Chương 935: Quán Quán, Anh Muốn Em
Lưu Ly Tuyết Tuyết
31/05/2021
Mặt anh đột nhiên biến sắc, còn nỗi giận như thế, hơi thở đáng sợ tỏa ra nồng nặc, Dạ Minh Châu run đến nỗi lập tức câm miệng, không dám nói thêm tiếng nào.
“Kiều Sâm tiên sinh, rượu đỏ có vấn đề, ở trong làng du lịch của anh lại có người hạ thuốc tôi, việc này có phải anh nên cho tôi một công đạo không?” Lục Hàn Đình không vui nhìn về phía Kiều Sâm tiên sinh.
Chuyện đột nhiên xảy ra, Kiều Sâm tiên sinh nhanh chóng nhìn về phía phục vụ rót rượu kia, phục vụ chột dạ, liếc nhìn Dạ Minh Châu xin giúp đỡ.
Dạ Minh Châu nhanh chóng tránh mắt, giả vờ việc không liên quan đến mình.
Hạ Tịch Quán vẫn không có lên tiếng chậm rãi cong môi cười nhạt: “Kiều Sâm tiên sinh, rượu đỏ đều là người hầu này phụ trách, nhưng một phục vụ không có lý do gì, cũng không có can đảm như thế dám hạ thuốc trong rượu, trừ phi, có người giật dây, tôi tin chỉ cần tra hỏi người phục vụ này một phen, liền có thể biết ai đứng saul”
Kiều Sâm tiên sinh nhanh chóng nói: “Người đâu, bắt tên phục vụ này lại, giam để thẩm ván.”
Nói rồi Kiều Sâm tiên sinh vừa nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Lục tổng, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho anh câu trả lời.
“Được.” Lục Hàn Đình nắm tay Hạ Tịch Quán đi thẳng lên lầu.
Con ngươi Lệ Yên Nhiên co rụt, Lục Hàn Đình trúng thuốc, hiện tại anh cùng Hạ Tịch Quán lên lầu chẳng lẽ là muốn cùng Hạ Tịch Quán lăn giườngvvv Không muốn, thuốc này là cô ta xuống, người lăn giường cùng anh phải là cô ta, sao lại đến phiên Hạ Tịch Quán được chứvvv “Anh Hàn Đình, chờ em một chút!” Lệ Yên Nhiên cũng chạy theo lên lầu.
Trên hành lang, Lục Hàn Đình cùng Hạ Tịch Quán đi tới phòng tổng thống, nhưng Hạ Tịch Quán đột nhiên dừng bước, đôi mắt sáng nhìn về phía Lục Hàn Đình.
Đôi mắt trong vắt của cô gái lóe ra vẻ thông minh sắc bén, Lục Hàn Đình dừng lại: “Quán Quán, sao vậy em?”
“Lục Hàn Đình, Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu hạ thuốc anh, có phải hay anh đã sớm biết, nhưng anh vẫn muốn uống?”
Đây không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định, cô đã đoán được.
Lục Hàn Đình cũng biết chuyện này không gạt được cô, anh lần đến gần cô một bước, trong tròng mắt sâu thẳm cháy bỏng lửa dục: “Quán Quán, mấy chuyện này không quan trọng, quan trọng là… anh hiện tại rất khó chịu.”
Hạ Tịch Quán thấy nhiệt độ người anh nóng kinh hoàng, cả người như đang bị thiêu đốt vậy.
Anh vậy mà tự hạ thuốc mình, thật quá điên rồ! . truyện tiên hiệp hay
“Lục Hàn Đình, anh muốn làm cái gì?”
“Quán Quán, anh muốn em.” Lục Hàn Đình khàn khàn nói.
Hạ Tịch Quán vươn tay hát tay anh ra: “Lục Hàn Đình, anh quá hèn, anh tương kế tựu kế, căn bản cũng tính kế em, anh muốn dùng cách này bức em.”
Lúc này giọng Lệ Yên Nhiên vang lên: “Anh Hàn Đình.”
Lệ Yên Nhiên lấy tốc độ nhanh nhất đi tắm, thay chiếc váy dài khác, da thịt trắng noãn bại lộ trong không khí, tản ra sức dụ hoặc.
Hiện tại cô ta tha thiết lại mềm mại nhìn Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình nắm chặt cỗ tay trắng của Hạ Tịch Quán, nhìn cô chằm chằm: “Quán Quán, em xem, hiện tại có người nhìn chằm chằm anh kìa, nên em phải nắm chặt anh, đừng buông tay.”
Sắc mặt Hạ Tịch Quán tái nhợt thêm vài phần, sau đó cô chậm rãi vươn tay, gỡ tay anh ra.
