Chương 53:
Rubii
04/01/2021
Cách đây hai năm, lúc đó Vian là du học sinh Mỹ, cô ấy vừa tốt nghiệp đại học. Vian vẫn là cô gái thuần khiết mới hai mươi hai tuổi, háo hức chuẩn bị bước chân vào xã hội. Trong cái đêm liên hoan mừng tốt nghiệp, sau đó lớp Vian có đề nghị đi tăng hai là quán bar Cali để vui chơi, Vian vì nghĩ dù sao cũng đã tốt nghiệp, với lại đây có thể là lần cuối cô ấy gặp lại mấy bạn nên cũng đồng ý.
Tối hôm đó, Vian mặc một cái váy màu tím ngắn ngang đùi, phía trước kín cao cổ nhưng phía sau lại lộ lưng trần quyến rũ, mái tóc cũng được Vian nhuộm tím, đó là màu cô ấy yêu thích. Lớp cô ấy đã đặt một phòng hạng vừa, tuy không có nhiều máy móc hiện đại như phòng Vip nhưng với giá tiền đó thì phòng này khá là ổn.
Caraf học cùng lớp với Vian, anh ta thầm thích cô ấy từ lâu nhưng Vian lúc nào cũng tỏ ra khó gần khiến anh ta không thể tiếp cận. Từ lúc bước vào Cali, anh ta cứ liên tục nhìn Vian, hôm nay được dịp anh ta liền cầm một chai rượu nồng độ mạnh cùng với ly thủy tinh đi lại gần chỗ cô ấy.
"Vian! Uống một ly đi." Caraf rót rượu đầy ly rồi nhét vào tay Vian.
Vian vội lắc đầu từ chối:
"Không được đâu! Tớ không biết uống."
"Hôm nay là ngày vui của lớp mà, cậu uống một ly thôi cũng được."
Vian lưỡng lự nhìn ly rượu:
"Tớ..."
Cô ấy trước giờ tửu lượng kém, uống rượu một ly cũng đủ làm cô ấy say dù là nồng độ nhẹ huống chi đây là loại mạnh nhưng với người không hiểu biết về rượu như Vian không hề phát hiện ra, còn những người còn lại trong phòng thì lo vui chơi mà không để ý đến hai người đang ngồi ở một góc.
"Được rồi!" Vian hít thở sâu, rồi quyết tâm uống hết một ly rượu, vị cay cay nóng rát cả cổ họng cùng vị đắng khiến Vian không kìm được ho sặc sụa.
Tên Caraf như âm mưu chuyện gì đó, anh ta cười đểu, nhìn ly rượu đã cạn sạch, anh ta lại rót tiếp một ly ép cô uống.
"Thêm một ly nữa đi."
"Không được đâu! Tớ chóng mặt quá." Vian bắt đầu đỏ mặt, cô ấy cảm thấy trong người nóng ran như có lửa chạy khắp cơ thể, mồ hôi hột đọng trên trán.
Caraf vội đặt chai rượu và ly rượu trên bàn, sau đó đỡ Vian:
"Cậu sao vậy?"
"Tớ... Tớ nóng quá!" Vian chà xát khắp cơ thể nhằm muốn xoa dịu cơn nóng nhưng nó không hiệu quả.
"Cậu có sao không? Để tớ đưa cậu về nha?"
"Làm... Làm ơn..."
Caraf nhếch mép, anh ta đỡ Vian đứng dậy, cả hai âm thầm đi ra khỏi phòng. Anh ta đỡ cô ấy đi dọc theo hành lang, đi sâu vào bên trong quán bar.
Vian cảm thấy có điều gì không ổn, cô ấy vẫn còn một chút lý trí, đây không phải đường ra khỏi quán bar.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Chúng ta đang về nhà mà. Nhanh thôi, cậu sẽ cảm thấy thoải mái."
Không! Không đúng!
"Đây không phải đường ra khỏi khách sạn. Cậu đưa tớ đi đâu vậy?"
