Chương 63:
Rubii
04/01/2021
Giờ ra chơi.
Chu Như Uyên khoác tay Nhã Nhi đi xuống căn tin trường, hai người đi dọc hành lang. Đường đi xuống căn tin tuyệt nhiên phải đi ngang qua lớp của Hàm Luân, đúng lúc Hàm Luân lại đang đứng dựa vào lan can, anh ta vừa nhìn thấy cô và Nhã Nhi liền nhếch mép. Chu Như Uyên liếc xéo anh ta, cô nghiêng người che khuất tầm nhìn của Nhã Nhi để cô ấy không thấy Hàm Luân. Anh ta cũng rất khó chịu với hành động của cô, đá mạnh gót giày vào tường.
Nhã Nhi không ngạc nhiên với hành động của Chu Như Uyên, cô ấy đã thấy Hàm Luân từ xa, nếu không thấy cô ấy cũng sẽ tự hiểu vì đây là lớp của anh ta.
"Kệ anh ta đi, Như Uyên."
"Tớ thì không sao, chỉ lo cậu thôi."
"Tớ không còn quan tâm đến anh ta đâu, nhìn thôi tớ còn cảm thấy ngứa mắt mà."
Hai người đi xuống cầu thang, ngang qua sân trường, đến cuối dãy là tới căn tin.
"Tới căn tin rồi. Cậu ăn gì?" Chu Như Uyên nắm tay Nhã Nhi vào quầy đồ ăn sáng.
Căn tin trường cô được xem là lớn nhất thành phố nên có đầy đủ các quầy bán đồ ăn khác nhau, có cả quầy tráng miệng và đồ uống. Chu Như Uyên và Nhã Nhi chọn xong món, hai người bưng đồ ăn ra vị trí bàn gần cửa sổ. Cô có sở thích vừa ăn vừa ngắm ra bên ngoài, Nhã Nhi cũng chiều theo ý cô.
Là giờ ra chơi nên căn tin trường rất đông, người xếp hàng dài tới ra cửa, không khí ồn ào, ai cũng vui vẻ với câu chuyện của mình.
Cô và Nhã Nhi không để ý, hai người mải lo nói chuyện. Cô tiện tay cầm lấy ly nước uống, mắt vô tình liếc sang chỗ khác. Chu Như Uyên suýt tí nữa thì sặc, nhìn thấy tên Hàm Luân, anh ta đang ngồi cách bọn cô ba cái bàn. Hàm Luân ngồi chung với bạn, anh ta chỉ uống một ly cà phê, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Nhã Nhi.
Chu Như Uyên nhíu mày, cô nhìn xem anh ta đang muốn làm gì nhưng không hiểu sao cô lại thấy ánh mắt Hàm Luân có gì đó rất đáng sợ, ánh mắt chứa đựng sự thù hận.
Tại sao anh ta lại nhìn Nhã Nhi như vậy!?
Hàm Luân nhếch mép, nụ cười anh ta như có âm mưu gì đó, đột nhiên Hàm Luân liếc sang nhìn Chu Như Uyên khiến cô giật bắn người, anh ta nói thầm.
Hàm Luân đang muốn nói gì với cô?
Miệng anh ta chậm rãi phát âm từng chữ như muốn Chu Như Uyên nhìn thấy, cùng với ánh mắt giết người và nụ cười nửa miệng.
Thật kì lạ!
Chu Như Uyên lại có cảm giác anh ta đang có thù hằn gì với cô hơn là Nhã Nhi.
"Như Uyên... Như Uyên! Cậu bị gì vậy?" Nhã Nhi vẫn nói chuyện nhưng không nghe cô phản hồi, cô ấy ngước lên nhìn thì thấy Chu Như Uyên ngồi bất động như người mất hồn.
Chu Như Uyên lẩn quẩn trong suy nghĩ, hàng loạt câu hỏi thắc mắc và nghi ngờ cứ hiện ra trong đầu cô. Cô không nghe thấy tiếng Nhã Nhi gọi.
"Như Uyên!" Nhã Nhi không thấy cô phản ứng, tay đẩy nhẹ người Chu Như Uyên.
"Hả!?" Chu Như Uyên hoàn hồn trở lại, cô hơi run người, ngơ ngác nhìn Nhã Nhi.
"Cậu nhìn cái gì mà thất thần thế?" Nhã Nhi vừa nói xong, cô ấy định quay ra nhìn phía sau thì Chu Như Uyên vội ngăn lại, cô đưa tay giữ lại đầu Nhã Nhi khiến cô ấy nhìn thẳng vào cô.
"Không có gì hết!"
