Chương 1058: Trừ cô, anh chưa từng có người khác
Lưu Ly Tuyết Tuyết
24/06/2021
Tống Phỉ Phi không biết nên làm sao.
Lục Hàn Đình hút một hơi thuốc, lưng dựa vào ghế sa lon, yết hầu nhô ra nhẹ nhàng cuộn, anh đầy đầu đều là khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ kia của Hạ Tịch Quán.
Anh chợt nhớ đến cô.
Nhớ đến mùi hương trên người cô.
Anh hận hiện tại không thể kéo cô qua, kéo lên bắp đùi mình, sau đó chôn khuôn mặt tuấn tú vào cổ cô, để cho mùi hương ấy bao trùm lấy cơ thể anh.
Vậy mà anh lại sinh nghiện với mùi hương trên người cô.
Anh và Hạ Tịch Quán đã quen nhau rất lâu rồi, nhưng cảm giác từ đáy lòng anh đối với cô vẫn như cũ, vẫn nóng bỏng cuồng nhiệt như ba năm trước đây, anh rất thích dính cô, bá đạo chiếm hữu cô.
Đáy lòng Lục Hàn Đình tự nhiên sinh một cảm giác thất bại, anh muốn tìm phụ nữ khác thử một lần, nhưng anh vẫn không hề có hứng thú.
Ba năm nay phụ nữ bên cạnh anh như cưỡi ngựa xem hoa, kỳ thực anh muốn quên cô đến cỡ nào, muốn bắt đầu lại với phụ nữ khác, anh biết chịu nhịn tính tình bồi những phụ nữ kia đi dạo phố đi ăn, nhưng đến phân đoạn thuê khách sạn kia, anh liền không nhịn được, anh không hề muốn chạm vào những người phụ nữ kia.
Người ta nói anh Lục Hàn Đình sẽ không ngủ hai lần cùng một người phụ nữ, đó là bởi vì anh chưa từng ngủ với ai trừ Hạ Tịch Quán ra, ngoại trừ cô, mây năm nay anh chưa từng có người khác.
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, điện thoại anh reo.
Lục Hàn Đình vừa hút thuốc, vừa cầm điện thoại lên, khi nhìn trên màn ảnh nhảy ra ba chữ “Hạ Tịch Quán” kia, khóe môi gợi cảm mỏng của anh câu lên.
Tống Phỉ Phỉ nhìn anh cười, vừa rồi anh còn âm u bắt định, thế nhưng cú điện thoại này làm cho anh nở nụ cười, anh cười đặc biệt hệt như một con mèo vớ được miếng thịt béo bỡ vậy.
Lục Hàn Đình ấn phím nhận nghe điện thoại: “Alo.”
Bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói thanh lệ êm tai của Hạ Tịch Quán: “Lục Hàn Đình.”
Lục Hàn Đình nghe thanh âm của cô, ngoài miệng rít mạnh thuốc, khói bụi đều rơi xuống, mang theo lệ khí bất thiện: “Tên tôi là thứ cô thích thì có thể gọi à?”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đổi lời: “Lục tổng.”
*“…” Lục Hàn Đình thật sự không phát hiện cô đã ngoan như vậy.
Lục Hàn Đình vươn lưỡi liếm môi mỏng khô khốc, đuôi mắt hẹp dài tràn ra vài phần đỏ tươi, anh liếc mắt nhìn Tống Phỉ Phi.
Da đầu Tống Phỉ Phỉ tê rằn, nhanh chóng chạy tới.
Lục Hàn Đình banh hai chân thon dài ra, một tay cầm điện thoại, một tay khác mang theo thuốc lá, ngón tay hướng về phía Tống Phi Phỉ chỉ chỉ vị trí giữa chân chân, ý bảo cô ta ngồi xổm xuống ở chỗ này.
Trong lòng Tống Phi Phi lộp bộp giật mình, anh đây là?
Tống Phi Phỉ nghe lời ngồi xổm xuống, ngón tay Lục Hàn Đình mang theo thuốc lá đè sau gáy cô ta.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tống Phỉ Phi bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào vòng hông cường tráng của anh, cơ bụng bền chắc của người đàn ông mang theo mùi hương khoan khoái sau khi tắm xộc vào mũi.
