Chương 771: Thuốc bột của dạ vô ưu
Lưu Ly Tuyết Tuyết
30/04/2021
Lục Tử Tiến không đến viện khoa học, mà là đi tới quán bar, anh tới uống rượu.
Anh uống rất nhiều rượu, rất nhanh trên bàn đã lăn lốc nhiều vỏ chai rỗng.
Lúc này Dạ Minh Châu tới, bên người cô ta là Dạ Vô Ưu.
“Anh, em thật sự rất thích rất thích Lục Tử Tiễn, em phải nắm lấy thời cơ này, anh ấy bị tổn thương bởi Hạ Tịch Quán, thừa lúc này em nhảy vào là tốt nhất đấy. Anh, anh hiểu em nhất mà, anh có cách nào làmLục Tử Tiễn thích em không? Hơn nữa còn là thích đến điên cuồng ấy?”
Dạ Vô Ưu đứng trong góc tối, hắn ta nhìn Lục Tử Tiễn phía trước đáp: “Có.”
“Thật không? Vậy thì tốt quá, anh, anh mau nói cách của anh ra đi!” Dạ Minh Châu nôn nóng thúc giục.
Dạ Vô Ưu đưa một bao thuốc bột cho Dạ Minh Châu: “Được, bỏ thuốc này vào trong bình rượu của Lục Tử Tiễn, thuốc này vô sắc vô vị, Lục Tử Tiễn sẽ không phát giác, chỉ cần em để anh ta uống xong, về sau anh ta sẽ nghe lời em răm rắp.”
Dạ Minh Châu nhanh chóng nhận thuốc bột: “Anh, vậy em đi tìm Lục Tử Tiễn nhé!”
Dạ Minh Châu vui vẻ chạy tới bên người Lục Tử Tiễn, cô ta đưa tay vỗ vỗ vai Lục Tử Tiễn: “Tử Tiễn, sao anh lại uống rượu giải sầu một mình ở đây vậy?”
Lục Tử Tiễn cầm bình rượu nốc xuống, anh ngắng đầu, con ngươi đen thẳm có chút ngà ngày say nhìn về Dạ Minh Châu: “Cô là ai?”
“Tử Tiễn, em là Minh Châu nè, lẽ nào anh không nhớ em?” Dạ Minh Châu nhí nhảnh nháy mắt với Lục Tử Tiễn, không ngừng phóng điện.
Lục Tử Tiễn thu mắt, tiếp tục uống rượu, anh không nhìn Dạ Minh Châu nữa, chỉ bật ra hai chữ: “À, cút!”
“Thật ngại quá Tử Tiễn, hình như em hoa mắt, Hạ Tịch Quán cũng không tìm tới anh, chắc bây giờ đang cô ta đang ở cùng Lục Hàn Đình ấy nhỉ?” Dạ Minh Châu giả bộ nói xin lỗi.
Lục Tử Tiễn không nói chuyện, anh cầm chai rượu lên tiếp tục uống rượu.
Tim Dạ Minh Châu như sắp nhảy ra ngoài, cô ta tận mắt nhìn Lục Tử Tiễn nốc hết chai rượu mà cô ta đã hạ độc.
Anh uống rồi!
Lục Tử Tiễn bỏ lại vỏ chai rượu, lúc này dáng người tuần mỹ đột nhiên cứng đò, tròng mắt đen láy thanh sạch kia nhanh chóng mắt đi ánh sáng, không còn tiêu cự.
Dạ Minh Châu một mực quan sát đến phản ứng của anh, cô ta nhịn không được lên tiếng nói: “Tử Tiễn, anh không sao chứ, về sau anh phải nhớ kỹ đấy nhé, người con gái anh thích nhất tên là Dạ Minh Châu, cô ấy nói gì anh cũng nghe theo cả.”
Lục Tử Tiễn ngẳng đầu, trên khuôn mặt tuần mỹ đã không có bất kỳ biểu tình gì, cả người thoạt nhìn lạnh lùng, anh gật đầu: “Anh biết rồi.”
“Tử Tiễn, anh yêu ai?”