“Quán Quán, đừng mà.” Lục Hàn Đình không chịu buông tay.
Hạ Tịch Quán gỡ từng ngón một ra, chậm rãi kiên định đẩy anh ra.
“Ằm” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
“Kiều Sâm tiên sinh, rượu đỏ có vấn đề, ở trong làng du lịch của anh lại có người hạ thuốc tôi, việc này có phải anh nên cho tôi một công đạo không?” Lục Hàn Đình không vui nhìn về phía Kiều Sâm tiên sinh.
Chuyện đột nhiên xảy ra, Kiều Sâm tiên sinh nhanh chóng nhìn về phía phục vụ rót rượu kia, phục vụ chột dạ, liếc nhìn Dạ Minh Châu xin giúp đỡ.
Dạ Minh Châu nhanh chóng tránh mắt, giả vờ việc không liên quan đến mình.
Hạ Tịch Quán vẫn không có lên tiếng chậm rãi cong môi cười nhạt: “Kiều Sâm tiên sinh, rượu đỏ đều là người hầu này phụ trách, nhưng một phục vụ không có lý do gì, cũng không có can đảm như thế dám hạ thuốc trong rượu, trừ phi, có người giật dây, tôi tin chỉ cần tra hỏi người phục vụ này một phen, liền có thể biết ai đứng saul”
Kiều Sâm tiên sinh nhanh chóng nói: “Người đâu, bắt tên phục vụ này lại, giam để thẩm ván.”
Nói rồi Kiều Sâm tiên sinh vừa nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Lục tổng, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho anh câu trả lời.
“Được.” Lục Hàn Đình nắm tay Hạ Tịch Quán đi thẳng lên lầu.
Con ngươi Lệ Yên Nhiên co rụt, Lục Hàn Đình trúng thuốc, hiện tại anh cùng Hạ Tịch Quán lên lầu chẳng lẽ là muốn cùng Hạ Tịch Quán lăn giườngvvv Không muốn, thuốc này là cô ta xuống, người lăn giường cùng anh phải là cô ta, sao lại đến phiên Hạ Tịch Quán được chứvvv “Anh Hàn Đình, chờ em một chút!” Lệ Yên Nhiên cũng chạy theo lên lầu.
Trên hành lang, Lục Hàn Đình cùng Hạ Tịch Quán đi tới phòng tổng thống, nhưng Hạ Tịch Quán đột nhiên dừng bước, đôi mắt sáng nhìn về phía Lục Hàn Đình.
Đôi mắt trong vắt của cô gái lóe ra vẻ thông minh sắc bén, Lục Hàn Đình dừng lại: “Quán Quán, sao vậy em?”
“Lục Hàn Đình, Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu hạ thuốc anh, có phải hay anh đã sớm biết, nhưng anh vẫn muốn uống?”
Đây không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định, cô đã đoán được.
Lục Hàn Đình cũng biết chuyện này không gạt được cô, anh lần đến gần cô một bước, trong tròng mắt sâu thẳm cháy bỏng lửa dục: “Quán Quán, mấy chuyện này không quan trọng, quan trọng là… anh hiện tại rất khó chịu.”
Hạ Tịch Quán thấy nhiệt độ người anh nóng kinh hoàng, cả người như đang bị thiêu đốt vậy.
Anh vậy mà tự hạ thuốc mình, thật quá điên rồ! . truyện tiên hiệp hay
“Lục Hàn Đình, anh muốn làm cái gì?”
“Quán Quán, anh muốn em.” Lục Hàn Đình khàn khàn nói.
Hạ Tịch Quán vươn tay hát tay anh ra: “Lục Hàn Đình, anh quá hèn, anh tương kế tựu kế, căn bản cũng tính kế em, anh muốn dùng cách này bức em.”
Lúc này giọng Lệ Yên Nhiên vang lên: “Anh Hàn Đình.”
Lệ Yên Nhiên lấy tốc độ nhanh nhất đi tắm, thay chiếc váy dài khác, da thịt trắng noãn bại lộ trong không khí, tản ra sức dụ hoặc.
Hiện tại cô ta tha thiết lại mềm mại nhìn Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình nắm chặt cỗ tay trắng của Hạ Tịch Quán, nhìn cô chằm chằm: “Quán Quán, em xem, hiện tại có người nhìn chằm chằm anh kìa, nên em phải nắm chặt anh, đừng buông tay.”
Sắc mặt Hạ Tịch Quán tái nhợt thêm vài phần, sau đó cô chậm rãi vươn tay, gỡ tay anh ra.
“Quán Quán, đừng mà.” Lục Hàn Đình không chịu buông tay.
Hạ Tịch Quán gỡ từng ngón một ra, chậm rãi kiên định đẩy anh ra.
“Ằm” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.