"Thì tớ đang đưa cậu về phòng mà." Caraf tỏ ra lo lắng khi Vian nhận ra điều bất thường.
"Thả tớ ra đi."
Vian dùng hết sức đẩy anh ta ra nhưng sức lực yếu ớt không thể nào đo được với sức người đàn ông khỏe mạnh.
"Cậu ngoan ngoãn đi. Chúng ta gần tới phòng rồi."
"Không! Không... Thả tớ ra." Vian ngồi xuống, cô ấy không muốn đi với Caraf, Vian dùng hết sức chống cự, tay chân đánh loạn xạ lại đánh trúng vào mặt của Caraf khiến anh ta mất kiên nhẫn.
Caraf nổi giận, mắt liếc nhìn xung quanh khi thấy không có ai thì anh ta lớn giọng:
"Vian! Đáng lẽ tôi sẽ thương tình để cô ở trong phòng nhưng cô lại không nghe lời nên tôi sẽ cùng cô ở đây vậy." Caraf vừa dứt lời liền ôm lấy Vian.
Cô ấy hoảng sợ, tay cố chống cự:
"Buông ra! Buông tôi ra!"
"Á!"
Vian dùng chân đá vào hạ bộ của tên Caraf khiến anh ta đau đớn, hai tay ôm lấy chỗ nhạy cảm, Caraf trừng mắt nhìn Vian đầy vẻ bực tức.
"Xin... Xin lỗi."
Vian cố sức chạy đi, bước chân loạng choạng khiến cô ấy va đập vào hai bên tường. Vian vừa thở dốc vừa chạy được một đoạn thì cô ấy nhìn thấy một căn phòng lớn, cánh cửa bằng gỗ được điêu khắc tinh xảo.
Vian không còn tâm trí để nghĩ gì nữa, cô ta định gõ cửa nhưng lại thấy cửa không khoá nên tự ý đi vào, đóng cửa phòng.
Trước mắt là trốn khỏi tên Caraf kia, còn chuyện khác Vian không quan tâm.
Vian bủn rủn tay chân, cô ấy đứng không vững trượt dài theo cánh cửa, thuốc mà tên Caraf kia lén cho vào rượu đã ngấm vào cơ thể cô ấy.
"Nóng quá! Nóng!"
Vian đổ nhiều mồ hôi hơn, mặt đỏ bừng, cô nới lỏng cổ váy để dễ thở hơn.
Tối hôm đó, Vian mặc một cái váy màu tím ngắn ngang đùi, phía trước kín cao cổ nhưng phía sau lại lộ lưng trần quyến rũ, mái tóc cũng được Vian nhuộm tím, đó là màu cô ấy yêu thích. Lớp cô ấy đã đặt một phòng hạng vừa, tuy không có nhiều máy móc hiện đại như phòng Vip nhưng với giá tiền đó thì phòng này khá là ổn.
Caraf học cùng lớp với Vian, anh ta thầm thích cô ấy từ lâu nhưng Vian lúc nào cũng tỏ ra khó gần khiến anh ta không thể tiếp cận. Từ lúc bước vào Cali, anh ta cứ liên tục nhìn Vian, hôm nay được dịp anh ta liền cầm một chai rượu nồng độ mạnh cùng với ly thủy tinh đi lại gần chỗ cô ấy.
"Vian! Uống một ly đi." Caraf rót rượu đầy ly rồi nhét vào tay Vian.
Vian vội lắc đầu từ chối:
"Không được đâu! Tớ không biết uống."
"Hôm nay là ngày vui của lớp mà, cậu uống một ly thôi cũng được."
Vian lưỡng lự nhìn ly rượu:
"Tớ..."
Cô ấy trước giờ tửu lượng kém, uống rượu một ly cũng đủ làm cô ấy say dù là nồng độ nhẹ huống chi đây là loại mạnh nhưng với người không hiểu biết về rượu như Vian không hề phát hiện ra, còn những người còn lại trong phòng thì lo vui chơi mà không để ý đến hai người đang ngồi ở một góc.
