Chương 664: Tôi ngủ với cô hồi nào?
Lưu Ly Tuyết Tuyết
09/04/2021
Đối với tên đàn ông cứ mãi dây dưa này, Hạ Tịch Quán nhíu hàng mày thanh tú, nắm quả đấm nhỏ liền đập lên người anh: “Anh buông ra! Đừng chạm vào tôi, mau buông tôi ra!”
Lục Hàn Đình ôm cô ngồi lên, sau đó bá đạo tách đôi chân nhỏ của cô ra, mạnh mẽ chen hông mình vào, giọng khàn khàn âm u, mang theo vài phần uy hiếp nói: “Tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất đừng nhúc nhích, bằng không lát nữa có người đi vào họ cũng không thấy cô đang quyền rũ tôi đâu, mà là một trận xuân cung sống đấy!”
Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, tốt, cô đã bị anh uy hiếp sợ rồi!
Nhưng tư thế hai người bây giờ quá mập mờ, cô bị ôm ngồi trên đài rửa mặt, hai bắp đùi trắng nõn treo trên vòng hông rắn chắc của anh, cho dù ai nhìn đều sẽ suy nghĩ miên man.
“Vậy anh tránh tôi xa một chút, đừng dựa vào tôi gần như vậy!”
Hạ Tịch Quán dùng sức đẩy anh, muốn kéo ra khoảng cách với anh.
Lục Hàn Đình mắt lạnh nhìn cô ở trong lòng mình, khóe mắt hẹp dài khẽ nhéch, tràn ra phong tình tà mị thành thục của đàn ông: “Khoảng cách này mà gọi là gần, cô có hiểu là khoảng cách gần nhất giữa đàn ông và đàn bà là khoảng cách âm. Cô có muốn tôi dạy cho cô biết khoảng cách âm là gì không? “
TL Hạ Tịch Quán run mi, khiếp sợ nhìn anh, anh nói “khoảng cách âm” là đang muốn nói lời… sắc tình với cô sao?
Tối nay anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đây, là combo kinh điển của nam thần, ống tay áo sơmi vắn lên nửa đoạn, lộ ra cánh tay bền chắc, chính là một một cái giơ tay nhắc chân đều tản ra hơi thở ưu nhã sang quý vậy mà anh lại nghiêm túc nói lời cợt nhã với cô?
Lục Hàn Đình nhìn bộ dáng khiếp sợ của cô, khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nhỏ nhắn ngước lên, đôi mắt đen láy ươn ướt sáng trong nhìn anh, đơn thuần vô tội như một tờ giấy trắng, dường như căn bản chưa từng nghe nói đến “khoảng cách âm” là gì, cô như chú thỏ trắng nhỏ mà anh lại là một con sói xám.
Lục Hàn Đình nhấp nhẹ môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú có hơi mắt tự nhiên, vừa rồi quá xung động, lời không nên nói đã nói tọet ra.
Trong trí nhớ, anh cho tới bây giờ chưa cùng cô gái nào nói như vậy, anh đều luôn cắm dục lạnh lùng.
Anh đã từng chứng kiến nhiều tên giám đốc mặt bóng loáng dầu mỡ nói lời hạ lưu với mấy cô gái trẻ đẹp trong một số dịp xã giao, lúc đó anh cảm thấy những tên đó đặc biệt thô bỉ, anh không thèm giao thiệp với những người đó.
Không ngờ anh cũng trở thành một người thô bỉ như vậy, biến thành bộ dạng anh không thích, suýt chút nữa anh không nhận ra chính mình.
Hiện tại cô đơn thuần khiếp sợ nhìn anh, làm anh có chút khó chịu, Lục Hàn Đình vươn tay, nắm được chiếc cằm xinh xắn của cô: “Nhìn cái gì, ở trước mặt tôi giả vờ băng thanh ngọc khiết, tôi cũng không tin cô không hiểu khoảng cách âm giữa đàn ông và phụ nữ là cái gì, sợ rằng sớm đã có người dạy cô biết rồi nhỉ?”
%i làm: Vành tai nhỏ trắng như tuyết của Hạ Tịch Quán lập tức xấu hỗ đỏ ửng, cô vươn tay nhỏ bé “ba” một tiếng hất tay anh xuống, lên tiếng: “Là có người dạy tôi, anh biết người này là ai không, người này chính là anh!”
Cô nói cái gì?
Cô nói người dạy cô biết cái đó là anh?
