Chương 1:
Rubii
04/01/2021
Ba mẹ cô qua đời khi cô còn nhỏ, được cô nhi viện nuôi dưỡng đến khi tám tuổi thì cô gặp ba \- Chu Minh Hào và ba đã nhận nuôi cô. Thấm thoát đã mười năm, cô từ một cô bé nhỏ nhắn đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc nâu dài ngang lưng, đôi mắt nâu sẫm, đôi môi đỏ mọng. Đường nét trên gương mặt mọi thứ hài hòa, một vẻ đẹp thuần khiết có sức hút kì lạ dù cô không trang điểm, cùng thân hình ba vòng đều chuẩn rất quyến rũ khiến ai nhìn cô đều không thể rời mắt.
...
Tia sáng đầu tiên của buổi sớm, trên chiếc giường Kingsize màu trắng là thân thể nhỏ nhắn đang ngủ say, chiếc chăn bông đã bị cô đá văng xuống đất từ khi nào?
Reng... Reng... Reng...
Chiếc điện thoại reo lên, đúng năm giờ sáng.
Cô khó chịu, miệng rên khẽ, tay với tìm chiếc điện thoại, nhấn tắt báo thức.
Chu Như Uyên uể oải ngồi dậy, hai mắt vẫn nhắm chưa có dấu hiệu mở, đầu gục xuống ngủ.
Mười lăm phút... Ba mươi phút rồi bốn lăm phút...
"CHU NHƯ UYÊN! DẬY ĐI, TRỄ HỌC RỒI!"
Giọng nói một người đàn ông vang vọng, xuyên thẳng vào màng nhĩ của cô. Chu Như Uyên kinh hồn khiếp vía, cô tỉnh ngủ hẳn, ngón út ngoáy ngoáy hai bên lỗ tai, sắc mặt hậm hực bước xuống giường, lết vào phòng tắm, miệng không ngừng trách móc:
"Ông ba chết tiệt! Ông ba thối!"
Mười lăm phút sau.
Cô khoác thêm áo lụa bên ngoài bước xuống cầu thang, thấy Chu Minh Hào đang đọc báo chăm chú. Cô cười, nghịch ngợm đưa hai tay che mắt ba:
"Đoán xem ai đây?"
"Còn ai ngoài con gái chứ!" Anh cầm tay cô.
"Con ngồi xuống ăn sáng đi." Chu Minh Hào nói tiếp.
"Ba! Mới mua dàn loa mới hả?" Cô giật giật khoé môi, khuôn mặt sát khí nhìn anh.
"Sao con biết vậy? Ba mới đặt tối qua, sáng nay hàng đã giao tới, ba thử rồi, âm thanh rất tốt!" Anh vừa nói vừa đưa ngón cái lên trước mặt cô.
Không biết là vô tình hay cố tình nữa?
"Âm! Thanh! Rất! Tốt!" Cô gằn từng chữ.
Chu Minh Hào khoái chí, quả nhiên chọc cô là sở thích số một của anh.
"Ba! Nay ba đưa con đi học nha!" Cô cầm lấy dao cắt nhỏ thức ăn rồi đưa vào miệng.
"Được! Ăn mau, ba đưa con đi." Anh nói, tay xoa đầu cô cưng chiều.
Cô ăn xong liền chạy lên lầu thay quần áo, cầm cặp đi ra xe, thẳng đến trường học.
\-\-\-\-\-\-\-\-
Anh dừng xe trước cổng trường, hàng trăm ánh mắt nhòm ngó. Chuyện xảy ra như cơm bữa nên cô cũng không có gì ngạc nhiên.
Ở trường cô là hoa khôi nên sẽ có không ít kẻ ganh người ghét, ngày nào mà đám con gái chả soi mói cô.
"Ba! Con đi học." Cô bước xuống xe.
"Học vui vẻ, chìu ba tới đón."
"Dạ... Hihi." Cô tươi cười, vẫy tay chào anh, ánh mắt cô nhìn theo đến khi xe chạy đi cô mới bước vào trường.
Vừa vào trường đã nghe mấy lời bàn tán, những lời khen ba cô, cũng đúng ba cô đẹp trai quá mà. Nhưng cô đâu dễ vậy, ba cô chỉ thuộc về một người thôi... Cô sẽ giúp ba loại bỏ hết đám nữ nhân mê trai này.
Chu Như Uyên không thèm để ý đến họ, mặt ngẩng cao kiêu ngạo lướt qua đám nữ sinh kia, tung tăng đi vào lớp.
Vừa bước vào cửa là nữ sinh trong lớp đã vây lấy cô kéo cô ngồi vào chỗ:
"Uyên Uyên! Người đàn ông chở cậu là ai vậy? Đẹp trai quá!" Một bạn nữ hỏi.
Hả? À mà họ đâu biết mặt ba, lần nào họp phụ huynh cũng đều là vú Lâm đi!
"Này cậu bớt đi! Đó là ba của Uyên Uyên đấy!" Nhã Nhi \- bạn thân của cô lên tiếng.
"Cái gì!? Ba cậu hả? Đẹp trai quá vậy!"
"Ba cậu nhiêu tuổi rồi? Nhìn trẻ thế."
