Chương 32: Tôi Thấy Cô Cần Phải Được “Chỉnh Đốn” Lại
Lưu Ly Tuyết Tuyết
11/01/2021
Hạ Tịch Quán ngắng lên thì nhìn thấy Lục Hàn Đình,
anh vẫn chưa ra về.
Có Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch cũng đã đến, hai người
đứng ở bên cửa.
Hoắc Tây Trạch mỉm cười chào hỏi: “Xin chào chị
dâu!”
Hạ Tịch Quán bị gọi là chị dâu chỉ đành miễn cưỡng
nở nụ cười.
Bác Phúc quản gia đến và mang theo bình giữ nhiệt:
“Thiếu phu nhân, khi nãy thiếu gia có dặn dò nấu cho
cô một ít cháo và ít đồ thanh đạm, nhân lúc còn nóng
cô mau ăn đi. Chăm sóc người bệnh trước tiên phải
chăm mình đã.”
Hạ Tịch Quán thật sự chưa ăn gì vào buổi tối, không
ngờ anh lại chu đáo tỉ mỉ như vậy, lại còn dặn dò
người khác nấu chút cháo.
Hạ Tịch Quán nhìn Lục Hàn Đình, người đàn ông với
đôi chân dài đang đứng bên cửa sổ, anh đã cởi áo
khoác đen bên ngoài.
Mấy năm gần đây, ngoài Diệp Linh ra thì anh là người
đầu tiên khiến cô cảm thấy ấm áp như vậy nhưng cô
không muốn trái tim mình bị đổ gục lần nữa.
Nhưng anh thật sự nguy hiểm, từng bước dụ dỗ cô
khiến cô chìm đắm.
Cô sợ bản thân sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại
được.
Hạ Tịch Quán bước đến đứng sau Lục Hàn Đình: “Lục
tiên sinh, tối nay tôi sẽ ở lại chăm sóc thím Lâm, anh
về trước nghỉ ngơi đi.”
Lục Hàn Đình hơi nghiêng người nhìn Hạ Tịch Quán:
“Tại sao không nghe điện thoại của tôi?”
Hạ Tịch Quán vội vàng đáp: “Tôi không nghe thấy.”
“Vậy wechat thì sao, hay cô định nói là không nhìn
thấy?”
Hạ Tịch Quán im lặng, Hoắc Tây Trạch đứng ngoài
cửa: “Ôi trời, Nhị ca, thì ra anh cũng có wechat, thế
mà trước đây bọn em bảo anh dùng wechat thì anh lại
coi như không nghe thấy, đưa em xem có phải wechat
của anh chỉ có một mình chị dâu không? Nhị ca, anh
thật là trọng sắc khinh bạn quá rồi.”
Lục Hàn Đình nhìn Hoắc Tây Trạch với ánh mắt đầy
sắc bén: “Lượn!”
Bác Phúc cảm thấy bầu không khí không ổn lắm liền
vội vàng đi ra và đóng của lại.
Trong phòng bệnh, Hạ Tịch Quán vẫn đang trầm tư
trong lời nói của Hoắc Tây Trạch, wechat của anh thật
sự chỉ có mình cô sao?
Lúc này ngón tay Lục Hàn Đình đưa tới, trực tiếp lấy
điện thoại trong túi cô ra.
“Sao anh lại lấy điện thoại của tôi, mau trả lại cho tôi.”
Hạ Tịch Quán kiễng chân giật lại điện thoại của mình.
Lục Hàn Đình mở wechat của cô ra xem, quả nhiên
những tin nhắn wechat của anh gửi cho cô, cô đều đã
đọc nhưng không trả lời.
“Mau cho tôi một lời giải thích.” Lục Hàn Đình nói.
Hạ Tịch Quán muốn giật lại điện thoại của mình: “Anh
muốn giải thích thế nào, không có lý do, chính là như
những gì anh thấy, tôi xem rồi nhưng không trả lời
anh.”
Lông mày tuấn tú của Lục Hàn Đình phủ một tầng
sương mù, anh vội vàng về trong đêm chỉ để nghe
những lời này?
Lúc này thân hình mảnh mai của cô đã gần như kè sát
anh, mùi cơ thể ngọt ngào của cô xộc vào mũi anh
đầy lưu luyến.
Mùi vị nhớ nhung nhanh chóng khiến anh cử động yết
hầu, chỉ hận không thể nhắc bổng cô lên rồi đè cô
xuống giường.
“Hạ Tịch Quán, cô lại cọ vào người tôi sao?” Anh cố
nén một giọng nói khàn khàn và kéo dài từ cổ họng.
Đồng tử Hạ Tịch Quan co rụt lại, lập tức cảm nhận
được nhiệt độ cơ thể đang dần thiêu đốt của anh, cô
nhanh chóng lui về phía sau, cố gắng tránh xa anh.
Nhưng Lục Hàn Đình đã giữ vai cô và đẩy cô vào
tường, không cho cô trốn thoát: “Một bức ảnh mà
khiến tôi trở thành như vậy, tôi vội vàng trở về mà cô
lại lạnh nhạt với tôi? Rõ ràng là cô đã làm chuyện
nguy hiểm sai trái vậy mà còn dám làm vẻ mặt đó cho
tôi xem? Tôi nghĩ đúng là cô đang cần phải được
chỉnh đốn lại.”
anh vẫn chưa ra về.
