Chương 861: Nhất lao vĩnh dật(*)
Lưu Ly Tuyết Tuyết
16/05/2021
(*) ý chỉ một lần cực khổ đổi lại cuộc sống an nhàn sau này.
Hạ Tịch Quán chính là con gái ruột của bố, một khi có kết quả giám định ADN, vậy đời cô ta xong, thật sự xong mát.
Đến lúc đó hết thảy thứ cô ta có được đều sẽ thành của Hạ Tịch Quán rồi, mà thiên kim giả là cô ta đây nhát định sẽ bị đuồi ra khỏi cửa.
Lệ Quân Mặc ngồi trên ghế làm việc, trên gương mặt anh tuấn cũng không có sóng lớn, chỉ gật đầu một cái: “Đi đi.”
“Vâng, tiên sinh.”
Quản gia tư nhân xoay người rời cửa.
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, trốn vào phòng ăn, cô ta nhìn quản gia tư nhân đang bước xuống lầu, cầm trong tay cầm túi nilon trong suốt được niêm phong.
Cô ta nên làm cái gì bây giờ?
Lệ Yên Nhiên nhanh trí, nhanh chóng cầm một ly nước đi ra, õng eo cười nói: “Chú quản gia, mấy năm nay chú đi theo bố cháu làm việc nhất định rất cực khổ! Chú uống ly nước này đi!”
Quản gia tư nhân khách sáo mà xa cách cười nói: “Cảm ơn Đại tiểu thư, không cần đâu.”
“Ai nha.” Lúc này Lệ Yên Nhiên thét một tiếng, giả bộ không cần thận trực tiếp đổ hết ly nước lên người quản gia tư nhân.
“Xin lỗi chú quản gia, cháu thật sự không phải cố ý, do tay cháu run ấy.” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng lấy khăn tay giúp quản gia tư nhân lau chùi bộ đồ đã thắm ướt: “Chú quản gia, quần áo chú ướt hét rồi, không thể mặc đi ra ngoài, như vậy đi, chú lên lầu thay quần áo mới đi ạ!”
Quần áo trên người quản gia tư nhân nhỏ nước, ông ta nghe theo đề nghị của Lệ Yên Nhiên, đặt túi nilon ở trên ghế sa lon, sau đó xoay người lên lầu: “Đại tiểu thư, tôi đặt cái này ở đây, bên trong túi nhựa này rất quan trọng, ngàn vạn lần không thể khiến người khác đụng vào.”
“Được, cháu biết rồi, cháu giúp chú trông cho.” Lệ Yên Nhiên ra dấu ok.
Quản gia tư nhân vào phòng cho khách, biến mắt trong tầm mắt.
Lệ Yên Nhiên đưa mắt đặt lên túi nilon trong suốt kia, xác định bên cạnh không có ai, cô ta nhanh chóng mở ra túi nilon đã được phong kín, sau đó lấy sợi tóc dài của Hạ Tịch Quán ra, lại giật một sợi tóc của mình xuống bỏ vào, làm xong tất cả, cô ta đặt túi nilon về vị trí cũ.
Lệ Yên Nhiên cảm giác cả đời từ lúc sinh ra tới bây giờ cô ta chưa từng to gan như vậy, quản gia tư nhân của bố làm việc rất cần thận nghiêm túc, chưa từng mắc sai lầm, hiện tại cô ta lại ngay dưới mí mắt quản gia tư nhân động thủ, đây thật sự quá mạo hiểm.
Thế nhưng Lệ Yên Nhiên không muốn bó tay chờ chết, thời cơ tốt như vậy một đã dâng đến trước mặt cô ta, cô ta phải quý trọng.
Lệ Yên Nhiên vuốt vuốt ngực mình, ban nãy hù chết cô ta rồi, trái tim lo đến mức muốn nhảy ra ngoài, nhưng cô ta đã đổi tóc, lần giám định ADN này sẽ chứng minh bố và Hạ Tịch Quán không phải quan hệ bó và con gái, nghi ngờ trong lòng bố cũng sẽ hoàn toàn loại bỏ, là chuyện tốt nhất lao vĩnh dật.
Kế tiếp cô ta phải nghĩ cách làm cho bố giúp cô ta gả cho Lục Hàn Đình, chỉ cần bố đáp ứng, vậy bố chắc chắn sẽ có cách!
Nghĩ tới những thứ này, cả người Lệ Yên Nhiên đều thả lỏng, lộ ra ý cười đắc ý.
Lúc này quản gia tư nhân thay quần áo xong từ trên lầu đi xuống, Lệ Yên Nhiên nhanh chóng nói: “Chú quản gia, túi nilon này cháu vẫn luôn nhìn, không có ai động vào đâu ạ.”
Quản gia tư nhân liếc Lệ Yên Nhiên, ánh mắt kia hết sức có thâm ý: “Được, cảm ơn Đại tiêu thư, tôi đi trước.”
