Chương 42:
Rubii
04/01/2021
Sáng nay đổ cơn mưa, bầu trời trở nên ảm đạm, từ cửa sổ luồng vào khí lạnh run người. Trong lớp học, không khí yên ắng, ai cũng im lặng tập trung học. Chu Như Uyên đang học môn thứ ba, cô có thể nghe thấy hàng ngàn âm thanh vang vọng từ ngoài sân lẫn với tiếng nói của giáo viên trên bục giảng. Cô hơi nhức đầu, hai hàng lông mày nhíu lại, ngón trỏ hai tay cứ liên tục xoa hai bên thái dương. Lát sau, chỉ còn mười phút là tới giờ ra chơi, Chu Như Uyên ngó ra cửa sổ, mưa đã tạnh dần, mây cũng bắt đầu bay đi, trời sáng hơn hẳn lúc nãy.
Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng mà.
Reng... Reng... Reng...
Tiếng chuông mong đợi cũng đã đến, Chu Như Uyên tươi tỉnh hẳn, nhanh gập sách vở gọn vào hộc bàn. Cô định rủ Nhã Nhi xuống căn tin, vừa quay qua đã không thấy cô ấy đâu cả.
...
Sân trường ẩm ướt, tàn dư sau cơn mưa là những vũng nước còn đọng lại, hơi đất bay lên khá nồng. Trên chiếc ghế đá ngay hành lang, bên cạnh phòng y tế, Nhã Nhi ngồi thẫn thờ, trong ánh mắt có thể đoán được cô ấy đang suy nghĩ chuyện gì đó. Người đi qua đi lại cũng không nhiều, chủ yếu là họ chơi trong lớp nên cũng không mấy ai để ý đến Nhã Nhi.
Chỉ duy nhất có một người.
Hàm Luân đi lại gần ghế đá, anh ta cầm chai nước lọc đưa tới trước mặt Nhã Nhi. Cô ấy nhìn chai nước rồi chuyển hướng nhìn sang Hàm Luân, một sự khinh thường hiện lên trên mặt Nhã Nhi. Cô ấy không nói lời nào, tiếp tục nhìn về phía trước.
Hàm Luân nhìn thấy thái độ của Nhã Nhi, anh ta không hề tức giận, thậm chí còn nở nụ cười. Hàm Luân ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cất giọng dịu dàng:
"Em đang ghét anh à? Anh biết anh làm nhiều chuyện có lỗi với em, hôm qua anh đã nhắn tin cho em rồi. Anh muốn chúng ta quay lại, anh hứa sẽ bù đắp cho em. Anh biết em còn yêu anh mà."
Nhã Nhi nghe xong, cười khẩy:
"Anh nghĩ mình đã hiểu rõ về tôi sao? Anh nghĩ qua những chuyện anh làm tôi còn tin anh được sao?"
"Đó là những chuyện đã qua rồi, em không thể cho anh một cơ hội sao?"
"..." Nhã Nhi không trả lời, cô ấy im lặng, mắt nhìn xa xăm.
Hàm Luân thở dài, anh nhét chai nước vào tay cô, sau đó đứng dậy:
"Em cứ suy nghĩ đi. Khi nào quyết định thì nhắn tin cho anh." Anh ta đút hai tay vào túi quần, đi ngang qua Nhã Nhi.
Hàm Luân dập tắt nụ cười, thay vào đó là một bộ mặt lạnh đến thấu xương và có thể thấy được một chút gì đó tàn nhẫn trong đôi mắt anh ta.
Nhã Nhi nhìn chai nước Hàm Luân mua cho cô, sau đó nhìn bóng lưng anh ta mất khuất. Đôi lúc cô ấy có một chút mềm lòng, nhưng Nhã Nhi sẽ không để bản thân bị lợi dụng thêm một lần nào nữa.
Năm phút sau, Nhã Nhi cũng đứng dậy đi về lớp, cô ấy đặt chai nước trên bàn rồi ngồi vào chỗ. Chu Như Uyên vừa thấy Nhã Nhi liền phóng qua bên cô ấy, cô nhìn chai nước rồi hỏi:
"Cậu mua à?"
"Không! Người tớ ghét cho tớ đấy."
"Ồ! Lạ nha. Ai mà tốt bụng quá vậy?"
Nhã Nhi xoay xoay cây viết bi, sau đó nói tiếp:
"Người này cậu cũng biết đấy, mà tớ cũng không khát. Thôi vứt nó đi."
Nhã Nhi cầm chai nước định vứt vào sọt rác thì cô cản lại.
"Đừng! Uổng lắm, cậu không uống thì cho tớ đi, tớ đang khát." Chu Như Uyên vừa cười vừa cầm lấy chai nước.
"Cậu muốn thì cứ lấy đi."
"Cảm ơn nha." Chu Như Uyên vui mừng, mở nắp uống một ngụm cho đã khát, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi Nhã Nhi:
"Cậu đi đâu vậy? Tớ định rủ cậu xuống căn tin mà không thấy đâu hết."
"Tớ thấy ngột ngạt quá nên đi hóng gió chút."
"Sao không rủ tớ? Tớ giận cho coi." Cô nũng nịu, khuôn mặt hờn dỗi nhìn Nhã Nhi.
