Chương 396: Sống sót
Lưu Ly Tuyết Tuyết
12/03/2021
Lục Tử Tiễn nhìn cô, sau đó ánh mắt rơi xuống tờ xét nghiệm trên tay cô: “Có phải em trúng độc hoa rồi không?"
Hạ Tịch Quán nhanh chóng gấp tờ kiểm tra bỏ vào túi xách, không trả lời câu hỏi này mà chuyển chủ đề: “Viện sĩ Lục, cảm ơn anh lại cứu tôi lần nữa, anh đã cứu tôi mấy lần rồi, đợi có thời gian, tôi cùng Lục tiên sinh mời anh ăn cơm nhé, biểu đạt ý cảm ơn của tôi."
Cô nói cô cùng Lục Hàn Đình mời anh ăn cơm, họ đều là những người đàn ông và phụ nữ trưởng thành, Lục Tử Tiễn vén tấm màn che mặt lên, bây giờ cô đã đáp lại anh, Lục Tử Tiễn hiểu.
"Tôi còn có việc phải làm, đi trước.” Hạ Tịch Quán nhắc chân rời đi.
“Tịch Quản!" Lục Tử Tiễn vươn tay giữ lại cổ tay mảnh mai của CÔ.
Hạ Tịch Quản dừng lại, cô dùng sức rút cổ tay trắng noãn lại:
"Viện sĩ Lục, tôi là chị dâu anh, anh là em rể tôi, sau này chị dâu em rể chúng ta nên giữ chút khoảng cách đi, Lục tiên sinh sẽ hiểu lầm, người khác nhìn thấy cũng sẽ chỉ trích." Lục Tử Tiễn nhìn con ngươi sáng ngời của cô, mím môi mỏng, sau đó nói: "Tịch Quản, cùng tôi trở về Đế Đô, em trúng độc hoa rồi, trở về Đế Đô cùng tôi, tôi có thể cứu em."
Hạ Tịch Quán nâng mắt lên nhìn Lục Tử Tiễn.
"Tịch Quán, chẳng lẽ em muốn chết ư?"
Hạ Tịch Quản lắc đầu: “Không, tôi muốn sống, tôi còn rất nhiều việc phải làm."
"Vậy em theo ta trở về Đế Đô, đây là cách duy nhất em có thể sống sót."
Hạ Tịch Quán hạ hàng mi mảnh mai xuống, không lên tiếng.
"Tịch Quán, em không rời được đây ư? Hải Thành này đâu có người thân em, để lại trong ký ức em chỉ có phản bội cùng vút bỏ lúc đó, tại sao em còn muốn ở lại đây? Đế Đô là trung tâm y học, nơi đó phồn hoa tựa gầm, tôi có loại cảm giác, em trời sanh là đến đó, em thuộc về nơi đó, cùng tôi rời khỏi Hải Thành, đến Đế Đô đi."
Hạ Tịch Quán nhìn mảnh sáng loang lổ dưới chân mình, hồi lâu mới cất tiếng: "Nhưng... nơi này có Lục tiên sinh, đây là nơi tôi gặp anh ấy, có hết thảy ký ức giữa tôi và anh ấy, tôi không thể rời khỏi đây, cũng không thể rời khỏi anh ấy, cho dù thành phố này cất chứa ký ức đau khổ nhất của tôi, nhưng vì Lục tiên sinh, trong lòng tôi vẫn yêu sâu đậm thành phố này."
Bởi vì một người yêu, mà đem lòng yêu một thành phố, Lục Tử Tiễn nhìn Hạ Tịch Quán: “Vậy còn cơ thể của em thì sao?"
"Chuyện đến Đế Đô, tôi sẽ cân nhắc thêm, nhưng viện sĩ Lục, anh đừng lãng phí thời gian vào tôi, tôi không đáng." Hạ Tịch Quán nói xong liên xoay người rời đi.
Lục Tử Tiễn đứng lặng tại chỗ, nhìn cái bóng xinh xắn của Hạ Tịch Quán biến mất trong tầm mắt của mình, sau đó anh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Lục Hàn Đình.
Hạ Tịch Quán không muốn chết, cô phải sống tốt, cho nên chuyển đi về Đế Đô phải nằm trong kế hoạch, nhưng trước khi rời đi, cô phải giải quyết hết toàn bộ chuyện Hạ gia.
Cô muốn phanh phui sự thật về việc ông nội cô ngã lầu mười năm trước, còn có kết cục sau cùng của Hạ Nghiên Nghiên, phải là do cô viết!
Hạ Tịch Quán bắt taxi đến Hạ gia, cô muốn gặp Hạ lão gia, dựa theo thời gian mà đoán, ông nội chắc mấy ngày nay sẽ tinh
Nhưng khi Hạ Tịch Quản bước vào phòng, không có ai trên giường, Hạ lão gia không thấy đâu!
Hạ Tịch Quản nhanh chóng hỏi người giúp việc: “Ông nội của tôi đâu?"
Lúc này, Lý Ngọc Lan lắc vòng eo đi tới: “Hạ Tịch Quán, cô khỏi tìm, chúng tôi đã chuyển lão gia sang chỗ khác rồi, sau này chúng tôi sẽ sẽ không để cho cô gặp lại lão gia."
