Chương 567: Thỏa thuận của lục hàn đình
Lưu Ly Tuyết Tuyết
18/03/2021
Hạ Tịch Quán hạ mắt, nhìn về phía phần tài liệu trên bàn làm việc kia: “Đây là cái gì?”
Lục Hàn Đình hiên liễu hiên môi mỏng: “Thỏa thuận bao nuôi.”
Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán co rụt, kinh ngạc nhìn anh: “Anh muốn bao nuôi tôi?”
“Đây không phải là điều cô muốn sao, tôi thừa nhận gương mặt này của cô rất có lực hấp dẫn với tôi, cô trăm phương ngàn kế muốn bò lên trên giường tôi, hiện tại tôi để cô đạt như ý nguyện.”
“Nhưng cô phải rõ ràng, giữa chúng ta chỉ là một mối giao dịch thôi, sau này tôi có nhu cầu, liền gọi điện thoại cho cô, cô cũng có thể ở chỗ tôi có được tất cả thứ cô muốn, tài sản, quyền thế, địa vị, danh lợi, tôi đều có thể cho cô. Nhưng cô phải tuân thủ quy tắc trò chơi, có chút đạo đức nghề nghiệp, trừ tôi ra, không cho cô cùng bắt luận kẻ nào có quan hệ gần gũi, con người tôi mắc bệnh sạch sẽ, không thích cùng người khác dùng chung một người phụ nữ, hiểu ý tôi chưa?”
Ngón tay thon dài của anh vẫn nắm chiếc cằm xinh xắn của cô, lại dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô, dường như cô là một món hàng được anh dùng tiền mua.
Hạ Tịch Quán rũ mi xuống, hàng mi dày như lông vũ che khuất đôi mắt xinh đẹp, cô chậm rãi vươn tay nhỏ bé, cầm lên tờ giấy thỏa thuận kia, sau đó mở ra nhìn thử.
Anh yêu cầu cô rất nhiều, đều ràng buộc trong hợp đồng, Hạ Tịch Quán nhìn mấy cái: “Điều thứ nhất, không cho phép mặc váy ngắn thấp hơn đầu gồi, điều thứ hai, buổi tối trước tám giờ phải về nhà, điều thứ ba, không cho phép tiếp xúc chân tay với bất cứ giống đực nào, điều thứ tư, tình nguyện giao điện thoại ra kiểm tra…”
Hàng mày lá liễu thanh mảnh của Hạ Tịch Quán cũng nhíu chặt, cô ngắng mặt nhìn gương mặt điển trai kia: “Anh nuôi tình nhân còn muốn kiểm tra điện thoại của tình nhân sao, tôi thấy anh áp tiêu chuẩn tìm vợ vào tìm tình nhân rồi đấy.”
Lục Hàn Đình nhìn cô, đôi mắt trong vắt ấy lóe sáng, còn lớn gan chê cười anh, ngón tay anh dùng sức, ngón tay nặng nề ma sát lên da thịt mềm mại nơi cằm cô, anh cũng không biết cô ăn gì lớn lên, da thịt trắng như sữa bò, sáng đến mức làm mắt anh đau.
“Cô nghe theo là được.” Giọng anh đã hơi khàn khàn.
Hạ Tịch Quán tiếp tục lật xem thỏa thuận, cô lật tới phía sau, trang sau đều là các loại yêu cầu đối với cô: “Điều 105, không thể công khai quan hệ lẫn nhau, điều 106, mỗi lần đều uống thuốc ngừa thai đúng hạn, không thể mang thai, điều 107, đợi đến khi bên nam chán rồi hoặc có thú vui mới, không thể dây dưa, tự giác rời đi.”
Hạ Tịch Quán cúi mặt đọc, không có, tờ thỏa thuận này đưa ra 107 yêu cầu với cô, đối với anh ngậm miệng không nói chuyện, thật đúng là một tờ thỏa thuận bao nuôi danh chính ngôn thuận, cũng phù hợp với điệu bộ phách lối trước sau như một kia của anh.
Hạ Tịch Quán cầm tờ thỏa thuận, ngước mắt nhìn anh, dí dỏm nháy mắt: “Trên này sao lại không có kỳ hạn, anh muốn bao nuôi tôi bao lâu, ba tháng, ba năm?”
Lục Hàn Đình cảm thấy cô bây giờ vô cùng quyến rũ, bàn tay to đặt trên vòng eo nhỏ mềm mại của cô nhẹ nhàng bóp, để cô dạng chân ngồi trên hông mình: “Cái kỳ hạn này… Xem tình huống.”
“Xem tình huống gì?” Hạ Tịch Quán vươn hai tay nhỏ bé ôm cổ của anh: “Xem tình huống trên giường? Dù sao chúng ta còn chưa thực sự lăn giường, Lục tổng là một thương nhân, không có khả năng mua bán lỗ vốn, nếu như tôi có thể hầu hạ anh tốt, hầu hạ anh thoải mái, bao nuôi tôi ba năm Lục tổng chắc cũng cảm thấy không tận hứng, nếu như tôi phục vụ không tốt, chắc bao tôi ba ngày Lục tổng đã cảm thấy nhiều nhỉ?”