Cô ấy liền cười, tay đánh nhẹ vào vai Chu Như Uyên:
"Xin lỗi mà, đừng giận. Bữa sau hứa rủ cậu đi."
"Nhớ nha. Bỏ tớ nữa là tớ không thèm nhìn mặt, không thèm nói chuyện với cậu luôn."
"Ô kê cô nương, bớt nhõng nhẽo lại. Mười tám tuổi rồi, sắp vào đại học rồi."
Chu Như Uyên bĩu môi:
"Kệ tớ."
Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng mà.
Reng... Reng... Reng...
Tiếng chuông mong đợi cũng đã đến, Chu Như Uyên tươi tỉnh hẳn, nhanh gập sách vở gọn vào hộc bàn. Cô định rủ Nhã Nhi xuống căn tin, vừa quay qua đã không thấy cô ấy đâu cả.
...
Sân trường ẩm ướt, tàn dư sau cơn mưa là những vũng nước còn đọng lại, hơi đất bay lên khá nồng. Trên chiếc ghế đá ngay hành lang, bên cạnh phòng y tế, Nhã Nhi ngồi thẫn thờ, trong ánh mắt có thể đoán được cô ấy đang suy nghĩ chuyện gì đó. Người đi qua đi lại cũng không nhiều, chủ yếu là họ chơi trong lớp nên cũng không mấy ai để ý đến Nhã Nhi.
Chỉ duy nhất có một người.
Hàm Luân đi lại gần ghế đá, anh ta cầm chai nước lọc đưa tới trước mặt Nhã Nhi. Cô ấy nhìn chai nước rồi chuyển hướng nhìn sang Hàm Luân, một sự khinh thường hiện lên trên mặt Nhã Nhi. Cô ấy không nói lời nào, tiếp tục nhìn về phía trước.
Hàm Luân nhìn thấy thái độ của Nhã Nhi, anh ta không hề tức giận, thậm chí còn nở nụ cười. Hàm Luân ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cất giọng dịu dàng:
"Em đang ghét anh à? Anh biết anh làm nhiều chuyện có lỗi với em, hôm qua anh đã nhắn tin cho em rồi. Anh muốn chúng ta quay lại, anh hứa sẽ bù đắp cho em. Anh biết em còn yêu anh mà."
Nhã Nhi nghe xong, cười khẩy:
"Anh nghĩ mình đã hiểu rõ về tôi sao? Anh nghĩ qua những chuyện anh làm tôi còn tin anh được sao?"
"Đó là những chuyện đã qua rồi, em không thể cho anh một cơ hội sao?"
"..." Nhã Nhi không trả lời, cô ấy im lặng, mắt nhìn xa xăm.
Hàm Luân thở dài, anh nhét chai nước vào tay cô, sau đó đứng dậy:
"Em cứ suy nghĩ đi. Khi nào quyết định thì nhắn tin cho anh." Anh ta đút hai tay vào túi quần, đi ngang qua Nhã Nhi.
Hàm Luân dập tắt nụ cười, thay vào đó là một bộ mặt lạnh đến thấu xương và có thể thấy được một chút gì đó tàn nhẫn trong đôi mắt anh ta.
Nhã Nhi nhìn chai nước Hàm Luân mua cho cô, sau đó nhìn bóng lưng anh ta mất khuất. Đôi lúc cô ấy có một chút mềm lòng, nhưng Nhã Nhi sẽ không để bản thân bị lợi dụng thêm một lần nào nữa.
Năm phút sau, Nhã Nhi cũng đứng dậy đi về lớp, cô ấy đặt chai nước trên bàn rồi ngồi vào chỗ. Chu Như Uyên vừa thấy Nhã Nhi liền phóng qua bên cô ấy, cô nhìn chai nước rồi hỏi:
"Cậu mua à?"
"Không! Người tớ ghét cho tớ đấy."
"Ồ! Lạ nha. Ai mà tốt bụng quá vậy?"
Nhã Nhi xoay xoay cây viết bi, sau đó nói tiếp:
"Người này cậu cũng biết đấy, mà tớ cũng không khát. Thôi vứt nó đi."
Nhã Nhi cầm chai nước định vứt vào sọt rác thì cô cản lại.
"Đừng! Uổng lắm, cậu không uống thì cho tớ đi, tớ đang khát." Chu Như Uyên vừa cười vừa cầm lấy chai nước.
"Cậu muốn thì cứ lấy đi."
"Cảm ơn nha." Chu Như Uyên vui mừng, mở nắp uống một ngụm cho đã khát, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi Nhã Nhi:
"Cậu đi đâu vậy? Tớ định rủ cậu xuống căn tin mà không thấy đâu hết."
"Tớ thấy ngột ngạt quá nên đi hóng gió chút."
"Sao không rủ tớ? Tớ giận cho coi." Cô nũng nịu, khuôn mặt hờn dỗi nhìn Nhã Nhi.
Cô ấy liền cười, tay đánh nhẹ vào vai Chu Như Uyên:
"Xin lỗi mà, đừng giận. Bữa sau hứa rủ cậu đi."
"Nhớ nha. Bỏ tớ nữa là tớ không thèm nhìn mặt, không thèm nói chuyện với cậu luôn."
"Ô kê cô nương, bớt nhõng nhẽo lại. Mười tám tuổi rồi, sắp vào đại học rồi."
Chu Như Uyên bĩu môi:
"Kệ tớ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.