Đáy mắt Hạ Tịch Quán chợt lạnh.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng gấp tờ kiểm tra bỏ vào túi xách, không trả lời câu hỏi này mà chuyển chủ đề: “Viện sĩ Lục, cảm ơn anh lại cứu tôi lần nữa, anh đã cứu tôi mấy lần rồi, đợi có thời gian, tôi cùng Lục tiên sinh mời anh ăn cơm nhé, biểu đạt ý cảm ơn của tôi."
Cô nói cô cùng Lục Hàn Đình mời anh ăn cơm, họ đều là những người đàn ông và phụ nữ trưởng thành, Lục Tử Tiễn vén tấm màn che mặt lên, bây giờ cô đã đáp lại anh, Lục Tử Tiễn hiểu.
"Tôi còn có việc phải làm, đi trước.” Hạ Tịch Quán nhắc chân rời đi.
“Tịch Quản!" Lục Tử Tiễn vươn tay giữ lại cổ tay mảnh mai của CÔ.
Hạ Tịch Quản dừng lại, cô dùng sức rút cổ tay trắng noãn lại:
"Viện sĩ Lục, tôi là chị dâu anh, anh là em rể tôi, sau này chị dâu em rể chúng ta nên giữ chút khoảng cách đi, Lục tiên sinh sẽ hiểu lầm, người khác nhìn thấy cũng sẽ chỉ trích." Lục Tử Tiễn nhìn con ngươi sáng ngời của cô, mím môi mỏng, sau đó nói: "Tịch Quản, cùng tôi trở về Đế Đô, em trúng độc hoa rồi, trở về Đế Đô cùng tôi, tôi có thể cứu em."
Hạ Tịch Quán nâng mắt lên nhìn Lục Tử Tiễn.
"Tịch Quán, chẳng lẽ em muốn chết ư?"
Hạ Tịch Quản lắc đầu: “Không, tôi muốn sống, tôi còn rất nhiều việc phải làm."
"Vậy em theo ta trở về Đế Đô, đây là cách duy nhất em có thể sống sót."
Hạ Tịch Quán hạ hàng mi mảnh mai xuống, không lên tiếng.
"Tịch Quán, em không rời được đây ư? Hải Thành này đâu có người thân em, để lại trong ký ức em chỉ có phản bội cùng vút bỏ lúc đó, tại sao em còn muốn ở lại đây? Đế Đô là trung tâm y học, nơi đó phồn hoa tựa gầm, tôi có loại cảm giác, em trời sanh là đến đó, em thuộc về nơi đó, cùng tôi rời khỏi Hải Thành, đến Đế Đô đi."
Hạ Tịch Quán nhìn mảnh sáng loang lổ dưới chân mình, hồi lâu mới cất tiếng: "Nhưng... nơi này có Lục tiên sinh, đây là nơi tôi gặp anh ấy, có hết thảy ký ức giữa tôi và anh ấy, tôi không thể rời khỏi đây, cũng không thể rời khỏi anh ấy, cho dù thành phố này cất chứa ký ức đau khổ nhất của tôi, nhưng vì Lục tiên sinh, trong lòng tôi vẫn yêu sâu đậm thành phố này."
Bởi vì một người yêu, mà đem lòng yêu một thành phố, Lục Tử Tiễn nhìn Hạ Tịch Quán: “Vậy còn cơ thể của em thì sao?"
"Chuyện đến Đế Đô, tôi sẽ cân nhắc thêm, nhưng viện sĩ Lục, anh đừng lãng phí thời gian vào tôi, tôi không đáng." Hạ Tịch Quán nói xong liên xoay người rời đi.
Lục Tử Tiễn đứng lặng tại chỗ, nhìn cái bóng xinh xắn của Hạ Tịch Quán biến mất trong tầm mắt của mình, sau đó anh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Lục Hàn Đình.
Hạ Tịch Quán không muốn chết, cô phải sống tốt, cho nên chuyển đi về Đế Đô phải nằm trong kế hoạch, nhưng trước khi rời đi, cô phải giải quyết hết toàn bộ chuyện Hạ gia.
Cô muốn phanh phui sự thật về việc ông nội cô ngã lầu mười năm trước, còn có kết cục sau cùng của Hạ Nghiên Nghiên, phải là do cô viết!
Hạ Tịch Quán bắt taxi đến Hạ gia, cô muốn gặp Hạ lão gia, dựa theo thời gian mà đoán, ông nội chắc mấy ngày nay sẽ tinh
Nhưng khi Hạ Tịch Quản bước vào phòng, không có ai trên giường, Hạ lão gia không thấy đâu!
Hạ Tịch Quản nhanh chóng hỏi người giúp việc: “Ông nội của tôi đâu?"
Lúc này, Lý Ngọc Lan lắc vòng eo đi tới: “Hạ Tịch Quán, cô khỏi tìm, chúng tôi đã chuyển lão gia sang chỗ khác rồi, sau này chúng tôi sẽ sẽ không để cho cô gặp lại lão gia."
Đáy mắt Hạ Tịch Quán chợt lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.