Tống Phỉ Phỉ đỏ mặt đến tận mang tai, cô ta ngước mắt, im lặng nhìn Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình híp mắt, ánh mắt đỏ thắm sâu thẳm kia cũng đang từ trên cao liếc xuống cô ta.
Mang theo vài phần tà khí.
Trong ánh mắt anh, Tống Phỉ Phỉ vươn tay cởi bên vạt áo hông anh…
Lúc này đầu bên kia Hạ Tịch Quán mở miệng nói: “Lục tổng, Dịch Dịch đã có thể lên tiếng, tôi cần khẩn cấp đối tiến hành chỉ dẫn Dịch Dịch, anh là bố Dịch Dịch, anh cũng không thể vì bản thân tư dục mà làm chậm trễ Dịch Dịch.”
“Ha ha…” Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bật ra ý cười lạnh lẽ: “Vậy cô là mẹ Dịch Dịch, vì Dịch Dịch, sao cô lại không thể thỏa mãn bản thân tư dục của tôi?”
GIỚI.
“Nói xong chưa, tôi muốn cúp điện thoại, bây giờ tôi đang làm chuyện vui vẻ, cô đừng quấy rồi đến tôi.”
Làm chuyện vui vẻ…
Nghe bốn chữ này, ngón tay của Hạ Tịch Quán siết chặt lại, níu chặt di động.
Cô biết Lục Hàn Đình bên ngoài có phụ nữ, ở hội sở Đề Hoàng anh từng đưa cô nhốt vào phòng quần áo nghe anh cùng người khác lăn giường.
“Anh bây giờ… đang làm gì?”
“Hạ Tịch Quán, cô nói xem tôi đang làm gì?” Lục Hàn Đình không trả lời mà hỏi lại, đè thấp giọng nói khiến nó càng thêm khàn khàn từ tính.
Hạ Tịch Quán không đáp.
*Cô hứng thú như vậy, tôi đây liền chụp gửi cô xem nhé.”
Rất nhanh “ting” một tiếng, điện thoại Hạ Tịch Quán tới một tắm hình, là Lục Hàn Đình gởi.
Cô mở ra xem, Tống Phi Phỉ đang ngồi xổm chân của anh bên, tư thế ái muội, bọn họ đang làm gì vừa xem hiểu ngay.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhận ra Tống Phỉ Phi, cô không thích Tống Phỉ Phỉ, bởi vì Tống Phỉ Phỉ đem tắt cả tâm cơ cùng tham mộ hư vinh đêu việt ở trên mặt, ỷ vào tuổi dung mạo tuổi trẻ của mình mà câu dẫn kẻ có tiền.
Không nghĩ tới Tống Phỉ Phỉ đã câu được Lục Hàn Đình.
Tống Phi Phi rất vui vẻ, biết Lục Hàn Đình đang chụp ảnh, cô ta còn hướng về phía màn ảnh lộ ra nụ cười rực rỡ.
Cô ta biết Lục Hàn Đình đang nói chuyện với Hạ Tịch Quán, cô ta nhận thức rất rõ, lần trước Hạ Tịch Quán lên xe Lục Hàn Đình, chuyện này đã truyền khắp nơi trong nhà trẻ.
Trong lòng Tống Phi Phi vô cùng đố kị Hạ Tịch Quán, chính cô ta cũng rất đẹp, thế nhưng khuôn mặt tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán có thể ném cô ta ra cách xa vạn dặm.
Mọi người đều là cô giáo trong nhà trẻ, dựa vào cái gì Hạ Tịch Quán có thể thu phục được cả Lục tiểu thái tử và Lục Hàn Đình, còn cô ta thì không được?
Hiện tại Tống Phỉ Phỉ rất đắc ý, rất có vẻ lấy le của người đảm nhiệm niềm vui mới của Lục Hàn Đình, cô ta tăng nhanh động tác trên tay, muốn cởi đai lưng Lục Hàn Đình ra.
