Chương 950: Quán Quán, Anh Tin Eml
Lưu Ly Tuyết Tuyết
03/06/2021
Lục Hàn Đình không nhìn Lệ Yên Nhiên, không hề liếc đến dù chỉ một chút, đôi mắt thâm thúy kia chỉ là rơi vào khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, lằng lặng nhìn cô, ánh mắt sâu tựa đáy biển.
“Anh Hàn Đình, lời em nói đều là thật, tất cả đều do Hạ Tịch Quán làm, ở trong phòng vệ sinh cô ta còn đoạt điện thoại của em gọi cho người khác!” Lệ Yên Nhiên tâm tình kích động nói.
Lục Hàn Đình không có tâm tình sóng lớn gì, anh vẫn nhìn Hạ Tịch Quán, đôi môi mỏng khẽ động: “Em gọi điện thoại cho ai?”
Hạ Tịch Quán bình tĩnh lắc đầu: “Em không gọi.”
“Gạt người! Anh Hàn Đình, anh đừng tin Hạ Tịch Quán, cô ta đang gạt anh!”
Lục Hàn Đình nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô: “Quán Quán, anh tin em.”
Anh tin em.
Ba chữ này nỗ tung bên tai Lệ Yên Nhiên, cô ta không thể tin nhìn Lục Hàn Đình: “Anh Hàn Đình, Hạ Tịch Quán đến tột cùng cho anh uống bùa mê thuốc lú gì, ngay cả phán đoán cơ bản nhất anh cũng không có, là nó, thật sự là nó tự lăn xuống, nó tự tay giết con của các người!”
Vừa dứt lời dưới, Lục Hàn Đình nhắc chân, một cước đạp ghế gỗ.
“Rầm” một tiếng, chiếc ghế nát tan.
Không ai thấy động tác của Lục Hàn Đình ra sao, trong nháy mắt, Lục Hàn Đình đã đứng dậy, như quỷ mị rút ra vũ khí bên hông Sùng Văn, anh dùng sức đặt họng súng đen ngòm lên trán Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên ngồi phịch trên mặt đất, là thủ phủ thiên kim, cô ta vẫn là lần đầu tiên bị người chặn lại như vậy.
Họng súng lạnh như băng.
Chỉ cần anh nhẹ nhàng khẽ động, đoàng, cái mạng nhỏ của cô ta sẽ không còn nữa.
“Hàn… anh Hàn Đình… anh đừng kích động…”
Lệ Yên Nhiên toàn thân run rầy nhìn người đàn ông trước mắt, Lục Hàn Đình cao to đứng lặng trước mặt cô ta, gân xanh nỗi lên, trong tròng mắt đen đặc tựa nét mực tất cả đều là tia máu, anh hung dữ nhìn chằm chằm cô ta, kinh khủng như là Diêm La đến từ địa ngục.
Lệ Yên Nhiên không biết cô ta nói sai câu nào, con mắt, người đàn ông có địa vị cao, đắm trong quyền lợi như Lục Hàn Đình, cho dù có đau lòng, cũng sẽ không biểu lộ cảm xúc quá nhiều, anh khống chế rất tốt.
Nhưng bây giờ, anh tựa như phát ma.
Lời cô ta mới nói vừa rồi, là câu nào kích thích đến anh?
Là câu kia, nói Hạ Tịch Quán tự tay giết con bọn họ ư?
Lệ Yên Nhiên đã biết, anh rất để ý, trong lòng anh đặc biệt vô cùng để ý.
Trong đuôi mắt hẹp dài của Lục Hàn Đình hoàn toàn đỏ ngầu, anh hung ác nhìn chằm chằm Lệ Yên Nhiên: “Từ giờ trở đi, cô tốt nhất câm miệng, nếu như cô không quản được miệng mình, vậy tôi chỉ có thể giúp cô, để cô vĩnh viễn nói không ra lời.”
“Anh Hàn Đình, anh…” Lệ Yên Nhiên thực sự tuyệt đối không ngờ rằng sẽ có một ngày anh Hàn Đình sẽ xuống tay với cô ta, cô ta không tin, thực sự không tin.
Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói thanh lệ: “Em mệt rồi, để cô ta ra ngoài đi.”
Hạ Tịch Quán lên tiếng.
Lệ Yên Nhiên cũng cảm giác họng súng lạnh như băng trên trán chậm rãi rút lui, Lục Hàn Đình bỏ qua cô ta: “Dẫn cô ta ra ngoài trước đi.”
“Vâng.” Sùng Văn dẫn Lệ Yên Nhiên lui xuống.