"Cậu sao vậy? Có gì à?" Nhã Nhi hơi nghi ngờ, vùng da giữa trán nhíu chặt. Nhã Nhi vẫn muốn quay lại xem rốt cuộc có chuyện gì nhưng hai tay Chu Như Uyên giữ đầu cô ấy rất chặt.
"Chỉ... Chỉ là tớ...tớ thấy một người quen thôi. Không có gì đâu." Chu Như Uyên nhận ra bản thân đang làm quá nên liền nở nụ cười, sau đó buông Nhã Nhi ra.
Nụ cười của cô có phần gượng gạo, cô lúng túng cúi đầu ăn.
Nhã Nhi nhìn Chu Như Uyên có phần kì lạ nhưng cô ấy cũng không quan tâm nữa mà tập trung vào ăn cho xong, dù sao cũng gần vào lớp.
Chu Như Uyên vừa ăn vừa ngước nhìn tên Hàm Luân một lần nữa. Anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào cô, vẫn là nụ cười đó khiến cô ớn lạnh.
Vài giây sau, Hàm Luân cầm ly cà phê bằng nhựa đã hết sạch đưa lên trước mặt rồi bóp méo ngay trước mắt Chu Như Uyên, anh ta muốn ám hiệu cho cô biết nhưng cô lại không hiểu, Hàm Luân rời khỏi căn tin.
Chu Như Uyên khó chịu, ánh mắt nhìn theo tên Hàm Luân đến khi anh ta mất hút.
Tên này có vẻ nguy hiểm!?
Cô phải giúp Nhã Nhi cách xa anh ta ra càng xa càng tốt.
Chu Như Uyên và Nhã Nhi ăn xong thì cũng rời đi, trên đường đi về lớp cô không ngừng suy nghĩ.
Rốt cuộc Hàm Luân là có ý gì?
Ánh mắt căm hận của anh ta là sao!?
Chẳng lẽ cô đã gây ra chuyện gì khiến Hàm Luân căm ghét cô đến vậy? Hay vì cô không cho Nhã Nhi gần anh ta?
"Không nghĩ nữa."
Chu Như Uyên lắc đầu, xua tay loại hết những suy nghĩ đó ra khỏi, không muốn quan tâm đến nó nữa.
"Cái gì?" Nhã Nhi nghe cô nói nhưng không nghe rõ, theo phản xạ liền hỏi lại.
"Không có."
Chu Như Uyên mỉm cười, khoác vai Nhã Nhi, tung tăng về lớp mà không biết Hàm Luân đang đứng từ trong lớp quan sát bọn họ.
Chu Như Uyên khoác tay Nhã Nhi đi xuống căn tin trường, hai người đi dọc hành lang. Đường đi xuống căn tin tuyệt nhiên phải đi ngang qua lớp của Hàm Luân, đúng lúc Hàm Luân lại đang đứng dựa vào lan can, anh ta vừa nhìn thấy cô và Nhã Nhi liền nhếch mép. Chu Như Uyên liếc xéo anh ta, cô nghiêng người che khuất tầm nhìn của Nhã Nhi để cô ấy không thấy Hàm Luân. Anh ta cũng rất khó chịu với hành động của cô, đá mạnh gót giày vào tường.
Nhã Nhi không ngạc nhiên với hành động của Chu Như Uyên, cô ấy đã thấy Hàm Luân từ xa, nếu không thấy cô ấy cũng sẽ tự hiểu vì đây là lớp của anh ta.
"Kệ anh ta đi, Như Uyên."
"Tớ thì không sao, chỉ lo cậu thôi."
"Tớ không còn quan tâm đến anh ta đâu, nhìn thôi tớ còn cảm thấy ngứa mắt mà."
Hai người đi xuống cầu thang, ngang qua sân trường, đến cuối dãy là tới căn tin.
"Tới căn tin rồi. Cậu ăn gì?" Chu Như Uyên nắm tay Nhã Nhi vào quầy đồ ăn sáng.
Căn tin trường cô được xem là lớn nhất thành phố nên có đầy đủ các quầy bán đồ ăn khác nhau, có cả quầy tráng miệng và đồ uống. Chu Như Uyên và Nhã Nhi chọn xong món, hai người bưng đồ ăn ra vị trí bàn gần cửa sổ. Cô có sở thích vừa ăn vừa ngắm ra bên ngoài, Nhã Nhi cũng chiều theo ý cô.
Là giờ ra chơi nên căn tin trường rất đông, người xếp hàng dài tới ra cửa, không khí ồn ào, ai cũng vui vẻ với câu chuyện của mình.
Cô và Nhã Nhi không để ý, hai người mải lo nói chuyện. Cô tiện tay cầm lấy ly nước uống, mắt vô tình liếc sang chỗ khác. Chu Như Uyên suýt tí nữa thì sặc, nhìn thấy tên Hàm Luân, anh ta đang ngồi cách bọn cô ba cái bàn. Hàm Luân ngồi chung với bạn, anh ta chỉ uống một ly cà phê, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Nhã Nhi.