Thế nhưng lúc này, Lục Hàn Đình đã chụp xong ảnh một tay đẫy cô ta ra.
Tống Phỉ Phi không hề phòng bị, chật vật ngã ngồi trên thảm.
Cô ta nhìn Lục Hàn Đình, nhưng Lục Hàn Đình căn bản cũng không nhìn cô, anh đã đứng dậy rồi, lực chú ý đều đặt trên người Hạ Tịch Quán: “A, đúng rồi Hạ Tịch Quán, tân sủng của tôi chắc cô cũng quen đấy! Các cô hình như: là đồng nghiệp với nhau mà.”
Tống Phi Phi bị vứt qua một bên có cảm giác tự mình đa tình, cô ta hình như chỉ là công cụ chụp ảnh của Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình vô cùng hứng thú chờ Hạ Tịch Quán nói, muốn xem phản ứng của cô.
Thế nhưng “tút tút” hai tiếng, Hạ Tịch Quán trực tiếp cúp điện thoại.
Lục Hàn Đình: ”…”
Cái quái gì vậy?
Mi tâm anh tuấn của Lục Hàn Đình trực tiếp trầm xuống, anh giơ tay ném điện thoại về phía tường.
“Ba” một tiếng, điện thoại vỡ vụn.
Tống Phỉ Phi vẫn là lần đầu tiên thấy Lục Hàn Đình nổi giận như vậy, cô ta sợ đến sắc mặt trắng nhợt, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Hạ Tịch Quán đến nhà trẻ, nhưng Trần cô giáo nói cho cô biết, Lục Hàn Đình đã làm thủ tục thôi học cho Lục Thần Dịch, về sau cũng sẽ không đến lớp.
Trạng thái tinh thần Hạ Tịch Quán có chút không tốt, cô đến phòng vệ sinh dùng nước lạnh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ.
Đợi cô lúc đi ra, liền ở phía trước thấy được Tống Phỉ Phi, hiện tại Tống Phi Phi được mấy cô giáo bao quanh, vẻ mặt ai nây đều hâm mộ nhìn cô ta, “Cô Phi, cái túi LV này của cô mua từ khi nào thế, cái này phải máy trăm ngàn tệ đó!”
Lục Hàn Đình hút một hơi thuốc, lưng dựa vào ghế sa lon, yết hầu nhô ra nhẹ nhàng cuộn, anh đầy đầu đều là khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ kia của Hạ Tịch Quán.
Anh chợt nhớ đến cô.
Nhớ đến mùi hương trên người cô.
Anh hận hiện tại không thể kéo cô qua, kéo lên bắp đùi mình, sau đó chôn khuôn mặt tuấn tú vào cổ cô, để cho mùi hương ấy bao trùm lấy cơ thể anh.
Vậy mà anh lại sinh nghiện với mùi hương trên người cô.
Anh và Hạ Tịch Quán đã quen nhau rất lâu rồi, nhưng cảm giác từ đáy lòng anh đối với cô vẫn như cũ, vẫn nóng bỏng cuồng nhiệt như ba năm trước đây, anh rất thích dính cô, bá đạo chiếm hữu cô.
Đáy lòng Lục Hàn Đình tự nhiên sinh một cảm giác thất bại, anh muốn tìm phụ nữ khác thử một lần, nhưng anh vẫn không hề có hứng thú.
Ba năm nay phụ nữ bên cạnh anh như cưỡi ngựa xem hoa, kỳ thực anh muốn quên cô đến cỡ nào, muốn bắt đầu lại với phụ nữ khác, anh biết chịu nhịn tính tình bồi những phụ nữ kia đi dạo phố đi ăn, nhưng đến phân đoạn thuê khách sạn kia, anh liền không nhịn được, anh không hề muốn chạm vào những người phụ nữ kia.
Người ta nói anh Lục Hàn Đình sẽ không ngủ hai lần cùng một người phụ nữ, đó là bởi vì anh chưa từng ngủ với ai trừ Hạ Tịch Quán ra, ngoại trừ cô, mây năm nay anh chưa từng có người khác.
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, điện thoại anh reo.
