Chương 32:
Rubii
04/01/2021
Năm phút sau.
Từ xa xa gần cuối hẻm, Nhã Nhi diện trên người bộ váy hồng đơn giản, khuôn mặt chỉ tô son không trang điểm, mái tóc buộc cao gọn gàng. Cô ta chậm rãi đi lại gần, Nhã Nhi nghĩ hôm nay chỉ đi chơi bình thường với Chu Như Uyên thôi nên cũng không sửa soạn nhiều.
"Chú Hào!"
Chu Minh Hào vừa nhìn thấy Nhã Nhi liền vui vẻ mở cửa xe cho cô ấy.
"Cháu lên đi!"
"Dạ cảm ơn chú." Cô ta lễ phép cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng leo lên xe.
Anh ta ngồi ghế lái, tay điều khiển vô lăng, mắt nhìn quan sát phía trước nhưng thỉnh thoảng có liếc sang bên cạnh. Tuy hôm nay Nhã Nhi không trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp chỉ là đẹp theo kiểu nhẹ nhàng hơn thôi.
Nhã Nhi cảm thấy bầu không khí bây giờ có một chút không tự nhiên, trong xe chỉ có hai người. Dù biết là ba của Chu Như Uyên nhưng cô ấy vẫn thấy ngại, một nam một nữ ngồi cạnh nhau không khỏi tránh được xúc cảm.
Chu Minh Hào lái xe đến khu giải trí lớn nhất thành phố, cả hai đều im lặng suốt dọc đường đi. Anh ta theo bản năng mở cửa xe cho Nhã Nhi trước, cô ấy vừa xuống xe đã nhìn ngó xung quanh tìm kiếm.
"Cháu đang kiếm Như Uyên?"
"Dạ... Như Uyên chưa tới hả chú?" Nhã Nhi ngây thơ vẫn chưa biết là mình bị lừa, cô ấy vẫn ra sức tìm kiếm hình dáng người bạn thân.
"Con bé nói sẽ tới sau. Cháu cứ vào chơi trước đi." Anh ta lên tiếng đáp trả sự tò mò của Nhã Nhi.
Nhã Nhi bặm môi, đành lủi thủi theo sau Chu Minh Hào, trong lòng mong Chu Như Uyên nhanh nhanh đến chứ để cô ấy với anh như vầy thật không ổn chút nào!
Hai người đi thẳng qua gian hàng ẩm thực, mùi hương thơm đặc trưng sộc thẳng vào mũi Chu Minh Hào, bụng anh ta lại ra sức huy động kêu gọi, cả tối nay anh ta lo chuyện của Chu Như Uyên và Phong Vũ nên vẫn chưa có gì vào bụng. Nhã Nhi quay lại nhìn anh ta, cô nghe được tiếng "òng ọc" phát ra từ bụng Chu Minh Hào không kìm chế được mà bật cười, vội lấy tay che miệng.
"Chú đói bụng? Tối chú chưa ăn gì à?"
"À... Do chú bận nhiều việc... Nên..." Chu Minh Hào xấu hổ đưa tay gãi đầu, mắt liếc nhìn sang hướng khác.
"Vậy chú có biết ăn thịt dê không? Cháu biết có chỗ này bán thịt dê ngon lắm đó!"
"Chú biết!"
Anh ta vừa trả lời xong, Nhã Nhi liền háo hức nắm tay anh ta kéo đi sâu vào trong gian hàng ẩm thực.
"Đi! Cháu sẽ dẫn chú đi!"
Từ xa xa gần cuối hẻm, Nhã Nhi diện trên người bộ váy hồng đơn giản, khuôn mặt chỉ tô son không trang điểm, mái tóc buộc cao gọn gàng. Cô ta chậm rãi đi lại gần, Nhã Nhi nghĩ hôm nay chỉ đi chơi bình thường với Chu Như Uyên thôi nên cũng không sửa soạn nhiều.
"Chú Hào!"
Chu Minh Hào vừa nhìn thấy Nhã Nhi liền vui vẻ mở cửa xe cho cô ấy.
"Cháu lên đi!"
"Dạ cảm ơn chú." Cô ta lễ phép cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng leo lên xe.
Anh ta ngồi ghế lái, tay điều khiển vô lăng, mắt nhìn quan sát phía trước nhưng thỉnh thoảng có liếc sang bên cạnh. Tuy hôm nay Nhã Nhi không trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp chỉ là đẹp theo kiểu nhẹ nhàng hơn thôi.
Nhã Nhi cảm thấy bầu không khí bây giờ có một chút không tự nhiên, trong xe chỉ có hai người. Dù biết là ba của Chu Như Uyên nhưng cô ấy vẫn thấy ngại, một nam một nữ ngồi cạnh nhau không khỏi tránh được xúc cảm.
Chu Minh Hào lái xe đến khu giải trí lớn nhất thành phố, cả hai đều im lặng suốt dọc đường đi. Anh ta theo bản năng mở cửa xe cho Nhã Nhi trước, cô ấy vừa xuống xe đã nhìn ngó xung quanh tìm kiếm.
"Cháu đang kiếm Như Uyên?"
"Dạ... Như Uyên chưa tới hả chú?" Nhã Nhi ngây thơ vẫn chưa biết là mình bị lừa, cô ấy vẫn ra sức tìm kiếm hình dáng người bạn thân.
"Con bé nói sẽ tới sau. Cháu cứ vào chơi trước đi." Anh ta lên tiếng đáp trả sự tò mò của Nhã Nhi.
Nhã Nhi bặm môi, đành lủi thủi theo sau Chu Minh Hào, trong lòng mong Chu Như Uyên nhanh nhanh đến chứ để cô ấy với anh như vầy thật không ổn chút nào!
Hai người đi thẳng qua gian hàng ẩm thực, mùi hương thơm đặc trưng sộc thẳng vào mũi Chu Minh Hào, bụng anh ta lại ra sức huy động kêu gọi, cả tối nay anh ta lo chuyện của Chu Như Uyên và Phong Vũ nên vẫn chưa có gì vào bụng. Nhã Nhi quay lại nhìn anh ta, cô nghe được tiếng "òng ọc" phát ra từ bụng Chu Minh Hào không kìm chế được mà bật cười, vội lấy tay che miệng.
"Chú đói bụng? Tối chú chưa ăn gì à?"
"À... Do chú bận nhiều việc... Nên..." Chu Minh Hào xấu hổ đưa tay gãi đầu, mắt liếc nhìn sang hướng khác.
"Vậy chú có biết ăn thịt dê không? Cháu biết có chỗ này bán thịt dê ngon lắm đó!"
"Chú biết!"
Anh ta vừa trả lời xong, Nhã Nhi liền háo hức nắm tay anh ta kéo đi sâu vào trong gian hàng ẩm thực.
"Đi! Cháu sẽ dẫn chú đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.