Lúc gần đi Lệ Yên Nhiên nhìn về phía Hạ Tịch Quán, ánh mắt lãnh đạm của Hạ Tịch Quán cũng rơi vào trên mặt cô ta, cô ta thấy được Hạ Tịch Quán như có như không nhếch đôi môi đỏ mọng.
Tay chân Lệ Yên Nhiên lạnh lếo, cô còn không biết Hạ Tịch Quán đang có ý gì, dường như tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.
Lệ Yên Nhiên đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Hạ Tịch Quán nằm xuống, rúc mình vào chăn thành một khối tròn.
Lục Hàn Đình đi tới, anh hạ mắt hôn lên trán cô, từng lần một hôn lấy: “Quán Quán, ngủ đi, anh vẫn sẽ ở cạnh em.”
Hạ Tịch Quán không đáp, cô nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt.
Đêm khuya, Hạ Tịch Quán đang ngủ mơ mơ màng màng bỗng tay mát lạnh, có một vật nhét vào tay.
Hàng mi nhỏ dài run rẫy, cô chậm rãi mở mắt ra.
Trong lòng bàn tay có một người sứ nhỏ, ba người sứ cùng nhau nắm tay, giữa anh và cô là một bé người sứ nho nhỏ.
Người sứ không tính là tinh xảo, là anh điêu khắc từng dao từng dao một, anh lần đầu tiên làm, không có kinh nghiệm gì, đó là một bé trai nho nhỏ, dáng vẻ cậu chàng rất giống Hạ Tịch Quán.
Đây là con trai trong tưởng tượng của anh.
Anh cho rằng cái thai trong bụng cô là một bé trai.
Một bé trai giống như cô.
*Tặng cho em, sau này phải luôn đeo theo người đấy.”
Một bàn tay sờ lên mái tóc của cô, nhẹ nhàng xoa xoa, Lục Hàn Đình khom người đắp chăn cho cô: “Ngủ ngon.”
Anh xoay người, đi tới bên ghé sa lon, nằm xuống.
Hạ Tịch Quán nhìn người sứ nhỏ trong tay, bàn tay trong ổ chăn dời xuống phía dưới một xíu, rơi vào trên vùng bụng bằng phẳng của mình, trong đôi mắt trong vắt ấy tràn ra tình mẫu tử mềm mại cùng vui mừng nhàn nhạt, cục cưng của cô…
Một đêm này Hạ Tịch Quán ngủ không ngon lắm, bởi vì người đàn ông trên ghế sa lon đối diện vẫn không nhắm mắt, anh đang nhìn cô, nhìn sâu đậm…
“Anh Hàn Đình, lời em nói đều là thật, tất cả đều do Hạ Tịch Quán làm, ở trong phòng vệ sinh cô ta còn đoạt điện thoại của em gọi cho người khác!” Lệ Yên Nhiên tâm tình kích động nói.
Lục Hàn Đình không có tâm tình sóng lớn gì, anh vẫn nhìn Hạ Tịch Quán, đôi môi mỏng khẽ động: “Em gọi điện thoại cho ai?”
Hạ Tịch Quán bình tĩnh lắc đầu: “Em không gọi.”
“Gạt người! Anh Hàn Đình, anh đừng tin Hạ Tịch Quán, cô ta đang gạt anh!”
Lục Hàn Đình nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô: “Quán Quán, anh tin em.”
Anh tin em.
Ba chữ này nỗ tung bên tai Lệ Yên Nhiên, cô ta không thể tin nhìn Lục Hàn Đình: “Anh Hàn Đình, Hạ Tịch Quán đến tột cùng cho anh uống bùa mê thuốc lú gì, ngay cả phán đoán cơ bản nhất anh cũng không có, là nó, thật sự là nó tự lăn xuống, nó tự tay giết con của các người!”
Vừa dứt lời dưới, Lục Hàn Đình nhắc chân, một cước đạp ghế gỗ.
“Rầm” một tiếng, chiếc ghế nát tan.
Không ai thấy động tác của Lục Hàn Đình ra sao, trong nháy mắt, Lục Hàn Đình đã đứng dậy, như quỷ mị rút ra vũ khí bên hông Sùng Văn, anh dùng sức đặt họng súng đen ngòm lên trán Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên ngồi phịch trên mặt đất, là thủ phủ thiên kim, cô ta vẫn là lần đầu tiên bị người chặn lại như vậy.
Họng súng lạnh như băng.
Chỉ cần anh nhẹ nhàng khẽ động, đoàng, cái mạng nhỏ của cô ta sẽ không còn nữa.