Lục Hàn Đình hiên liễu hiên môi mỏng: “Thỏa thuận bao nuôi.”
Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán co rụt, kinh ngạc nhìn anh: “Anh muốn bao nuôi tôi?”
“Đây không phải là điều cô muốn sao, tôi thừa nhận gương mặt này của cô rất có lực hấp dẫn với tôi, cô trăm phương ngàn kế muốn bò lên trên giường tôi, hiện tại tôi để cô đạt như ý nguyện.”
“Nhưng cô phải rõ ràng, giữa chúng ta chỉ là một mối giao dịch thôi, sau này tôi có nhu cầu, liền gọi điện thoại cho cô, cô cũng có thể ở chỗ tôi có được tất cả thứ cô muốn, tài sản, quyền thế, địa vị, danh lợi, tôi đều có thể cho cô. Nhưng cô phải tuân thủ quy tắc trò chơi, có chút đạo đức nghề nghiệp, trừ tôi ra, không cho cô cùng bắt luận kẻ nào có quan hệ gần gũi, con người tôi mắc bệnh sạch sẽ, không thích cùng người khác dùng chung một người phụ nữ, hiểu ý tôi chưa?”
Ngón tay thon dài của anh vẫn nắm chiếc cằm xinh xắn của cô, lại dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô, dường như cô là một món hàng được anh dùng tiền mua.
Hạ Tịch Quán rũ mi xuống, hàng mi dày như lông vũ che khuất đôi mắt xinh đẹp, cô chậm rãi vươn tay nhỏ bé, cầm lên tờ giấy thỏa thuận kia, sau đó mở ra nhìn thử.
Anh yêu cầu cô rất nhiều, đều ràng buộc trong hợp đồng, Hạ Tịch Quán nhìn mấy cái: “Điều thứ nhất, không cho phép mặc váy ngắn thấp hơn đầu gồi, điều thứ hai, buổi tối trước tám giờ phải về nhà, điều thứ ba, không cho phép tiếp xúc chân tay với bất cứ giống đực nào, điều thứ tư, tình nguyện giao điện thoại ra kiểm tra…”
Hàng mày lá liễu thanh mảnh của Hạ Tịch Quán cũng nhíu chặt, cô ngắng mặt nhìn gương mặt điển trai kia: “Anh nuôi tình nhân còn muốn kiểm tra điện thoại của tình nhân sao, tôi thấy anh áp tiêu chuẩn tìm vợ vào tìm tình nhân rồi đấy.”
Lục Hàn Đình nhìn cô, đôi mắt trong vắt ấy lóe sáng, còn lớn gan chê cười anh, ngón tay anh dùng sức, ngón tay nặng nề ma sát lên da thịt mềm mại nơi cằm cô, anh cũng không biết cô ăn gì lớn lên, da thịt trắng như sữa bò, sáng đến mức làm mắt anh đau.
“Cô nghe theo là được.” Giọng anh đã hơi khàn khàn.
Hạ Tịch Quán tiếp tục lật xem thỏa thuận, cô lật tới phía sau, trang sau đều là các loại yêu cầu đối với cô: “Điều 105, không thể công khai quan hệ lẫn nhau, điều 106, mỗi lần đều uống thuốc ngừa thai đúng hạn, không thể mang thai, điều 107, đợi đến khi bên nam chán rồi hoặc có thú vui mới, không thể dây dưa, tự giác rời đi.”
Hạ Tịch Quán cúi mặt đọc, không có, tờ thỏa thuận này đưa ra 107 yêu cầu với cô, đối với anh ngậm miệng không nói chuyện, thật đúng là một tờ thỏa thuận bao nuôi danh chính ngôn thuận, cũng phù hợp với điệu bộ phách lối trước sau như một kia của anh.
Hạ Tịch Quán cầm tờ thỏa thuận, ngước mắt nhìn anh, dí dỏm nháy mắt: “Trên này sao lại không có kỳ hạn, anh muốn bao nuôi tôi bao lâu, ba tháng, ba năm?”
Lục Hàn Đình cảm thấy cô bây giờ vô cùng quyến rũ, bàn tay to đặt trên vòng eo nhỏ mềm mại của cô nhẹ nhàng bóp, để cô dạng chân ngồi trên hông mình: “Cái kỳ hạn này… Xem tình huống.”
“Xem tình huống gì?” Hạ Tịch Quán vươn hai tay nhỏ bé ôm cổ của anh: “Xem tình huống trên giường? Dù sao chúng ta còn chưa thực sự lăn giường, Lục tổng là một thương nhân, không có khả năng mua bán lỗ vốn, nếu như tôi có thể hầu hạ anh tốt, hầu hạ anh thoải mái, bao nuôi tôi ba năm Lục tổng chắc cũng cảm thấy không tận hứng, nếu như tôi phục vụ không tốt, chắc bao tôi ba ngày Lục tổng đã cảm thấy nhiều nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.