Lục Hàn Đình vừa hút thuốc, vừa cầm điện thoại lên, khi nhìn trên màn ảnh nhảy ra ba chữ “Hạ Tịch Quán” kia, khóe môi gợi cảm mỏng của anh câu lên.
Tống Phỉ Phỉ nhìn anh cười, vừa rồi anh còn âm u bắt định, thế nhưng cú điện thoại này làm cho anh nở nụ cười, anh cười đặc biệt hệt như một con mèo vớ được miếng thịt béo bỡ vậy.
Lục Hàn Đình ấn phím nhận nghe điện thoại: “Alo.”
Bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói thanh lệ êm tai của Hạ Tịch Quán: “Lục Hàn Đình.”
Lục Hàn Đình nghe thanh âm của cô, ngoài miệng rít mạnh thuốc, khói bụi đều rơi xuống, mang theo lệ khí bất thiện: “Tên tôi là thứ cô thích thì có thể gọi à?”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đổi lời: “Lục tổng.”
*“…” Lục Hàn Đình thật sự không phát hiện cô đã ngoan như vậy.
Lục Hàn Đình vươn lưỡi liếm môi mỏng khô khốc, đuôi mắt hẹp dài tràn ra vài phần đỏ tươi, anh liếc mắt nhìn Tống Phỉ Phi.
Da đầu Tống Phỉ Phỉ tê rằn, nhanh chóng chạy tới.
Lục Hàn Đình banh hai chân thon dài ra, một tay cầm điện thoại, một tay khác mang theo thuốc lá, ngón tay hướng về phía Tống Phi Phỉ chỉ chỉ vị trí giữa chân chân, ý bảo cô ta ngồi xổm xuống ở chỗ này.
Trong lòng Tống Phi Phi lộp bộp giật mình, anh đây là?
Tống Phi Phỉ nghe lời ngồi xổm xuống, ngón tay Lục Hàn Đình mang theo thuốc lá đè sau gáy cô ta.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tống Phỉ Phi bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào vòng hông cường tráng của anh, cơ bụng bền chắc của người đàn ông mang theo mùi hương khoan khoái sau khi tắm xộc vào mũi.
Tống Phỉ Phỉ đỏ mặt đến tận mang tai, cô ta ngước mắt, im lặng nhìn Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình híp mắt, ánh mắt đỏ thắm sâu thẳm kia cũng đang từ trên cao liếc xuống cô ta.
Mang theo vài phần tà khí.
Trong ánh mắt anh, Tống Phỉ Phỉ vươn tay cởi bên vạt áo hông anh…
Lúc này đầu bên kia Hạ Tịch Quán mở miệng nói: “Lục tổng, Dịch Dịch đã có thể lên tiếng, tôi cần khẩn cấp đối tiến hành chỉ dẫn Dịch Dịch, anh là bố Dịch Dịch, anh cũng không thể vì bản thân tư dục mà làm chậm trễ Dịch Dịch.”
“Ha ha…” Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bật ra ý cười lạnh lẽ: “Vậy cô là mẹ Dịch Dịch, vì Dịch Dịch, sao cô lại không thể thỏa mãn bản thân tư dục của tôi?”
GIỚI.
“Nói xong chưa, tôi muốn cúp điện thoại, bây giờ tôi đang làm chuyện vui vẻ, cô đừng quấy rồi đến tôi.”
Làm chuyện vui vẻ…
Nghe bốn chữ này, ngón tay của Hạ Tịch Quán siết chặt lại, níu chặt di động.
Cô biết Lục Hàn Đình bên ngoài có phụ nữ, ở hội sở Đề Hoàng anh từng đưa cô nhốt vào phòng quần áo nghe anh cùng người khác lăn giường.
“Anh bây giờ… đang làm gì?”
“Hạ Tịch Quán, cô nói xem tôi đang làm gì?” Lục Hàn Đình không trả lời mà hỏi lại, đè thấp giọng nói khiến nó càng thêm khàn khàn từ tính.
Hạ Tịch Quán không đáp.
*Cô hứng thú như vậy, tôi đây liền chụp gửi cô xem nhé.”
