Chương 562: Quán quán, cuối cùng tôi cũng tìm được em
Lưu Ly Tuyết Tuyết
17/03/2021
Nhưng, anh lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được.
Một lát sau, Lục Hàn Đình vén chăn xuống giường, anh thay đổi quần áo cầm điện thoại ra khỏi cổng Tây Uyễn đại môn, lái xe đi.
Trong quán bar.
Hạ Tịch Quán rời khỏi phòng bao sang trọng, hôm nay thầy Ngô mời khách, mọi người buông thả một bữa, chơi rất vui vẻ, nhưng cô xem nhìn thời gian, đã hơn tám giờ tối rồi, cần phải vê, nên cô chào tạm biệt mọi người trước, đi ra ngoài.
Lúc này Phạm Điềm đuổi theo: “Quán Quán, cậu quên mang áo khoác ngoài này, bên ngoài lạnh đó, nhanh mặc vào.”
“Điềm Điềm, cám ơn cậu.”
“Quán Quán, hôm nay tớ thật sự rất vui, chúng tớ đều cảm giác từ lúc gặp cậu, mỗi người chúng tớ đều khác xưa rồi.” Phạm Điềm cười hề hề ngốc nghếch nói.
Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Điềm Điềm, cậu uống hơi say xíu liền nói mấy lời sến quá đi.”
Phạm Điềm khoác tay Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, tớ cảm thấy với dáng vẻ “không gì không thể làm được” của cậu, vậy cậu có mục tiêu gì không, có chuyện đặc biệt nào muốn làm không?”
Hạ Tịch Quán ngẹo đầu nhỏ suy nghĩ một chút: “Có đó, tớ muốn vào viện khoa học.”
“Viện khoa học?”
“Đúng vậy, viện khoa học hàng năm cũng sẽ chiêu sinh ở các đại trường đại học, mục tiêu của tớ chính là vào viện khoa học, Điềm Điềm, cậu nỗ lực một chút đi, chúng ta cùng vào chung.”
“Được!”
Những lời này bị một người nghe thấy, người này chính là… Lệ Yên Nhiên! Lệ Yên Nhiên cũng tới, cô ta đứng ở trong góc nhỏ nghe hết lời của Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán nói cô muốn vào viện khoa học.
Lệ Yên Nhiên thật không ngờ mục tiêu của Hạ Tịch Quán vậy mà là viện khoa học, cô ta buồn cười cong môi, sau đó đi vào trong góc, lấy điện thoại ra, bám một số điện thoại.
Rất nhanh, đầu dây bên kia nối thông, một giọng nói già nua vang lên: “Alo, Yên Nhiên, trễ thế này rồi sao cháu lại gọi cho bác?”
“Dạ lão, cháu đột nhiên nhớ đến một việc, sắp tới cuộc thi liên hợp ở các trường đại học Đề Đô rồi, sau khi cuộc thi kết thúc, viện khoa học sẽ xuống đó tuyển chọn nhân tài phải không ạ?”
“Phải.”
“Lúc xưa viện khoa học sẽ cho mỗi trường đại học cơ hội, nhưng năm nay chắc là ngoại lệ, đối với những trường thành tích không vào được Top 5 trường đại học, nhất là kiểu trường phế tài như Đại học A kia, chúng ta hẳn là nên là loại bỏ tư cách trúng cử của bọn họ không?” Lệ Yên Nhiên hỏi.
“Có thể, cuộc thi liên hợp năm nay, các trường thành tích không vào được Top 5 các trường đại học, sẽ hủy bỏ tư cách của bọn họ, bác sẽ giao cấp dưới làm, ngày mai trao quyền cho cấp dưới thông báo.”
Lệ Yên Nhiên thu điện thoại của mình, cô ta thoải mái thở dài ra một hơi thở, Hạ Tịch Quán muốn vào viện khoa học à, nói hơi rồi.
Tứ đại hào môn Đề Đô có Lệ Lục Dạ Từ, lão gia Lệ gia này chính là viện trưởng viện khoa học, cũng chính là người đại biểu cho toàn bộ Đề Đô.
Tư giao hai nhà Lệ Dạ rất sau, chặt đứt con đường vào viện khoa học của Hạ Tịch Quán Tiến Khoa Học cũng chỉ cần một cuộc gọi của cô ta mà thôi.
Lần này, có trò hay để xem rồi.
Hạ Tịch Quán vẫy tay tạm biệt Phạm Điềm, ra cửa quán bar, cô muốn đón xe, nhưng lúc này chợt có một chiếc Maybach màu xám dừng lại, cửa lái mở ra, một dáng người trong trẻo lạnh lùng xông vào mắt.
Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán run lên, đó là… Lục Tử Tiễn đã lâu không gặp.
Lục Tử Tiễn tới! Đồng tử thanh lạnh của Lục Tử Tiễn dừng trên gương mặt tuyệt lệ của cô, sau đó tiến lên bước, vươn thẳng tay ôm lấy cô.