Mí mắt anh tuần của Lục Hàn Đình giật mình, buông lỏng ra chiếc cằm xinh xắn cằm trực tiếp đổi sang nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bóp miệng cô chu lên: “Hạ Tịch Quán, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, cô còn dám hát chậu nước bẩn lên người tôi, tôi dạy cô khi nào, tôi ngủ với cô hồi nào?”
Lục Hàn Đình ôm cô ngồi lên, sau đó bá đạo tách đôi chân nhỏ của cô ra, mạnh mẽ chen hông mình vào, giọng khàn khàn âm u, mang theo vài phần uy hiếp nói: “Tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất đừng nhúc nhích, bằng không lát nữa có người đi vào họ cũng không thấy cô đang quyền rũ tôi đâu, mà là một trận xuân cung sống đấy!”
Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, tốt, cô đã bị anh uy hiếp sợ rồi!
Nhưng tư thế hai người bây giờ quá mập mờ, cô bị ôm ngồi trên đài rửa mặt, hai bắp đùi trắng nõn treo trên vòng hông rắn chắc của anh, cho dù ai nhìn đều sẽ suy nghĩ miên man.
“Vậy anh tránh tôi xa một chút, đừng dựa vào tôi gần như vậy!”
Hạ Tịch Quán dùng sức đẩy anh, muốn kéo ra khoảng cách với anh.
Lục Hàn Đình mắt lạnh nhìn cô ở trong lòng mình, khóe mắt hẹp dài khẽ nhéch, tràn ra phong tình tà mị thành thục của đàn ông: “Khoảng cách này mà gọi là gần, cô có hiểu là khoảng cách gần nhất giữa đàn ông và đàn bà là khoảng cách âm. Cô có muốn tôi dạy cho cô biết khoảng cách âm là gì không? “
TL Hạ Tịch Quán run mi, khiếp sợ nhìn anh, anh nói “khoảng cách âm” là đang muốn nói lời… sắc tình với cô sao?
Tối nay anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đây, là combo kinh điển của nam thần, ống tay áo sơmi vắn lên nửa đoạn, lộ ra cánh tay bền chắc, chính là một một cái giơ tay nhắc chân đều tản ra hơi thở ưu nhã sang quý vậy mà anh lại nghiêm túc nói lời cợt nhã với cô?
Lục Hàn Đình nhìn bộ dáng khiếp sợ của cô, khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nhỏ nhắn ngước lên, đôi mắt đen láy ươn ướt sáng trong nhìn anh, đơn thuần vô tội như một tờ giấy trắng, dường như căn bản chưa từng nghe nói đến “khoảng cách âm” là gì, cô như chú thỏ trắng nhỏ mà anh lại là một con sói xám.
Lục Hàn Đình nhấp nhẹ môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú có hơi mắt tự nhiên, vừa rồi quá xung động, lời không nên nói đã nói tọet ra.
Trong trí nhớ, anh cho tới bây giờ chưa cùng cô gái nào nói như vậy, anh đều luôn cắm dục lạnh lùng.
Anh đã từng chứng kiến nhiều tên giám đốc mặt bóng loáng dầu mỡ nói lời hạ lưu với mấy cô gái trẻ đẹp trong một số dịp xã giao, lúc đó anh cảm thấy những tên đó đặc biệt thô bỉ, anh không thèm giao thiệp với những người đó.
Không ngờ anh cũng trở thành một người thô bỉ như vậy, biến thành bộ dạng anh không thích, suýt chút nữa anh không nhận ra chính mình.
Hiện tại cô đơn thuần khiếp sợ nhìn anh, làm anh có chút khó chịu, Lục Hàn Đình vươn tay, nắm được chiếc cằm xinh xắn của cô: “Nhìn cái gì, ở trước mặt tôi giả vờ băng thanh ngọc khiết, tôi cũng không tin cô không hiểu khoảng cách âm giữa đàn ông và phụ nữ là cái gì, sợ rằng sớm đã có người dạy cô biết rồi nhỉ?”
%i làm: Vành tai nhỏ trắng như tuyết của Hạ Tịch Quán lập tức xấu hỗ đỏ ửng, cô vươn tay nhỏ bé “ba” một tiếng hất tay anh xuống, lên tiếng: “Là có người dạy tôi, anh biết người này là ai không, người này chính là anh!”
Cô nói cái gì?
Cô nói người dạy cô biết cái đó là anh?
Mí mắt anh tuần của Lục Hàn Đình giật mình, buông lỏng ra chiếc cằm xinh xắn cằm trực tiếp đổi sang nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bóp miệng cô chu lên: “Hạ Tịch Quán, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, cô còn dám hát chậu nước bẩn lên người tôi, tôi dạy cô khi nào, tôi ngủ với cô hồi nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.