Chương 30:
Rubii
04/01/2021
Chu Minh Hào sau khi ra ngoài, anh ta nhìn cánh cửa nói thầm:
"Còn lâu ba mới quay lại nha con. Cứ thoải mái mà hẹn hò, giờ ba đi gặp tình yêu của ba!"
Anh ta cười hạnh phúc, tay móc điện thoại ra gọi:
"Giờ cháu có nhà không? Như Uyên nhờ chú qua đón cháu."
"Dạ chú qua đi ạ!" Giọng nữ ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng đáp.
Chu Minh Hào cúp máy rồi chạy như bay ra bãi đỗ xe, lái xe đi.
...
Bây giờ trong phòng ăn chỉ còn lại Chu Như Uyên và Phong Vũ. Cô có hơi ngại ngùng cúi đầu, không biết nên bắt chuyện như thế nào, hai tay đan xen vào nhau.
Phong Vũ nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô. Khuôn mặt Chu Như Uyên đỏ ửng thẹn thùng mà đáng yêu làm sao! Anh không tự chủ đưa tay vuốt tóc mái rơi tự do trước mặt cô, ngón tay anh khẽ chạm vào má cô, như có dòng điện chạy trong người khiến cả người Chu Như Uyên khẽ run, cô theo phản xạ giật mình ngước lên nhìn thì lại chạm phải ánh mắt nhu tình của Phong Vũ. Hai người nhìn chằm chằm đối phương, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ nhịp tim đang đập nhanh.
Chu Như Uyên nuốt nước bọt, tay đặt lên ngực trái, cảm nhận rõ trái tim mình đang đập loạn xạ. Khuôn mặt càng ngày càng đỏ ửng, hai mắt mở to nhìn anh.
Cái gì thế này? Sao tim cô lại đập nhanh như vậy?
Không khí này không ổn chút nào! Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ đang ngày càng nóng lên!
Cô chớp chớp mắt vội quay mặt sang hướng khác, cố gắng hít thở sâu ổn định lại nhịp tim. Phong Vũ mỉm cười lên tiếng phá tan không khí yên tĩnh:
"Em làm sao thế? Mặt đỏ lên rồi kìa, có phải sốt không?" Anh đặt tay lên vai cô xoay người Chu Như Uyên lại, trán Phong Vũ đặt lên trán cô.
Gần quá rồi!
Chóp mũi anh và chóp mũi cô chạm vào nhau, hơi thở nam tính phả ra hoà quyện với mùi hương anh đào của cô. Môi hai người chỉ còn cách nhau một xentimét là...
Ôi cô không dám nghĩ đến nữa! Cả người Chu Như Uyên cứng ngắc, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Phong Vũ cảm nhận được cô đang rất hồi hộp, trong lòng có ý trêu chọc, từ từ tiến lại gần Chu Như Uyên. Nhưng anh càng tiến thì cô càng lùi, hai tay cô đặt lên ngực anh muốn đẩy ra.
Càng ngửa ra sau cô càng mất trọng lực, phía sau lại không có chỗ dựa nên Chu Như Uyên mất đà xém nữa ngã ngửa ra sàn. Phong Vũ hoảng hốt vội chồm người tới, tay kịp ôm lấy eo cô kéo vào lòng.
"Còn lâu ba mới quay lại nha con. Cứ thoải mái mà hẹn hò, giờ ba đi gặp tình yêu của ba!"
Anh ta cười hạnh phúc, tay móc điện thoại ra gọi:
"Giờ cháu có nhà không? Như Uyên nhờ chú qua đón cháu."
"Dạ chú qua đi ạ!" Giọng nữ ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng đáp.
Chu Minh Hào cúp máy rồi chạy như bay ra bãi đỗ xe, lái xe đi.
...
Bây giờ trong phòng ăn chỉ còn lại Chu Như Uyên và Phong Vũ. Cô có hơi ngại ngùng cúi đầu, không biết nên bắt chuyện như thế nào, hai tay đan xen vào nhau.
Phong Vũ nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô. Khuôn mặt Chu Như Uyên đỏ ửng thẹn thùng mà đáng yêu làm sao! Anh không tự chủ đưa tay vuốt tóc mái rơi tự do trước mặt cô, ngón tay anh khẽ chạm vào má cô, như có dòng điện chạy trong người khiến cả người Chu Như Uyên khẽ run, cô theo phản xạ giật mình ngước lên nhìn thì lại chạm phải ánh mắt nhu tình của Phong Vũ. Hai người nhìn chằm chằm đối phương, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ nhịp tim đang đập nhanh.
Chu Như Uyên nuốt nước bọt, tay đặt lên ngực trái, cảm nhận rõ trái tim mình đang đập loạn xạ. Khuôn mặt càng ngày càng đỏ ửng, hai mắt mở to nhìn anh.
Cái gì thế này? Sao tim cô lại đập nhanh như vậy?
Không khí này không ổn chút nào! Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ đang ngày càng nóng lên!
Cô chớp chớp mắt vội quay mặt sang hướng khác, cố gắng hít thở sâu ổn định lại nhịp tim. Phong Vũ mỉm cười lên tiếng phá tan không khí yên tĩnh:
"Em làm sao thế? Mặt đỏ lên rồi kìa, có phải sốt không?" Anh đặt tay lên vai cô xoay người Chu Như Uyên lại, trán Phong Vũ đặt lên trán cô.
Gần quá rồi!
Chóp mũi anh và chóp mũi cô chạm vào nhau, hơi thở nam tính phả ra hoà quyện với mùi hương anh đào của cô. Môi hai người chỉ còn cách nhau một xentimét là...
Ôi cô không dám nghĩ đến nữa! Cả người Chu Như Uyên cứng ngắc, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Phong Vũ cảm nhận được cô đang rất hồi hộp, trong lòng có ý trêu chọc, từ từ tiến lại gần Chu Như Uyên. Nhưng anh càng tiến thì cô càng lùi, hai tay cô đặt lên ngực anh muốn đẩy ra.
Càng ngửa ra sau cô càng mất trọng lực, phía sau lại không có chỗ dựa nên Chu Như Uyên mất đà xém nữa ngã ngửa ra sàn. Phong Vũ hoảng hốt vội chồm người tới, tay kịp ôm lấy eo cô kéo vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.