"Được rồi!" Vian hít thở sâu, rồi quyết tâm uống hết một ly rượu, vị cay cay nóng rát cả cổ họng cùng vị đắng khiến Vian không kìm được ho sặc sụa.
Tên Caraf như âm mưu chuyện gì đó, anh ta cười đểu, nhìn ly rượu đã cạn sạch, anh ta lại rót tiếp một ly ép cô uống.
"Thêm một ly nữa đi."
"Không được đâu! Tớ chóng mặt quá." Vian bắt đầu đỏ mặt, cô ấy cảm thấy trong người nóng ran như có lửa chạy khắp cơ thể, mồ hôi hột đọng trên trán.
Caraf vội đặt chai rượu và ly rượu trên bàn, sau đó đỡ Vian:
"Cậu sao vậy?"
"Tớ... Tớ nóng quá!" Vian chà xát khắp cơ thể nhằm muốn xoa dịu cơn nóng nhưng nó không hiệu quả.
"Cậu có sao không? Để tớ đưa cậu về nha?"
"Làm... Làm ơn..."
Caraf nhếch mép, anh ta đỡ Vian đứng dậy, cả hai âm thầm đi ra khỏi phòng. Anh ta đỡ cô ấy đi dọc theo hành lang, đi sâu vào bên trong quán bar.
Vian cảm thấy có điều gì không ổn, cô ấy vẫn còn một chút lý trí, đây không phải đường ra khỏi quán bar.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Chúng ta đang về nhà mà. Nhanh thôi, cậu sẽ cảm thấy thoải mái."
Không! Không đúng!
"Đây không phải đường ra khỏi khách sạn. Cậu đưa tớ đi đâu vậy?"
"Thì tớ đang đưa cậu về phòng mà." Caraf tỏ ra lo lắng khi Vian nhận ra điều bất thường.
"Thả tớ ra đi."
Vian dùng hết sức đẩy anh ta ra nhưng sức lực yếu ớt không thể nào đo được với sức người đàn ông khỏe mạnh.
"Cậu ngoan ngoãn đi. Chúng ta gần tới phòng rồi."
"Không! Không... Thả tớ ra." Vian ngồi xuống, cô ấy không muốn đi với Caraf, Vian dùng hết sức chống cự, tay chân đánh loạn xạ lại đánh trúng vào mặt của Caraf khiến anh ta mất kiên nhẫn.
Caraf nổi giận, mắt liếc nhìn xung quanh khi thấy không có ai thì anh ta lớn giọng:
"Vian! Đáng lẽ tôi sẽ thương tình để cô ở trong phòng nhưng cô lại không nghe lời nên tôi sẽ cùng cô ở đây vậy." Caraf vừa dứt lời liền ôm lấy Vian.
Cô ấy hoảng sợ, tay cố chống cự:
"Buông ra! Buông tôi ra!"
"Á!"
Vian dùng chân đá vào hạ bộ của tên Caraf khiến anh ta đau đớn, hai tay ôm lấy chỗ nhạy cảm, Caraf trừng mắt nhìn Vian đầy vẻ bực tức.
"Xin... Xin lỗi."
Vian cố sức chạy đi, bước chân loạng choạng khiến cô ấy va đập vào hai bên tường. Vian vừa thở dốc vừa chạy được một đoạn thì cô ấy nhìn thấy một căn phòng lớn, cánh cửa bằng gỗ được điêu khắc tinh xảo.
Vian không còn tâm trí để nghĩ gì nữa, cô ta định gõ cửa nhưng lại thấy cửa không khoá nên tự ý đi vào, đóng cửa phòng.
Trước mắt là trốn khỏi tên Caraf kia, còn chuyện khác Vian không quan tâm.
Vian bủn rủn tay chân, cô ấy đứng không vững trượt dài theo cánh cửa, thuốc mà tên Caraf kia lén cho vào rượu đã ngấm vào cơ thể cô ấy.
"Nóng quá! Nóng!"
Vian đổ nhiều mồ hôi hơn, mặt đỏ bừng, cô nới lỏng cổ váy để dễ thở hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.