Có Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch cũng đã đến, hai người
đứng ở bên cửa.
Hoắc Tây Trạch mỉm cười chào hỏi: “Xin chào chị
dâu!”
Hạ Tịch Quán bị gọi là chị dâu chỉ đành miễn cưỡng
nở nụ cười.
Bác Phúc quản gia đến và mang theo bình giữ nhiệt:
“Thiếu phu nhân, khi nãy thiếu gia có dặn dò nấu cho
cô một ít cháo và ít đồ thanh đạm, nhân lúc còn nóng
cô mau ăn đi. Chăm sóc người bệnh trước tiên phải
chăm mình đã.”
Hạ Tịch Quán thật sự chưa ăn gì vào buổi tối, không
ngờ anh lại chu đáo tỉ mỉ như vậy, lại còn dặn dò
người khác nấu chút cháo.
Hạ Tịch Quán nhìn Lục Hàn Đình, người đàn ông với
đôi chân dài đang đứng bên cửa sổ, anh đã cởi áo
khoác đen bên ngoài.
Mấy năm gần đây, ngoài Diệp Linh ra thì anh là người
đầu tiên khiến cô cảm thấy ấm áp như vậy nhưng cô
không muốn trái tim mình bị đổ gục lần nữa.
Nhưng anh thật sự nguy hiểm, từng bước dụ dỗ cô
khiến cô chìm đắm.
Cô sợ bản thân sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại
được.
Hạ Tịch Quán bước đến đứng sau Lục Hàn Đình: “Lục
tiên sinh, tối nay tôi sẽ ở lại chăm sóc thím Lâm, anh
về trước nghỉ ngơi đi.”
Lục Hàn Đình hơi nghiêng người nhìn Hạ Tịch Quán:
“Tại sao không nghe điện thoại của tôi?”
Hạ Tịch Quán vội vàng đáp: “Tôi không nghe thấy.”
“Vậy wechat thì sao, hay cô định nói là không nhìn
thấy?”
Hạ Tịch Quán im lặng, Hoắc Tây Trạch đứng ngoài
cửa: “Ôi trời, Nhị ca, thì ra anh cũng có wechat, thế
mà trước đây bọn em bảo anh dùng wechat thì anh lại
coi như không nghe thấy, đưa em xem có phải wechat
của anh chỉ có một mình chị dâu không? Nhị ca, anh
thật là trọng sắc khinh bạn quá rồi.”
Lục Hàn Đình nhìn Hoắc Tây Trạch với ánh mắt đầy
sắc bén: “Lượn!”
Bác Phúc cảm thấy bầu không khí không ổn lắm liền
vội vàng đi ra và đóng của lại.
Trong phòng bệnh, Hạ Tịch Quán vẫn đang trầm tư
trong lời nói của Hoắc Tây Trạch, wechat của anh thật
sự chỉ có mình cô sao?
Lúc này ngón tay Lục Hàn Đình đưa tới, trực tiếp lấy
điện thoại trong túi cô ra.
“Sao anh lại lấy điện thoại của tôi, mau trả lại cho tôi.”
Hạ Tịch Quán kiễng chân giật lại điện thoại của mình.
Lục Hàn Đình mở wechat của cô ra xem, quả nhiên
những tin nhắn wechat của anh gửi cho cô, cô đều đã
đọc nhưng không trả lời.
“Mau cho tôi một lời giải thích.” Lục Hàn Đình nói.
Hạ Tịch Quán muốn giật lại điện thoại của mình: “Anh
muốn giải thích thế nào, không có lý do, chính là như
những gì anh thấy, tôi xem rồi nhưng không trả lời
anh.”
Lông mày tuấn tú của Lục Hàn Đình phủ một tầng
sương mù, anh vội vàng về trong đêm chỉ để nghe
những lời này?
Lúc này thân hình mảnh mai của cô đã gần như kè sát
anh, mùi cơ thể ngọt ngào của cô xộc vào mũi anh
đầy lưu luyến.
Mùi vị nhớ nhung nhanh chóng khiến anh cử động yết
hầu, chỉ hận không thể nhắc bổng cô lên rồi đè cô
xuống giường.
“Hạ Tịch Quán, cô lại cọ vào người tôi sao?” Anh cố
nén một giọng nói khàn khàn và kéo dài từ cổ họng.
Đồng tử Hạ Tịch Quan co rụt lại, lập tức cảm nhận
được nhiệt độ cơ thể đang dần thiêu đốt của anh, cô
nhanh chóng lui về phía sau, cố gắng tránh xa anh.
Nhưng Lục Hàn Đình đã giữ vai cô và đẩy cô vào
tường, không cho cô trốn thoát: “Một bức ảnh mà
khiến tôi trở thành như vậy, tôi vội vàng trở về mà cô
lại lạnh nhạt với tôi? Rõ ràng là cô đã làm chuyện
nguy hiểm sai trái vậy mà còn dám làm vẻ mặt đó cho
tôi xem? Tôi nghĩ đúng là cô đang cần phải được
chỉnh đốn lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.