“Hàn… anh Hàn Đình… anh đừng kích động…”
Lệ Yên Nhiên toàn thân run rầy nhìn người đàn ông trước mắt, Lục Hàn Đình cao to đứng lặng trước mặt cô ta, gân xanh nỗi lên, trong tròng mắt đen đặc tựa nét mực tất cả đều là tia máu, anh hung dữ nhìn chằm chằm cô ta, kinh khủng như là Diêm La đến từ địa ngục.
Lệ Yên Nhiên không biết cô ta nói sai câu nào, con mắt, người đàn ông có địa vị cao, đắm trong quyền lợi như Lục Hàn Đình, cho dù có đau lòng, cũng sẽ không biểu lộ cảm xúc quá nhiều, anh khống chế rất tốt.
Nhưng bây giờ, anh tựa như phát ma.
Lời cô ta mới nói vừa rồi, là câu nào kích thích đến anh?
Là câu kia, nói Hạ Tịch Quán tự tay giết con bọn họ ư?
Lệ Yên Nhiên đã biết, anh rất để ý, trong lòng anh đặc biệt vô cùng để ý.
Trong đuôi mắt hẹp dài của Lục Hàn Đình hoàn toàn đỏ ngầu, anh hung ác nhìn chằm chằm Lệ Yên Nhiên: “Từ giờ trở đi, cô tốt nhất câm miệng, nếu như cô không quản được miệng mình, vậy tôi chỉ có thể giúp cô, để cô vĩnh viễn nói không ra lời.”
“Anh Hàn Đình, anh…” Lệ Yên Nhiên thực sự tuyệt đối không ngờ rằng sẽ có một ngày anh Hàn Đình sẽ xuống tay với cô ta, cô ta không tin, thực sự không tin.
Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói thanh lệ: “Em mệt rồi, để cô ta ra ngoài đi.”
Hạ Tịch Quán lên tiếng.
Lệ Yên Nhiên cũng cảm giác họng súng lạnh như băng trên trán chậm rãi rút lui, Lục Hàn Đình bỏ qua cô ta: “Dẫn cô ta ra ngoài trước đi.”
“Vâng.” Sùng Văn dẫn Lệ Yên Nhiên lui xuống.
Lúc gần đi Lệ Yên Nhiên nhìn về phía Hạ Tịch Quán, ánh mắt lãnh đạm của Hạ Tịch Quán cũng rơi vào trên mặt cô ta, cô ta thấy được Hạ Tịch Quán như có như không nhếch đôi môi đỏ mọng.
Tay chân Lệ Yên Nhiên lạnh lếo, cô còn không biết Hạ Tịch Quán đang có ý gì, dường như tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.
Lệ Yên Nhiên đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Hạ Tịch Quán nằm xuống, rúc mình vào chăn thành một khối tròn.
Lục Hàn Đình đi tới, anh hạ mắt hôn lên trán cô, từng lần một hôn lấy: “Quán Quán, ngủ đi, anh vẫn sẽ ở cạnh em.”
Hạ Tịch Quán không đáp, cô nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt.
Đêm khuya, Hạ Tịch Quán đang ngủ mơ mơ màng màng bỗng tay mát lạnh, có một vật nhét vào tay.
Hàng mi nhỏ dài run rẫy, cô chậm rãi mở mắt ra.
Trong lòng bàn tay có một người sứ nhỏ, ba người sứ cùng nhau nắm tay, giữa anh và cô là một bé người sứ nho nhỏ.
Người sứ không tính là tinh xảo, là anh điêu khắc từng dao từng dao một, anh lần đầu tiên làm, không có kinh nghiệm gì, đó là một bé trai nho nhỏ, dáng vẻ cậu chàng rất giống Hạ Tịch Quán.
Đây là con trai trong tưởng tượng của anh.
Anh cho rằng cái thai trong bụng cô là một bé trai.
Một bé trai giống như cô.
*Tặng cho em, sau này phải luôn đeo theo người đấy.”
Một bàn tay sờ lên mái tóc của cô, nhẹ nhàng xoa xoa, Lục Hàn Đình khom người đắp chăn cho cô: “Ngủ ngon.”
Anh xoay người, đi tới bên ghé sa lon, nằm xuống.
Hạ Tịch Quán nhìn người sứ nhỏ trong tay, bàn tay trong ổ chăn dời xuống phía dưới một xíu, rơi vào trên vùng bụng bằng phẳng của mình, trong đôi mắt trong vắt ấy tràn ra tình mẫu tử mềm mại cùng vui mừng nhàn nhạt, cục cưng của cô…
Một đêm này Hạ Tịch Quán ngủ không ngon lắm, bởi vì người đàn ông trên ghế sa lon đối diện vẫn không nhắm mắt, anh đang nhìn cô, nhìn sâu đậm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.