Chương 600: Về sau an phận một chút cho tôi
Lưu Ly Tuyết Tuyết
25/03/2021
Hơn 20 năm trước Đề Đô phồn hoa tựa gắm, Liễu Anh Lạc quan nắp mãn kinh hoa, Lâm Thủy Dao đến từ nơi thần bí, thăng cấp đánh quái(*), chơi đến nghiêng ngả toàn bộ Đề Đô, là hai kỳ nữ này.
(*) Ý là oanh tạc khắp nơi.
Ngón tay Lục Tư Tước nhẹ nhàng mơn trón khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo nhưng lạnh lùng của Liễu Anh Lạc: “Con gái Lâm Thủy Dao vẫn chưa tìm được.”
“Đó là bởi vì lão phu nhân cầm đi tín vật đính hôn Lâm Thủy Dao để lại rồi, để cho chúng ta không thể nào điều tra được! Tư Tước, anh rất bất công, anh chỉ thích thằng con trai Liễu Anh Lạc sinh cho anh, hôn sự của Tự Tiễn chúng ta anh lại chẳng hề để trong lòng!” Liễu Chiêu Đệ nói ra bất mãn trong lòng.
Lục Tư Tước ngắng đầu, con ngươi u trầm lướt đến mặt Liễu Chiêu Đệ: “Nếu như tôi không thương Tử Tiễn, chuyện thứ nhất tôi làm hẳn là phế bỏ vị trí Lục phu nhân của cô xuống, tránh cho cô dạy hư Tử Tiễn. Trước khi làm việc phải động não, cô dùng loại thủ đoạn hạ cấp này đối phó Hạ Tịch Quán, chưa nói cô không phải đối thủ của Hạ Tịch Quán, cho dù cô thắng, cô đặt Tử Tiễn vào đâu rồi?”
“Em… em…” Liễu Chiêu Đệ nghẹn lời, bà biết Lục Tư Tước phải không vui, một người nắm quyền đã thắm nhuần thương trường nhiều năm như vậy, một ngày nỗi giận, chính là lôi đình vạn quân, bà sợ đến mức không thể nói được câu nào.
Lục Tư Tước đứng dậy, ông cuối cùng cũng liếc mắt đến Liễu Chiêu Đệ: “Nếu như cô không muốn làm Lục phu nhân, nói cho tôi biết một tiếng, tôi không thiếu Lục phu nhân, về sau an phận một chút cho tôi.”
Nói xong, ông cầm bức họa kia rời khỏi thư phòng.
Liễu Chiêu Đệ siết chặt quyền, viền mắt đỏ lên, hôm nay Hạ Tịch Quán giữa đêm xông vào Lục gia, khiến Lục Tư Tước đánh bà ta về nguyên hình.
Một chiêu này thật độ!
c Không sai, mấy năm nay bà ta chính là cái bóng của Liễu Anh Lạ!
c Một đứa con gái con của ca nữ, nếu như không phải là vì bà ta từ nhỏ bị bệnh, Liễu Anh Lạc căn bản không vào được Liễu gia, Liễu Anh Lạc vốn chỉ là bình máu của bà ta, là cái bóng của bà ta.
Thế nhưng ai biết Liễu Anh Lạc càng trưởng thành lại càng phong hoa, cho đến khi sáng lập Fly, mỗi đơn trang sức mỗi quý một khi đưa ra thị trường đều bị quét sạch, kinh diễm toàn bộ giới trang sức, quan nắp mãn kinh hoa.
Bà cũng không là cái bóng của bà ta, ngược lại bà ta lại thành cái bóng của bà.
Đây đúng là câu chuyện kích thích và buồn cười nhất.
Thế nhưng, mấy năm nay Liễu Chiêu Đệ vẫn vui vẻ chịu đựng, bởi vì bà ta yêu Lục Tư Tước.
Bà ta không cách nào quên được hình ảnh lần đầu tiên mình nhìn thấy Lục Tư Tước, ngày đó Lục Tư Tước bước xuống từ chiếc xe sang trọng, ông một thân tây trang màu đen được may thủ công, một nhóm lớn nhân viên cấp cao đi theo phía sau, ông lững thững đi giữa vạn người, rực rỡ chói sáng, khiến người ta không thể dời mắt nỗi.
30 năm trước, chàng trai Lục Tư Tước của Đề Đô, đã khiến bao người xuân tâm nhộn nhạo?
Ai có thể chạy trồn được hào quang cùng mị lực của ông, bà ta cũng không thể.
Bà ta vừa gặp đã yêu Lục Tư Tước.
Liễu gia nuôi dưỡng giai nhân khuynh thành nơi khuê phòng, trong chốc lát đã thất lạc tâm phách lên người đàn ông này.
Đã nhiều năm như vậy, Liễu Chiêu Đệ nhìn Lục Tư Tước, tâm vẫn động như trước.
Thế nhưng, ông bạc tình hà khắc với bà như cũ.
Liễu Chiêu Đệ đột nhiên cảm thấy ngực đau đón, bà ta lớn tiếng kêu lên: “Người đâu, mau tới đây!”
Trong Đề Bar.
Có Dạ Cần đi tới phòng bao xa hoa, anh nhìn thoáng qua Lục Hàn Đình lúc này đang lười biếng dựa lưng vào sô pha, thờ ơ rót cho mình một ly rượu: “Nghe nói Hạ Tịch Quán ban đêm xông vào Lục gia cậu, khiến Liễu Chiêu Đệ giận đến tức ngực, bác sĩ tư nhân ra vào từng đọt lại từng đợt.”
