Chương 677: Một đôi bích nhân(”)
Lưu Ly Tuyết Tuyết
10/04/2021
() Đôi trai tài gái sắc.
Chìa khoá ở chỗ Dạ Huỳnh?
Hạ Tịch Quán có một loại cảm giác, mẹ chẳng những có quan hệ thầy trò với Dạ lão, mà còn có quan hệ tầng tầng lớp lớp với con gái của Dạ lão Dạ Huỳnh.
Hạ Tịch Quán đứng ở cửa số, nhìn cánh cửa màu đỏ sậm ở hậu viện radio kia, cô phải mau chóng đến được chỗ của Dạ Huỳnh tìm được chìa khoá.
“Tử Tiễn…” Hạ Tịch Quán xoay người, nhìn về phía Lục Tử Tiễn.
Thế nhưng một giây kế tiếp cô liền cứng đò, bởi vì Lục Tử Tiễn đang đứng phía sau của cô, cô vừa xoay như thế, thân thể mềm mại nhỏ nhắn đã bị anh chặn lại trong vách tường, thân thể hai người dựa vào rất gần rất gần, hơi thở giao thoa, có chút ám muội.
Lục Tử Tiễn rũ mí mắt tuần mỹ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trước mắt, khóe môi ôm lấy ý cười: “Quán Quán, em muốn nói gì với anh?”
Hạ Tịch Quán trong vô thức dán sát lên vách tường, muốn tách rời khỏi không khí mập mờ này: “Em… em muốn nói cám ơn anh.”
Một lọn tóc xõa trên gò má trắng nõn Hạ Tịch Quán, lại thêm chút chỉn chu, Lục Tử Tiễn đưa tay, muốn hắt lọn tóc ấy ra.
Nhưng tay anh còn không chưa chạm đến mặt cô, bên tai đột nhiên vang lên tiếng vang “ầm”!
Tiếng vang này kinh động mọi người, Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngước mắt, cô ở cạnh cửa thấy được thân ảnh đồ sộ anh tuần, là… Lục Hàn Đình tới!
Lục Hàn Đình tới thật.
Anh mới từ phòng ngoài đi tới, trên người còn mặcáo khoác ngoài màu đen, gió lạnh cuối thu phủ lên bờ vai anh một tầng sương lạnh, hiện tại anh thân cao chân dài đứng lặng ở cạnh cửa, cánh cửa kia đã bị anh đạp đến lung lay sắp đổ, anh thâm thúy âm u nhìn chằm chằm cô, còn có Lục Tử Tiễn.
Hàng mi nhỏ dài Hạ Tịch Quán run rẩy, không biết sao anh lại tới radio, còn có dáng vẻ anh nổi giận đùng đùng, hai tay lôi quyền đứng ở cạnh cửa, sao lại khiến cô có ảo giác bị anh bắt gian tại trận?
Lục Tử Tiễn xoay người, cũng nhìn thấy Lục Hàn Đình, anh dùng bả vai chắn Hạ Tịch Quán ra sau mình, chặn lại ánh mắt Lục Hàn Đình: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Không khí của hiện trường hết sức vi diệu, một tiếng “anh” này của Lục Tử Tiễn càng giếng như là nhắc nhở, hai người đàn ông giằng co văng lửa khắp nơi.
Lục Hàn Đình cảm giác mình lại phát điên, anh biết cô tới radio, cho nên khi anh có ý thức, chiếc Rolls-Royce Phantom của anh đã dừng ở cổng chính viện khoa học.
Anh không biết cô tới địa bàn Dạ gia làm cái gì, cô không sợ cô bị ông cháu ba đời của Dạ gia liên thủ bắt nạt sao?
Lục Hàn Đình một đường xông đến, đến tìm cô, thế nhưng vừa mới tới cạnh cửa, anh liền thấy một màn mập mò của cô và Lục Tử Tiễn.
Hôm nay Hạ Tịch Quán mặc một chiếc váy len cổ lọ màu trắng, vạt váy được xếp khéo léo trên đầu gối, bên dưới có hai đôi chân trắng gầy, chân đi đôi giày thể thao màu trắng. Mái tóc đen thanh thuần được buộc lên thật cao, tràn trề thanh xuân, ngũ quan tuyệt sắc đều lộ ra, đôi mắt đen ươn ướt chớp chớp, miệng nhỏ hồng hồng, dáng vẻ mềm mại như bóp ra nước thế kia, ngay cả các cô gái ở độ tuổi 20 cũng không có.
Cô cứ như vậy bị Lục Tử Tiễn vây trong ngực, Lục Tử Tiễn mặc áo sơ mi trắng, điển trai đến chết tiệt, hai người ở cùng một chỗ đẹp mắt cực kỳ, như là một đôi bích nhân.
Lục Hàn Đình bị một màn này kích thích viền mắt đỏ bừng, trong lồng ngực nhanh chóng dâng lên tầng lệ khí, anh vốn định quay đầu đi, nhưng nghĩ lại cảm thấy không cam lòng, anh chạy tới để cô cho anh xem một màn này?
