muốn đây bàn tay to của anh ra.
Lục Hàn Đình lại bắt bàn tay mềm của cô đặt trên thắt lưng mình, khàn khàn nói: “Quán Quán, giúp anh cởi ra.”
“Không được… Anh còn chưa tắm…”
“Anh tắm ở công ty rồi.”
“Vậy, vậy cũng không được, anh đi mua cái kia đi, mua bao cao su á.” Hai tay Hạ Tịch Quán đặt lên lồng ngực anh, kiên quyết không chiều anh.
Lục Hàn Đình từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt sâu đen, bên trong như dung nham thiêu đốt, có thể hòa tan cô: “Em mò tay đến túi anh đi.”
Cái gì?
Hạ Tịch Quán nghe lời duỗi bàn tay nhỏ vào, rất nhanh cô liền mò tới một vật, là một hộp bao cao su.
Không đúng, hình như không chỉ một hộp, mà là hai, ba… bảy, tám hộp…
Hạ Tịch Quán móc hết toàn bộ bao cao su từ túi anh ra, ném loạn lên giường, rốt cuộc anh mua bao nhiêu hộp thế?
Anh sao mà kì, một thân tây trang để đi dự mọi buổi họp bàn chuyện làm ăn đứng đắn thế kia, thế mà túi quần tây tiền lại chất đầy… bao cao sul Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán đỏ như tôm luộc, cô siết nắm đấm rồi dùng sức nện cho anh vài cái.
Lục Hàn Đình không tránh, cứ để cô đánh như vậy, dù sao sức cô yếu, chỉ đủ gãi ngứa cho anh, anh cúi đầu hôn môi cô: “Quán Quán, anh từng nói với em chưa?”
“Nói gì cơ?”
“Anh yêu em.”
“Quán Quán, anh yêu eml”
Trong đêm khuya, Hạ Tịch Quán vùi trong tắm chăn ấm áp, đã ngủ say, dưới mắt là quầng thâm mệt mỏi, rõ ràng hai buổi tối này đã được anh yêu thương quá mức.
Lục Hàn Đình đắp chăn cho cô xong sau đó đứng dậy đi tắm, rất nhanh anh mặc bộ đồ ngủ lụa màu đen đi ra, đứng trên ban công.
Bên ngoài gió lạnh thổi vạt áo anh lay động, trên mi tâm anh tuần nhuộm vài phần sương lạnh.
Rất nhanh, anh lấy điện thoại mình ra, bám số Lệ Yên Nhiên.
“Tút tút” hai tiếng, kết nói, giọng Lệ Yên Nhiên truyền tới: “Alo, anh Hàn Đình.”
“Lệ Yên Nhiên, tôi cưới cô, chúng ta kết hôn.”
Nói xong, cũng không đợi Lệ Yên Nhiên có cơ hội reo mừng, Lục Hàn Đình trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng bị đầy ra, Lục lão phu nhân khoác một chiếc áo khoác đi đến: “A Đình, cháu đã quyết định rồi?”
Lục Hàn Đình gật đầu: “Rồi ạ.”
Lục Hàn Đình của bây giờ vẫn không biết đây đã là thời khắc dịu dàng cuối cùng của anh và Hạ Tịch Quán, từ nay về sau sẽ phải mắt rất nhiều, rất nhiều năm mới quay về như lúc này.
Lục Hàn Đình nhìn đôi mắt nghiêm túc của cô, cô mới vừa tắm xong, da thịt mềm mại, lông tơ phía trên cũng thắm nước long lanh.
Sao anh có thể cam lòng để cô già đi?
Lục Hàn Đình hôn lên cổ cô, bàn tay to từ vạt áo sơ mi của cô thò vào.
Hạ Tịch Quán đang vẽ thì phát hiện không bình thường, cô dừng bút lại vừa nhìn, cỗ tay mang quý chiếc đồng hồ lộ ở bên ngoài mà bàn tay đã vói vào trong áo cô…
“Lục tiên sinh, anh làm cái gì thế?” Hạ Tịch Quán muốn đây bàn tay to của anh ra.
Lục Hàn Đình lại bắt bàn tay mềm của cô đặt trên thắt lưng mình, khàn khàn nói: “Quán Quán, giúp anh cởi ra.”
“Không được… Anh còn chưa tắm…”
“Anh tắm ở công ty rồi.”
“Vậy, vậy cũng không được, anh đi mua cái kia đi, mua bao cao su á.” Hai tay Hạ Tịch Quán đặt lên lồng ngực anh, kiên quyết không chiều anh.
Lục Hàn Đình từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt sâu đen, bên trong như dung nham thiêu đốt, có thể hòa tan cô: “Em mò tay đến túi anh đi.”
Cái gì?
Hạ Tịch Quán nghe lời duỗi bàn tay nhỏ vào, rất nhanh cô liền mò tới một vật, là một hộp bao cao su.
Không đúng, hình như không chỉ một hộp, mà là hai, ba… bảy, tám hộp…
Hạ Tịch Quán móc hết toàn bộ bao cao su từ túi anh ra, ném loạn lên giường, rốt cuộc anh mua bao nhiêu hộp thế?
Anh sao mà kì, một thân tây trang để đi dự mọi buổi họp bàn chuyện làm ăn đứng đắn thế kia, thế mà túi quần tây tiền lại chất đầy… bao cao sul Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán đỏ như tôm luộc, cô siết nắm đấm rồi dùng sức nện cho anh vài cái.
Lục Hàn Đình không tránh, cứ để cô đánh như vậy, dù sao sức cô yếu, chỉ đủ gãi ngứa cho anh, anh cúi đầu hôn môi cô: “Quán Quán, anh từng nói với em chưa?”
“Nói gì cơ?”
“Anh yêu em.”
“Quán Quán, anh yêu eml”
Trong đêm khuya, Hạ Tịch Quán vùi trong tắm chăn ấm áp, đã ngủ say, dưới mắt là quầng thâm mệt mỏi, rõ ràng hai buổi tối này đã được anh yêu thương quá mức.
Lục Hàn Đình đắp chăn cho cô xong sau đó đứng dậy đi tắm, rất nhanh anh mặc bộ đồ ngủ lụa màu đen đi ra, đứng trên ban công.
Bên ngoài gió lạnh thổi vạt áo anh lay động, trên mi tâm anh tuần nhuộm vài phần sương lạnh.
Rất nhanh, anh lấy điện thoại mình ra, bám số Lệ Yên Nhiên.
“Tút tút” hai tiếng, kết nói, giọng Lệ Yên Nhiên truyền tới: “Alo, anh Hàn Đình.”
“Lệ Yên Nhiên, tôi cưới cô, chúng ta kết hôn.”
Nói xong, cũng không đợi Lệ Yên Nhiên có cơ hội reo mừng, Lục Hàn Đình trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng bị đầy ra, Lục lão phu nhân khoác một chiếc áo khoác đi đến: “A Đình, cháu đã quyết định rồi?”
Lục Hàn Đình gật đầu: “Rồi ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.