“Tửu trang tư nhân kia ban nãy cũng bị máy đào đất san phẳng, thiên đường nhân gian ngợp trong vàng son lập tức biến thành một nắm đất, Hàn Đình, bố cậu quả nhiên là bố cậu, ông vừa ra tay liền kinh người như thế.”
(*) Ý là oanh tạc khắp nơi.
Ngón tay Lục Tư Tước nhẹ nhàng mơn trón khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo nhưng lạnh lùng của Liễu Anh Lạc: “Con gái Lâm Thủy Dao vẫn chưa tìm được.”
“Đó là bởi vì lão phu nhân cầm đi tín vật đính hôn Lâm Thủy Dao để lại rồi, để cho chúng ta không thể nào điều tra được! Tư Tước, anh rất bất công, anh chỉ thích thằng con trai Liễu Anh Lạc sinh cho anh, hôn sự của Tự Tiễn chúng ta anh lại chẳng hề để trong lòng!” Liễu Chiêu Đệ nói ra bất mãn trong lòng.
Lục Tư Tước ngắng đầu, con ngươi u trầm lướt đến mặt Liễu Chiêu Đệ: “Nếu như tôi không thương Tử Tiễn, chuyện thứ nhất tôi làm hẳn là phế bỏ vị trí Lục phu nhân của cô xuống, tránh cho cô dạy hư Tử Tiễn. Trước khi làm việc phải động não, cô dùng loại thủ đoạn hạ cấp này đối phó Hạ Tịch Quán, chưa nói cô không phải đối thủ của Hạ Tịch Quán, cho dù cô thắng, cô đặt Tử Tiễn vào đâu rồi?”
“Em… em…” Liễu Chiêu Đệ nghẹn lời, bà biết Lục Tư Tước phải không vui, một người nắm quyền đã thắm nhuần thương trường nhiều năm như vậy, một ngày nỗi giận, chính là lôi đình vạn quân, bà sợ đến mức không thể nói được câu nào.
Lục Tư Tước đứng dậy, ông cuối cùng cũng liếc mắt đến Liễu Chiêu Đệ: “Nếu như cô không muốn làm Lục phu nhân, nói cho tôi biết một tiếng, tôi không thiếu Lục phu nhân, về sau an phận một chút cho tôi.”
Nói xong, ông cầm bức họa kia rời khỏi thư phòng.
Liễu Chiêu Đệ siết chặt quyền, viền mắt đỏ lên, hôm nay Hạ Tịch Quán giữa đêm xông vào Lục gia, khiến Lục Tư Tước đánh bà ta về nguyên hình.
Một chiêu này thật độ!
c Không sai, mấy năm nay bà ta chính là cái bóng của Liễu Anh Lạ!
c Một đứa con gái con của ca nữ, nếu như không phải là vì bà ta từ nhỏ bị bệnh, Liễu Anh Lạc căn bản không vào được Liễu gia, Liễu Anh Lạc vốn chỉ là bình máu của bà ta, là cái bóng của bà ta.
Thế nhưng ai biết Liễu Anh Lạc càng trưởng thành lại càng phong hoa, cho đến khi sáng lập Fly, mỗi đơn trang sức mỗi quý một khi đưa ra thị trường đều bị quét sạch, kinh diễm toàn bộ giới trang sức, quan nắp mãn kinh hoa.
Bà cũng không là cái bóng của bà ta, ngược lại bà ta lại thành cái bóng của bà.
Đây đúng là câu chuyện kích thích và buồn cười nhất.
Thế nhưng, mấy năm nay Liễu Chiêu Đệ vẫn vui vẻ chịu đựng, bởi vì bà ta yêu Lục Tư Tước.
Bà ta không cách nào quên được hình ảnh lần đầu tiên mình nhìn thấy Lục Tư Tước, ngày đó Lục Tư Tước bước xuống từ chiếc xe sang trọng, ông một thân tây trang màu đen được may thủ công, một nhóm lớn nhân viên cấp cao đi theo phía sau, ông lững thững đi giữa vạn người, rực rỡ chói sáng, khiến người ta không thể dời mắt nỗi.
30 năm trước, chàng trai Lục Tư Tước của Đề Đô, đã khiến bao người xuân tâm nhộn nhạo?
Ai có thể chạy trồn được hào quang cùng mị lực của ông, bà ta cũng không thể.
Bà ta vừa gặp đã yêu Lục Tư Tước.
Liễu gia nuôi dưỡng giai nhân khuynh thành nơi khuê phòng, trong chốc lát đã thất lạc tâm phách lên người đàn ông này.
Đã nhiều năm như vậy, Liễu Chiêu Đệ nhìn Lục Tư Tước, tâm vẫn động như trước.
Thế nhưng, ông bạc tình hà khắc với bà như cũ.
Liễu Chiêu Đệ đột nhiên cảm thấy ngực đau đón, bà ta lớn tiếng kêu lên: “Người đâu, mau tới đây!”
Trong Đề Bar.
Có Dạ Cần đi tới phòng bao xa hoa, anh nhìn thoáng qua Lục Hàn Đình lúc này đang lười biếng dựa lưng vào sô pha, thờ ơ rót cho mình một ly rượu: “Nghe nói Hạ Tịch Quán ban đêm xông vào Lục gia cậu, khiến Liễu Chiêu Đệ giận đến tức ngực, bác sĩ tư nhân ra vào từng đọt lại từng đợt.”
“Tửu trang tư nhân kia ban nãy cũng bị máy đào đất san phẳng, thiên đường nhân gian ngợp trong vàng son lập tức biến thành một nắm đất, Hàn Đình, bố cậu quả nhiên là bố cậu, ông vừa ra tay liền kinh người như thế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.