Chương 24:
Rubii
04/01/2021
Chu Gia.
Chu Như Uyên mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng sữa, cô vừa mới dùng bữa xong cứ nghĩ là tối nay sẽ được ăn cơm chung với ba nhưng Chu Minh Hào lại bận đi thăm một người bạn.
Thôi thì tối nay không có ba, hay là cô lén lên mạng một chút xíu nhỉ!
Ý nghĩ đó vừa chợt lóe lên trong đầu Chu Như Uyên thì cô đã chạy vọt lên lầu. Thư phòng là nơi bí mật, không ai được vào trong ngoại trừ Chu Minh Hào nhưng hôm nay cô lại cả gan, cô có một biệt tài mà chắc chưa ai biết đó là mở được tất cả các loại khóa bằng một thanh kẽm, thật ra là cô học được trên mạng để mỗi lần lén đi chơi sẽ tự bẻ khóa nên dù Chu Minh Hào có nhốt Chu Như Uyên trong biệt thự cỡ nào cô cũng đi chơi được. Chu Như Uyên khoác áo đen, bịt mặt bằng miếng vải đen, hai chân rón rén bước khẽ theo hành lang tối om, mắt đảo nhìn xung quanh, lần mò tới được thư phòng của Chu Minh Hào. Cô nhìn xung quanh thêm một lần nữa, khi đã chắc chắn không có người mới móc trong túi quần ra một thanh kẽm nhỏ, nhẹ nhàng đưa thanh kẽm vào ổ khóa, vừa mở vừa quan sát.
Khi nghe thấy tiếng, biết khóa đã được mở thành công. Chu Như Uyên vui mừng mở cửa đi vào, trong phòng tối om không thấy được gì cả, chỉ thấy được cái bàn làm việc thông qua ánh sáng từ cửa sổ, trên bàn là chiếc laptop của Chu Minh Hào, cô đi lại gần mở laptop lên, đập ngay vào mắt cô là hình nền một người rất quen thuộc mới đau chứ!
"Nhã Nhi ha! Để ảnh Nhã Nhi đồ!"
Hèn gì mỗi lần cô xuống phòng khách là thấy ba nhìn laptop cười mủm mĩm, Chu Như Uyên cứ tưởng anh bị khùng chứ, cô hỏi còn giấu giếm không cho biết!
Cô tặc lưỡi vài cái, sau đó mò vào bộ sưu tập xem coi có ảnh xấu nào của Chu Minh Hào không. Chu Như Uyên sẽ chọc cho anh dị không có lỗ chui, cô vừa hớn hở vừa tập trung tìm kiếm nhưng ông trời không theo ý cô, trong đây anh không có một tấm hình tự sướng nào cả mà toàn là hình của Nhã Nhi thôi.
Tính ra chắc cũng hơn trăm tấm quá!
"Quái! Bộ ba không bao giờ tự sướng hả? Sao không có ảnh nào hết vầy?"
Chu Như Uyên quyết tâm không bỏ cuộc, lần tìm sang các ổ đĩa khác, vẫn không thấy ảnh của Chu Minh Hào đâu.
"Ông ba thối! Lượm đâu ra nhiều ảnh Nhã Nhi thế này?"
"Trên phây bút con đấy! Con gái à!"
Thôi xong đời cô rồi!
Chu Như Uyên mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng sữa, cô vừa mới dùng bữa xong cứ nghĩ là tối nay sẽ được ăn cơm chung với ba nhưng Chu Minh Hào lại bận đi thăm một người bạn.
Thôi thì tối nay không có ba, hay là cô lén lên mạng một chút xíu nhỉ!
Ý nghĩ đó vừa chợt lóe lên trong đầu Chu Như Uyên thì cô đã chạy vọt lên lầu. Thư phòng là nơi bí mật, không ai được vào trong ngoại trừ Chu Minh Hào nhưng hôm nay cô lại cả gan, cô có một biệt tài mà chắc chưa ai biết đó là mở được tất cả các loại khóa bằng một thanh kẽm, thật ra là cô học được trên mạng để mỗi lần lén đi chơi sẽ tự bẻ khóa nên dù Chu Minh Hào có nhốt Chu Như Uyên trong biệt thự cỡ nào cô cũng đi chơi được. Chu Như Uyên khoác áo đen, bịt mặt bằng miếng vải đen, hai chân rón rén bước khẽ theo hành lang tối om, mắt đảo nhìn xung quanh, lần mò tới được thư phòng của Chu Minh Hào. Cô nhìn xung quanh thêm một lần nữa, khi đã chắc chắn không có người mới móc trong túi quần ra một thanh kẽm nhỏ, nhẹ nhàng đưa thanh kẽm vào ổ khóa, vừa mở vừa quan sát.
Khi nghe thấy tiếng, biết khóa đã được mở thành công. Chu Như Uyên vui mừng mở cửa đi vào, trong phòng tối om không thấy được gì cả, chỉ thấy được cái bàn làm việc thông qua ánh sáng từ cửa sổ, trên bàn là chiếc laptop của Chu Minh Hào, cô đi lại gần mở laptop lên, đập ngay vào mắt cô là hình nền một người rất quen thuộc mới đau chứ!
"Nhã Nhi ha! Để ảnh Nhã Nhi đồ!"
Hèn gì mỗi lần cô xuống phòng khách là thấy ba nhìn laptop cười mủm mĩm, Chu Như Uyên cứ tưởng anh bị khùng chứ, cô hỏi còn giấu giếm không cho biết!
Cô tặc lưỡi vài cái, sau đó mò vào bộ sưu tập xem coi có ảnh xấu nào của Chu Minh Hào không. Chu Như Uyên sẽ chọc cho anh dị không có lỗ chui, cô vừa hớn hở vừa tập trung tìm kiếm nhưng ông trời không theo ý cô, trong đây anh không có một tấm hình tự sướng nào cả mà toàn là hình của Nhã Nhi thôi.
Tính ra chắc cũng hơn trăm tấm quá!
"Quái! Bộ ba không bao giờ tự sướng hả? Sao không có ảnh nào hết vầy?"
Chu Như Uyên quyết tâm không bỏ cuộc, lần tìm sang các ổ đĩa khác, vẫn không thấy ảnh của Chu Minh Hào đâu.
"Ông ba thối! Lượm đâu ra nhiều ảnh Nhã Nhi thế này?"
"Trên phây bút con đấy! Con gái à!"
Thôi xong đời cô rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.