Rất nhanh “ting” một tiếng, điện thoại Hạ Tịch Quán tới một tắm hình, là Lục Hàn Đình gởi.
Cô mở ra xem, Tống Phi Phỉ đang ngồi xổm chân của anh bên, tư thế ái muội, bọn họ đang làm gì vừa xem hiểu ngay.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhận ra Tống Phỉ Phi, cô không thích Tống Phỉ Phỉ, bởi vì Tống Phỉ Phỉ đem tắt cả tâm cơ cùng tham mộ hư vinh đêu việt ở trên mặt, ỷ vào tuổi dung mạo tuổi trẻ của mình mà câu dẫn kẻ có tiền.
Không nghĩ tới Tống Phỉ Phỉ đã câu được Lục Hàn Đình.
Tống Phi Phi rất vui vẻ, biết Lục Hàn Đình đang chụp ảnh, cô ta còn hướng về phía màn ảnh lộ ra nụ cười rực rỡ.
Cô ta biết Lục Hàn Đình đang nói chuyện với Hạ Tịch Quán, cô ta nhận thức rất rõ, lần trước Hạ Tịch Quán lên xe Lục Hàn Đình, chuyện này đã truyền khắp nơi trong nhà trẻ.
Trong lòng Tống Phi Phi vô cùng đố kị Hạ Tịch Quán, chính cô ta cũng rất đẹp, thế nhưng khuôn mặt tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán có thể ném cô ta ra cách xa vạn dặm.
Mọi người đều là cô giáo trong nhà trẻ, dựa vào cái gì Hạ Tịch Quán có thể thu phục được cả Lục tiểu thái tử và Lục Hàn Đình, còn cô ta thì không được?
Hiện tại Tống Phỉ Phỉ rất đắc ý, rất có vẻ lấy le của người đảm nhiệm niềm vui mới của Lục Hàn Đình, cô ta tăng nhanh động tác trên tay, muốn cởi đai lưng Lục Hàn Đình ra.
Thế nhưng lúc này, Lục Hàn Đình đã chụp xong ảnh một tay đẫy cô ta ra.
Tống Phỉ Phi không hề phòng bị, chật vật ngã ngồi trên thảm.
Cô ta nhìn Lục Hàn Đình, nhưng Lục Hàn Đình căn bản cũng không nhìn cô, anh đã đứng dậy rồi, lực chú ý đều đặt trên người Hạ Tịch Quán: “A, đúng rồi Hạ Tịch Quán, tân sủng của tôi chắc cô cũng quen đấy! Các cô hình như: là đồng nghiệp với nhau mà.”
Tống Phi Phi bị vứt qua một bên có cảm giác tự mình đa tình, cô ta hình như chỉ là công cụ chụp ảnh của Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình vô cùng hứng thú chờ Hạ Tịch Quán nói, muốn xem phản ứng của cô.
Thế nhưng “tút tút” hai tiếng, Hạ Tịch Quán trực tiếp cúp điện thoại.
Lục Hàn Đình: ”…”
Cái quái gì vậy?
Mi tâm anh tuấn của Lục Hàn Đình trực tiếp trầm xuống, anh giơ tay ném điện thoại về phía tường.
“Ba” một tiếng, điện thoại vỡ vụn.
Tống Phỉ Phi vẫn là lần đầu tiên thấy Lục Hàn Đình nổi giận như vậy, cô ta sợ đến sắc mặt trắng nhợt, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Hạ Tịch Quán đến nhà trẻ, nhưng Trần cô giáo nói cho cô biết, Lục Hàn Đình đã làm thủ tục thôi học cho Lục Thần Dịch, về sau cũng sẽ không đến lớp.
Trạng thái tinh thần Hạ Tịch Quán có chút không tốt, cô đến phòng vệ sinh dùng nước lạnh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ.
Đợi cô lúc đi ra, liền ở phía trước thấy được Tống Phỉ Phi, hiện tại Tống Phi Phi được mấy cô giáo bao quanh, vẻ mặt ai nây đều hâm mộ nhìn cô ta, “Cô Phi, cái túi LV này của cô mua từ khi nào thế, cái này phải máy trăm ngàn tệ đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.