Chương 176: Ngủ Mơ
Lưu Ly Tuyết Tuyết
11/01/2021
Văn phòng tổng giám đốc.
Đây là lần đầu tiên Hạ Tịch Quán tới văn phòng tổng
giám đốc của Lục Hàn Đình, cô đứng bên cửa sổ sát
đất nhìn bên ngoài giống như đang đứng trên 49
thành phố này, tòa cao ốc thương nghiệp này không
hồ là tượng trưng cho tài phú ở Hải Thành.
Lúc này, “ting” một cái, Wechat của cô vang lên.
Cô mở ra, là Song Song gửi Wechat.
Song Song gửi thẳng một bức ảnh với câu: “Oh my
god, Quán Quán, đây là ai thế, cô ở bên… tổng giám
đốc Lục thị Lục Hàn Đình sao?”
Hạ Tịch Quán mở ảnh ra, bức ảnh chụp trong sảnh
hớn Lục thị, Lục Hàn Đình ôm cô.
Con ngươi Hạ Tịch Quán rụt lại, vội trả lời Song Song:
“Tám ảnh này ở đâu ra?”
Lúc này, Song Song ở ngoài tập đoàn Lục thị, lúc nãy
cô qua đây thấy trận hình rất lớn, đi vào xem thì sợ
ngây người, cô lấy điện thoại chụp lại.
Lúc đầu cô còn định vào Lục thị, nhưng không may, cô
bị đuổi ra.
“Quán Quán, lúc nãy tôi ở ngay ngoài, tận mắt thấy,
rốt cuộc là chuyện gì, cô cho người chồng ma ốm ở U
Lan Uyễn… đội nón xanh à?”
Hạ Tịch Quán hơi nhức đầu, nếu cô nói cho Song
Song biết Lục Hàn Đình chính là con ma ốm trong U
Lan Uyễn, chắc Song Song sẽ bị dọa ngây như phỗng
nhỉ?
“Song Song, chuyện này không nói rõ trong một, hai
câu được, mai tới viện Xu Mật tôi sẽ nói với cô.”
Cho dù bây giờ Song Song rất muốn hóng chuyện,
nhưng Hạ Tịch Quán đã nói vậy, cô chỉ có thể nhịn,
Quan Quán và đệ nhất hào môn Hải Thành Lục Hàn
Đình… Nghĩ một chút thôi đã thấy tình cảm dạt dào
rôi.
Song Song cắt điện thoại đi, chuẩn bị về.
Nhưng lúc này, một chiếc xe sang trọng dừng lại,
người lái xe là Triệu Lập Anh: “Song Song, sao cô lại
tới tập đoàn Lục thị?”
Gia cảnh Triệu Lập Anh không tệ, có thể lái xe sang
hơn trăm vạn, Song Song có hôn ước với anh ta,
nhưng thời gian trước, hai người đã chia tay.
Song Song đương nhiên sẽ không nói chuyện lúc nãy
cho Triệu Lập Anh, bây giờ, Triệu Lập Anh đã bị Hạ
Nghiên Nghiên mê hoặc điên đảo, nếu để anh ta biết
Quán Quán cho chồng ma ốm ở U Lan Uyễn đội nón
xanh, nhất định sẽ to chuyện, cô phải bảo vệ Quán
Quán.
“Tôi đi ngang quan, chuẩn bị về nhà. Triệu Lập Anh,
bây giờ tôi không có quan hệ gì với anh ca, mong anh
đừng nói chuyện với tôi, miễn người khác nhìn thấy
mà mắt mặt anh!” Song Song nói.
Triệu Lập Anh vội nói: “Song Song, chuyện chúng ta
hủy bỏ hôn ước cũng nên nói với người lớn trong nhà,
như vậy đi, cô lên xe, tôi đưa cô về nhà, đúng lúc tôi
có chuyện nói với bố mẹ cô.”
Song Song nghĩ một lát, thấy cũng được, kết thúc triệt
để với Triệu Lập Anh, vì vậy, cô lên xe: “Thế đi thôi.”
Triệu Lập Anh vẫn luôn lái xe, Song Song dần cảm
thấy không đúng: “Triệu Lập Anh, anh muốn dẫn tôi đi
đâu, đây không phải đừng về nhà tôi, anh mau dừng xel”
Triệu Lập Anh dừng xe, sau đó lôi Song Song ra,
cướp điện thoại cô.
Anh ta mở Wechat, thấy tắm ảnh Lục Hàn Đình ôm Hạ
Tịch Quán mà Song Song chụp.
Triệu Lập Anh mỉm cười, lập tức gửi ảnh cho Hạ
Nghiên Nghiên.
“Triệu Lập Anh, anh làm gì hả, mau trả điện thoại cho tôi!”
Triệu Lập Anh đẩy Song Song ngã xuống đất, gương
mặt anh ta vô cùng dữ tợn: “Song Song, đây là đường
cao tốc, tôi thả cô ở đây, cô tự chạy về nhà đi, cũng
chỉ mắt tám tiếng thôi, giảm cân luôn, cho tới bây giờ,
tôi chưa từng thích cô, mỗi lần nhìn thấy đám thịt mỡ
của cô chỉ buồn nôn!”