Cho nên Lục Hàn Đình nhắc chân, một cước đạp cửa.
Chìa khoá ở chỗ Dạ Huỳnh?
Hạ Tịch Quán có một loại cảm giác, mẹ chẳng những có quan hệ thầy trò với Dạ lão, mà còn có quan hệ tầng tầng lớp lớp với con gái của Dạ lão Dạ Huỳnh.
Hạ Tịch Quán đứng ở cửa số, nhìn cánh cửa màu đỏ sậm ở hậu viện radio kia, cô phải mau chóng đến được chỗ của Dạ Huỳnh tìm được chìa khoá.
“Tử Tiễn…” Hạ Tịch Quán xoay người, nhìn về phía Lục Tử Tiễn.
Thế nhưng một giây kế tiếp cô liền cứng đò, bởi vì Lục Tử Tiễn đang đứng phía sau của cô, cô vừa xoay như thế, thân thể mềm mại nhỏ nhắn đã bị anh chặn lại trong vách tường, thân thể hai người dựa vào rất gần rất gần, hơi thở giao thoa, có chút ám muội.
Lục Tử Tiễn rũ mí mắt tuần mỹ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trước mắt, khóe môi ôm lấy ý cười: “Quán Quán, em muốn nói gì với anh?”
Hạ Tịch Quán trong vô thức dán sát lên vách tường, muốn tách rời khỏi không khí mập mờ này: “Em… em muốn nói cám ơn anh.”
Một lọn tóc xõa trên gò má trắng nõn Hạ Tịch Quán, lại thêm chút chỉn chu, Lục Tử Tiễn đưa tay, muốn hắt lọn tóc ấy ra.
Nhưng tay anh còn không chưa chạm đến mặt cô, bên tai đột nhiên vang lên tiếng vang “ầm”!
Tiếng vang này kinh động mọi người, Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngước mắt, cô ở cạnh cửa thấy được thân ảnh đồ sộ anh tuần, là… Lục Hàn Đình tới!
Lục Hàn Đình tới thật.
Anh mới từ phòng ngoài đi tới, trên người còn mặcáo khoác ngoài màu đen, gió lạnh cuối thu phủ lên bờ vai anh một tầng sương lạnh, hiện tại anh thân cao chân dài đứng lặng ở cạnh cửa, cánh cửa kia đã bị anh đạp đến lung lay sắp đổ, anh thâm thúy âm u nhìn chằm chằm cô, còn có Lục Tử Tiễn.
Hàng mi nhỏ dài Hạ Tịch Quán run rẩy, không biết sao anh lại tới radio, còn có dáng vẻ anh nổi giận đùng đùng, hai tay lôi quyền đứng ở cạnh cửa, sao lại khiến cô có ảo giác bị anh bắt gian tại trận?
Lục Tử Tiễn xoay người, cũng nhìn thấy Lục Hàn Đình, anh dùng bả vai chắn Hạ Tịch Quán ra sau mình, chặn lại ánh mắt Lục Hàn Đình: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Không khí của hiện trường hết sức vi diệu, một tiếng “anh” này của Lục Tử Tiễn càng giếng như là nhắc nhở, hai người đàn ông giằng co văng lửa khắp nơi.
Lục Hàn Đình cảm giác mình lại phát điên, anh biết cô tới radio, cho nên khi anh có ý thức, chiếc Rolls-Royce Phantom của anh đã dừng ở cổng chính viện khoa học.
Anh không biết cô tới địa bàn Dạ gia làm cái gì, cô không sợ cô bị ông cháu ba đời của Dạ gia liên thủ bắt nạt sao?
Lục Hàn Đình một đường xông đến, đến tìm cô, thế nhưng vừa mới tới cạnh cửa, anh liền thấy một màn mập mò của cô và Lục Tử Tiễn.
Hôm nay Hạ Tịch Quán mặc một chiếc váy len cổ lọ màu trắng, vạt váy được xếp khéo léo trên đầu gối, bên dưới có hai đôi chân trắng gầy, chân đi đôi giày thể thao màu trắng. Mái tóc đen thanh thuần được buộc lên thật cao, tràn trề thanh xuân, ngũ quan tuyệt sắc đều lộ ra, đôi mắt đen ươn ướt chớp chớp, miệng nhỏ hồng hồng, dáng vẻ mềm mại như bóp ra nước thế kia, ngay cả các cô gái ở độ tuổi 20 cũng không có.
Cô cứ như vậy bị Lục Tử Tiễn vây trong ngực, Lục Tử Tiễn mặc áo sơ mi trắng, điển trai đến chết tiệt, hai người ở cùng một chỗ đẹp mắt cực kỳ, như là một đôi bích nhân.
Lục Hàn Đình bị một màn này kích thích viền mắt đỏ bừng, trong lồng ngực nhanh chóng dâng lên tầng lệ khí, anh vốn định quay đầu đi, nhưng nghĩ lại cảm thấy không cam lòng, anh chạy tới để cô cho anh xem một màn này?
Cho nên Lục Hàn Đình nhắc chân, một cước đạp cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.