"Hi... Ba mình năm nay ba sáu tuổi." Cô cười ngượng, trả lời.
"..."
"..."
Một hồi chuông vang lên, thầy giáo bước vào lớp, cả lớp ổn định chỗ ngồi. Cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm rủa.
Mê trai gì dữ vậy? Vừa vào lớp chưa kịp thở đã tới gặng hỏi đủ điều.
...
Tia sáng đầu tiên của buổi sớm, trên chiếc giường Kingsize màu trắng là thân thể nhỏ nhắn đang ngủ say, chiếc chăn bông đã bị cô đá văng xuống đất từ khi nào?
Reng... Reng... Reng...
Chiếc điện thoại reo lên, đúng năm giờ sáng.
Cô khó chịu, miệng rên khẽ, tay với tìm chiếc điện thoại, nhấn tắt báo thức.
Chu Như Uyên uể oải ngồi dậy, hai mắt vẫn nhắm chưa có dấu hiệu mở, đầu gục xuống ngủ.
Mười lăm phút... Ba mươi phút rồi bốn lăm phút...
"CHU NHƯ UYÊN! DẬY ĐI, TRỄ HỌC RỒI!"
Giọng nói một người đàn ông vang vọng, xuyên thẳng vào màng nhĩ của cô. Chu Như Uyên kinh hồn khiếp vía, cô tỉnh ngủ hẳn, ngón út ngoáy ngoáy hai bên lỗ tai, sắc mặt hậm hực bước xuống giường, lết vào phòng tắm, miệng không ngừng trách móc:
"Ông ba chết tiệt! Ông ba thối!"
Mười lăm phút sau.
Cô khoác thêm áo lụa bên ngoài bước xuống cầu thang, thấy Chu Minh Hào đang đọc báo chăm chú. Cô cười, nghịch ngợm đưa hai tay che mắt ba:
"Đoán xem ai đây?"
"Còn ai ngoài con gái chứ!" Anh cầm tay cô.
"Con ngồi xuống ăn sáng đi." Chu Minh Hào nói tiếp.
"Ba! Mới mua dàn loa mới hả?" Cô giật giật khoé môi, khuôn mặt sát khí nhìn anh.
"Sao con biết vậy? Ba mới đặt tối qua, sáng nay hàng đã giao tới, ba thử rồi, âm thanh rất tốt!" Anh vừa nói vừa đưa ngón cái lên trước mặt cô.
Không biết là vô tình hay cố tình nữa?
"Âm! Thanh! Rất! Tốt!" Cô gằn từng chữ.
Chu Minh Hào khoái chí, quả nhiên chọc cô là sở thích số một của anh.
"Ba! Nay ba đưa con đi học nha!" Cô cầm lấy dao cắt nhỏ thức ăn rồi đưa vào miệng.
"Được! Ăn mau, ba đưa con đi." Anh nói, tay xoa đầu cô cưng chiều.
Cô ăn xong liền chạy lên lầu thay quần áo, cầm cặp đi ra xe, thẳng đến trường học.
\-\-\-\-\-\-\-\-
Anh dừng xe trước cổng trường, hàng trăm ánh mắt nhòm ngó. Chuyện xảy ra như cơm bữa nên cô cũng không có gì ngạc nhiên.
Ở trường cô là hoa khôi nên sẽ có không ít kẻ ganh người ghét, ngày nào mà đám con gái chả soi mói cô.
"Ba! Con đi học." Cô bước xuống xe.
"Học vui vẻ, chìu ba tới đón."
"Dạ... Hihi." Cô tươi cười, vẫy tay chào anh, ánh mắt cô nhìn theo đến khi xe chạy đi cô mới bước vào trường.
Vừa vào trường đã nghe mấy lời bàn tán, những lời khen ba cô, cũng đúng ba cô đẹp trai quá mà. Nhưng cô đâu dễ vậy, ba cô chỉ thuộc về một người thôi... Cô sẽ giúp ba loại bỏ hết đám nữ nhân mê trai này.
Chu Như Uyên không thèm để ý đến họ, mặt ngẩng cao kiêu ngạo lướt qua đám nữ sinh kia, tung tăng đi vào lớp.
Vừa bước vào cửa là nữ sinh trong lớp đã vây lấy cô kéo cô ngồi vào chỗ:
"Uyên Uyên! Người đàn ông chở cậu là ai vậy? Đẹp trai quá!" Một bạn nữ hỏi.
Hả? À mà họ đâu biết mặt ba, lần nào họp phụ huynh cũng đều là vú Lâm đi!
"Này cậu bớt đi! Đó là ba của Uyên Uyên đấy!" Nhã Nhi \- bạn thân của cô lên tiếng.
"Cái gì!? Ba cậu hả? Đẹp trai quá vậy!"
"Ba cậu nhiêu tuổi rồi? Nhìn trẻ thế."
"Hi... Ba mình năm nay ba sáu tuổi." Cô cười ngượng, trả lời.
"..."
"..."
Một hồi chuông vang lên, thầy giáo bước vào lớp, cả lớp ổn định chỗ ngồi. Cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm rủa.
Mê trai gì dữ vậy? Vừa vào lớp chưa kịp thở đã tới gặng hỏi đủ điều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.