Chu Như Uyên nhíu mày, cô nhìn xem anh ta đang muốn làm gì nhưng không hiểu sao cô lại thấy ánh mắt Hàm Luân có gì đó rất đáng sợ, ánh mắt chứa đựng sự thù hận.
Tại sao anh ta lại nhìn Nhã Nhi như vậy!?
Hàm Luân nhếch mép, nụ cười anh ta như có âm mưu gì đó, đột nhiên Hàm Luân liếc sang nhìn Chu Như Uyên khiến cô giật bắn người, anh ta nói thầm.
Hàm Luân đang muốn nói gì với cô?
Miệng anh ta chậm rãi phát âm từng chữ như muốn Chu Như Uyên nhìn thấy, cùng với ánh mắt giết người và nụ cười nửa miệng.
Thật kì lạ!
Chu Như Uyên lại có cảm giác anh ta đang có thù hằn gì với cô hơn là Nhã Nhi.
"Như Uyên... Như Uyên! Cậu bị gì vậy?" Nhã Nhi vẫn nói chuyện nhưng không nghe cô phản hồi, cô ấy ngước lên nhìn thì thấy Chu Như Uyên ngồi bất động như người mất hồn.
Chu Như Uyên lẩn quẩn trong suy nghĩ, hàng loạt câu hỏi thắc mắc và nghi ngờ cứ hiện ra trong đầu cô. Cô không nghe thấy tiếng Nhã Nhi gọi.
"Như Uyên!" Nhã Nhi không thấy cô phản ứng, tay đẩy nhẹ người Chu Như Uyên.
"Hả!?" Chu Như Uyên hoàn hồn trở lại, cô hơi run người, ngơ ngác nhìn Nhã Nhi.
"Cậu nhìn cái gì mà thất thần thế?" Nhã Nhi vừa nói xong, cô ấy định quay ra nhìn phía sau thì Chu Như Uyên vội ngăn lại, cô đưa tay giữ lại đầu Nhã Nhi khiến cô ấy nhìn thẳng vào cô.
"Không có gì hết!"
"Cậu sao vậy? Có gì à?" Nhã Nhi hơi nghi ngờ, vùng da giữa trán nhíu chặt. Nhã Nhi vẫn muốn quay lại xem rốt cuộc có chuyện gì nhưng hai tay Chu Như Uyên giữ đầu cô ấy rất chặt.
"Chỉ... Chỉ là tớ...tớ thấy một người quen thôi. Không có gì đâu." Chu Như Uyên nhận ra bản thân đang làm quá nên liền nở nụ cười, sau đó buông Nhã Nhi ra.
Nụ cười của cô có phần gượng gạo, cô lúng túng cúi đầu ăn.
Nhã Nhi nhìn Chu Như Uyên có phần kì lạ nhưng cô ấy cũng không quan tâm nữa mà tập trung vào ăn cho xong, dù sao cũng gần vào lớp.
Chu Như Uyên vừa ăn vừa ngước nhìn tên Hàm Luân một lần nữa. Anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào cô, vẫn là nụ cười đó khiến cô ớn lạnh.
Vài giây sau, Hàm Luân cầm ly cà phê bằng nhựa đã hết sạch đưa lên trước mặt rồi bóp méo ngay trước mắt Chu Như Uyên, anh ta muốn ám hiệu cho cô biết nhưng cô lại không hiểu, Hàm Luân rời khỏi căn tin.
Chu Như Uyên khó chịu, ánh mắt nhìn theo tên Hàm Luân đến khi anh ta mất hút.
Tên này có vẻ nguy hiểm!?
Cô phải giúp Nhã Nhi cách xa anh ta ra càng xa càng tốt.
Chu Như Uyên và Nhã Nhi ăn xong thì cũng rời đi, trên đường đi về lớp cô không ngừng suy nghĩ.
Rốt cuộc Hàm Luân là có ý gì?
Ánh mắt căm hận của anh ta là sao!?
Chẳng lẽ cô đã gây ra chuyện gì khiến Hàm Luân căm ghét cô đến vậy? Hay vì cô không cho Nhã Nhi gần anh ta?
"Không nghĩ nữa."
Chu Như Uyên lắc đầu, xua tay loại hết những suy nghĩ đó ra khỏi, không muốn quan tâm đến nó nữa.
"Cái gì?" Nhã Nhi nghe cô nói nhưng không nghe rõ, theo phản xạ liền hỏi lại.
"Không có."
Chu Như Uyên mỉm cười, khoác vai Nhã Nhi, tung tăng về lớp mà không biết Hàm Luân đang đứng từ trong lớp quan sát bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.