“Anh yêu em.” Lục Tử Tiễn nhìn Dạ Minh Châu nói.
Anh uống rất nhiều rượu, rất nhanh trên bàn đã lăn lốc nhiều vỏ chai rỗng.
Lúc này Dạ Minh Châu tới, bên người cô ta là Dạ Vô Ưu.
“Anh, em thật sự rất thích rất thích Lục Tử Tiễn, em phải nắm lấy thời cơ này, anh ấy bị tổn thương bởi Hạ Tịch Quán, thừa lúc này em nhảy vào là tốt nhất đấy. Anh, anh hiểu em nhất mà, anh có cách nào làmLục Tử Tiễn thích em không? Hơn nữa còn là thích đến điên cuồng ấy?”
Dạ Vô Ưu đứng trong góc tối, hắn ta nhìn Lục Tử Tiễn phía trước đáp: “Có.”
“Thật không? Vậy thì tốt quá, anh, anh mau nói cách của anh ra đi!” Dạ Minh Châu nôn nóng thúc giục.
Dạ Vô Ưu đưa một bao thuốc bột cho Dạ Minh Châu: “Được, bỏ thuốc này vào trong bình rượu của Lục Tử Tiễn, thuốc này vô sắc vô vị, Lục Tử Tiễn sẽ không phát giác, chỉ cần em để anh ta uống xong, về sau anh ta sẽ nghe lời em răm rắp.”
Dạ Minh Châu nhanh chóng nhận thuốc bột: “Anh, vậy em đi tìm Lục Tử Tiễn nhé!”
Dạ Minh Châu vui vẻ chạy tới bên người Lục Tử Tiễn, cô ta đưa tay vỗ vỗ vai Lục Tử Tiễn: “Tử Tiễn, sao anh lại uống rượu giải sầu một mình ở đây vậy?”
Lục Tử Tiễn cầm bình rượu nốc xuống, anh ngắng đầu, con ngươi đen thẳm có chút ngà ngày say nhìn về Dạ Minh Châu: “Cô là ai?”
“Tử Tiễn, em là Minh Châu nè, lẽ nào anh không nhớ em?” Dạ Minh Châu nhí nhảnh nháy mắt với Lục Tử Tiễn, không ngừng phóng điện.
Lục Tử Tiễn thu mắt, tiếp tục uống rượu, anh không nhìn Dạ Minh Châu nữa, chỉ bật ra hai chữ: “À, cút!”
“Thật ngại quá Tử Tiễn, hình như em hoa mắt, Hạ Tịch Quán cũng không tìm tới anh, chắc bây giờ đang cô ta đang ở cùng Lục Hàn Đình ấy nhỉ?” Dạ Minh Châu giả bộ nói xin lỗi.
Lục Tử Tiễn không nói chuyện, anh cầm chai rượu lên tiếp tục uống rượu.
Tim Dạ Minh Châu như sắp nhảy ra ngoài, cô ta tận mắt nhìn Lục Tử Tiễn nốc hết chai rượu mà cô ta đã hạ độc.
Anh uống rồi!
Lục Tử Tiễn bỏ lại vỏ chai rượu, lúc này dáng người tuần mỹ đột nhiên cứng đò, tròng mắt đen láy thanh sạch kia nhanh chóng mắt đi ánh sáng, không còn tiêu cự.
Dạ Minh Châu một mực quan sát đến phản ứng của anh, cô ta nhịn không được lên tiếng nói: “Tử Tiễn, anh không sao chứ, về sau anh phải nhớ kỹ đấy nhé, người con gái anh thích nhất tên là Dạ Minh Châu, cô ấy nói gì anh cũng nghe theo cả.”
Lục Tử Tiễn ngẳng đầu, trên khuôn mặt tuần mỹ đã không có bất kỳ biểu tình gì, cả người thoạt nhìn lạnh lùng, anh gật đầu: “Anh biết rồi.”
“Tử Tiễn, anh yêu ai?”
“Anh yêu em.” Lục Tử Tiễn nhìn Dạ Minh Châu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.