Đây là lần đầu tiên Hạ Tịch Quán tới văn phòng tổng
giám đốc của Lục Hàn Đình, cô đứng bên cửa sổ sát
đất nhìn bên ngoài giống như đang đứng trên 49
thành phố này, tòa cao ốc thương nghiệp này không
hồ là tượng trưng cho tài phú ở Hải Thành.
Lúc này, “ting” một cái, Wechat của cô vang lên.
Cô mở ra, là Song Song gửi Wechat.
Song Song gửi thẳng một bức ảnh với câu: “Oh my
god, Quán Quán, đây là ai thế, cô ở bên… tổng giám
đốc Lục thị Lục Hàn Đình sao?”
Hạ Tịch Quán mở ảnh ra, bức ảnh chụp trong sảnh
hớn Lục thị, Lục Hàn Đình ôm cô.
Con ngươi Hạ Tịch Quán rụt lại, vội trả lời Song Song:
“Tám ảnh này ở đâu ra?”
Lúc này, Song Song ở ngoài tập đoàn Lục thị, lúc nãy
cô qua đây thấy trận hình rất lớn, đi vào xem thì sợ
ngây người, cô lấy điện thoại chụp lại.
Lúc đầu cô còn định vào Lục thị, nhưng không may, cô
bị đuổi ra.
“Quán Quán, lúc nãy tôi ở ngay ngoài, tận mắt thấy,
rốt cuộc là chuyện gì, cô cho người chồng ma ốm ở U
Lan Uyễn… đội nón xanh à?”
Hạ Tịch Quán hơi nhức đầu, nếu cô nói cho Song
Song biết Lục Hàn Đình chính là con ma ốm trong U
Lan Uyễn, chắc Song Song sẽ bị dọa ngây như phỗng
nhỉ?
“Song Song, chuyện này không nói rõ trong một, hai
câu được, mai tới viện Xu Mật tôi sẽ nói với cô.”
Cho dù bây giờ Song Song rất muốn hóng chuyện,
nhưng Hạ Tịch Quán đã nói vậy, cô chỉ có thể nhịn,
Quan Quán và đệ nhất hào môn Hải Thành Lục Hàn
Đình… Nghĩ một chút thôi đã thấy tình cảm dạt dào
rôi.
Song Song cắt điện thoại đi, chuẩn bị về.
Nhưng lúc này, một chiếc xe sang trọng dừng lại,
người lái xe là Triệu Lập Anh: “Song Song, sao cô lại
tới tập đoàn Lục thị?”
Gia cảnh Triệu Lập Anh không tệ, có thể lái xe sang
hơn trăm vạn, Song Song có hôn ước với anh ta,
nhưng thời gian trước, hai người đã chia tay.
Song Song đương nhiên sẽ không nói chuyện lúc nãy
cho Triệu Lập Anh, bây giờ, Triệu Lập Anh đã bị Hạ
Nghiên Nghiên mê hoặc điên đảo, nếu để anh ta biết
Quán Quán cho chồng ma ốm ở U Lan Uyễn đội nón
xanh, nhất định sẽ to chuyện, cô phải bảo vệ Quán
Quán.
“Tôi đi ngang quan, chuẩn bị về nhà. Triệu Lập Anh,
bây giờ tôi không có quan hệ gì với anh ca, mong anh
đừng nói chuyện với tôi, miễn người khác nhìn thấy
mà mắt mặt anh!” Song Song nói.
Triệu Lập Anh vội nói: “Song Song, chuyện chúng ta
hủy bỏ hôn ước cũng nên nói với người lớn trong nhà,
như vậy đi, cô lên xe, tôi đưa cô về nhà, đúng lúc tôi
có chuyện nói với bố mẹ cô.”
Song Song nghĩ một lát, thấy cũng được, kết thúc triệt
để với Triệu Lập Anh, vì vậy, cô lên xe: “Thế đi thôi.”
Triệu Lập Anh vẫn luôn lái xe, Song Song dần cảm
thấy không đúng: “Triệu Lập Anh, anh muốn dẫn tôi đi
đâu, đây không phải đừng về nhà tôi, anh mau dừng xel”
Triệu Lập Anh dừng xe, sau đó lôi Song Song ra,
cướp điện thoại cô.
Anh ta mở Wechat, thấy tắm ảnh Lục Hàn Đình ôm Hạ
Tịch Quán mà Song Song chụp.
Triệu Lập Anh mỉm cười, lập tức gửi ảnh cho Hạ
Nghiên Nghiên.
“Triệu Lập Anh, anh làm gì hả, mau trả điện thoại cho tôi!”
Triệu Lập Anh đẩy Song Song ngã xuống đất, gương
mặt anh ta vô cùng dữ tợn: “Song Song, đây là đường
cao tốc, tôi thả cô ở đây, cô tự chạy về nhà đi, cũng
chỉ mắt tám tiếng thôi, giảm cân luôn, cho tới bây giờ,
tôi chưa từng thích cô, mỗi lần nhìn thấy đám thịt mỡ
của cô chỉ buồn nôn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.