Quản gia tư nhân rời đi.
Hạ Tịch Quán chính là con gái ruột của bố, một khi có kết quả giám định ADN, vậy đời cô ta xong, thật sự xong mát.
Đến lúc đó hết thảy thứ cô ta có được đều sẽ thành của Hạ Tịch Quán rồi, mà thiên kim giả là cô ta đây nhát định sẽ bị đuồi ra khỏi cửa.
Lệ Quân Mặc ngồi trên ghế làm việc, trên gương mặt anh tuấn cũng không có sóng lớn, chỉ gật đầu một cái: “Đi đi.”
“Vâng, tiên sinh.”
Quản gia tư nhân xoay người rời cửa.
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, trốn vào phòng ăn, cô ta nhìn quản gia tư nhân đang bước xuống lầu, cầm trong tay cầm túi nilon trong suốt được niêm phong.
Cô ta nên làm cái gì bây giờ?
Lệ Yên Nhiên nhanh trí, nhanh chóng cầm một ly nước đi ra, õng eo cười nói: “Chú quản gia, mấy năm nay chú đi theo bố cháu làm việc nhất định rất cực khổ! Chú uống ly nước này đi!”
Quản gia tư nhân khách sáo mà xa cách cười nói: “Cảm ơn Đại tiểu thư, không cần đâu.”
“Ai nha.” Lúc này Lệ Yên Nhiên thét một tiếng, giả bộ không cần thận trực tiếp đổ hết ly nước lên người quản gia tư nhân.
“Xin lỗi chú quản gia, cháu thật sự không phải cố ý, do tay cháu run ấy.” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng lấy khăn tay giúp quản gia tư nhân lau chùi bộ đồ đã thắm ướt: “Chú quản gia, quần áo chú ướt hét rồi, không thể mặc đi ra ngoài, như vậy đi, chú lên lầu thay quần áo mới đi ạ!”
Quần áo trên người quản gia tư nhân nhỏ nước, ông ta nghe theo đề nghị của Lệ Yên Nhiên, đặt túi nilon ở trên ghế sa lon, sau đó xoay người lên lầu: “Đại tiểu thư, tôi đặt cái này ở đây, bên trong túi nhựa này rất quan trọng, ngàn vạn lần không thể khiến người khác đụng vào.”
“Được, cháu biết rồi, cháu giúp chú trông cho.” Lệ Yên Nhiên ra dấu ok.
Quản gia tư nhân vào phòng cho khách, biến mắt trong tầm mắt.
Lệ Yên Nhiên đưa mắt đặt lên túi nilon trong suốt kia, xác định bên cạnh không có ai, cô ta nhanh chóng mở ra túi nilon đã được phong kín, sau đó lấy sợi tóc dài của Hạ Tịch Quán ra, lại giật một sợi tóc của mình xuống bỏ vào, làm xong tất cả, cô ta đặt túi nilon về vị trí cũ.
Lệ Yên Nhiên cảm giác cả đời từ lúc sinh ra tới bây giờ cô ta chưa từng to gan như vậy, quản gia tư nhân của bố làm việc rất cần thận nghiêm túc, chưa từng mắc sai lầm, hiện tại cô ta lại ngay dưới mí mắt quản gia tư nhân động thủ, đây thật sự quá mạo hiểm.
Thế nhưng Lệ Yên Nhiên không muốn bó tay chờ chết, thời cơ tốt như vậy một đã dâng đến trước mặt cô ta, cô ta phải quý trọng.
Lệ Yên Nhiên vuốt vuốt ngực mình, ban nãy hù chết cô ta rồi, trái tim lo đến mức muốn nhảy ra ngoài, nhưng cô ta đã đổi tóc, lần giám định ADN này sẽ chứng minh bố và Hạ Tịch Quán không phải quan hệ bó và con gái, nghi ngờ trong lòng bố cũng sẽ hoàn toàn loại bỏ, là chuyện tốt nhất lao vĩnh dật.
Kế tiếp cô ta phải nghĩ cách làm cho bố giúp cô ta gả cho Lục Hàn Đình, chỉ cần bố đáp ứng, vậy bố chắc chắn sẽ có cách!
Nghĩ tới những thứ này, cả người Lệ Yên Nhiên đều thả lỏng, lộ ra ý cười đắc ý.
Lúc này quản gia tư nhân thay quần áo xong từ trên lầu đi xuống, Lệ Yên Nhiên nhanh chóng nói: “Chú quản gia, túi nilon này cháu vẫn luôn nhìn, không có ai động vào đâu ạ.”
Quản gia tư nhân liếc Lệ Yên Nhiên, ánh mắt kia hết sức có thâm ý: “Được, cảm ơn Đại tiêu thư, tôi đi trước.”
Quản gia tư nhân rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.