“Quán Quán, tôi vẫn luôn tìm em, rốt cuộc tôi cũng tìm được em rồi.
Một lát sau, Lục Hàn Đình vén chăn xuống giường, anh thay đổi quần áo cầm điện thoại ra khỏi cổng Tây Uyễn đại môn, lái xe đi.
Trong quán bar.
Hạ Tịch Quán rời khỏi phòng bao sang trọng, hôm nay thầy Ngô mời khách, mọi người buông thả một bữa, chơi rất vui vẻ, nhưng cô xem nhìn thời gian, đã hơn tám giờ tối rồi, cần phải vê, nên cô chào tạm biệt mọi người trước, đi ra ngoài.
Lúc này Phạm Điềm đuổi theo: “Quán Quán, cậu quên mang áo khoác ngoài này, bên ngoài lạnh đó, nhanh mặc vào.”
“Điềm Điềm, cám ơn cậu.”
“Quán Quán, hôm nay tớ thật sự rất vui, chúng tớ đều cảm giác từ lúc gặp cậu, mỗi người chúng tớ đều khác xưa rồi.” Phạm Điềm cười hề hề ngốc nghếch nói.
Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Điềm Điềm, cậu uống hơi say xíu liền nói mấy lời sến quá đi.”
Phạm Điềm khoác tay Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, tớ cảm thấy với dáng vẻ “không gì không thể làm được” của cậu, vậy cậu có mục tiêu gì không, có chuyện đặc biệt nào muốn làm không?”
Hạ Tịch Quán ngẹo đầu nhỏ suy nghĩ một chút: “Có đó, tớ muốn vào viện khoa học.”
“Viện khoa học?”
“Đúng vậy, viện khoa học hàng năm cũng sẽ chiêu sinh ở các đại trường đại học, mục tiêu của tớ chính là vào viện khoa học, Điềm Điềm, cậu nỗ lực một chút đi, chúng ta cùng vào chung.”
“Được!”
Những lời này bị một người nghe thấy, người này chính là… Lệ Yên Nhiên! Lệ Yên Nhiên cũng tới, cô ta đứng ở trong góc nhỏ nghe hết lời của Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán nói cô muốn vào viện khoa học.
Lệ Yên Nhiên thật không ngờ mục tiêu của Hạ Tịch Quán vậy mà là viện khoa học, cô ta buồn cười cong môi, sau đó đi vào trong góc, lấy điện thoại ra, bám một số điện thoại.
Rất nhanh, đầu dây bên kia nối thông, một giọng nói già nua vang lên: “Alo, Yên Nhiên, trễ thế này rồi sao cháu lại gọi cho bác?”
“Dạ lão, cháu đột nhiên nhớ đến một việc, sắp tới cuộc thi liên hợp ở các trường đại học Đề Đô rồi, sau khi cuộc thi kết thúc, viện khoa học sẽ xuống đó tuyển chọn nhân tài phải không ạ?”
“Phải.”
“Lúc xưa viện khoa học sẽ cho mỗi trường đại học cơ hội, nhưng năm nay chắc là ngoại lệ, đối với những trường thành tích không vào được Top 5 trường đại học, nhất là kiểu trường phế tài như Đại học A kia, chúng ta hẳn là nên là loại bỏ tư cách trúng cử của bọn họ không?” Lệ Yên Nhiên hỏi.
“Có thể, cuộc thi liên hợp năm nay, các trường thành tích không vào được Top 5 các trường đại học, sẽ hủy bỏ tư cách của bọn họ, bác sẽ giao cấp dưới làm, ngày mai trao quyền cho cấp dưới thông báo.”
Lệ Yên Nhiên thu điện thoại của mình, cô ta thoải mái thở dài ra một hơi thở, Hạ Tịch Quán muốn vào viện khoa học à, nói hơi rồi.
Tứ đại hào môn Đề Đô có Lệ Lục Dạ Từ, lão gia Lệ gia này chính là viện trưởng viện khoa học, cũng chính là người đại biểu cho toàn bộ Đề Đô.
Tư giao hai nhà Lệ Dạ rất sau, chặt đứt con đường vào viện khoa học của Hạ Tịch Quán Tiến Khoa Học cũng chỉ cần một cuộc gọi của cô ta mà thôi.
Lần này, có trò hay để xem rồi.
Hạ Tịch Quán vẫy tay tạm biệt Phạm Điềm, ra cửa quán bar, cô muốn đón xe, nhưng lúc này chợt có một chiếc Maybach màu xám dừng lại, cửa lái mở ra, một dáng người trong trẻo lạnh lùng xông vào mắt.
Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán run lên, đó là… Lục Tử Tiễn đã lâu không gặp.
Lục Tử Tiễn tới! Đồng tử thanh lạnh của Lục Tử Tiễn dừng trên gương mặt tuyệt lệ của cô, sau đó tiến lên bước, vươn thẳng tay ôm lấy cô.
“Quán Quán, tôi vẫn luôn tìm em, rốt cuộc tôi cũng tìm được em rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.