Chương 68:
Rubii
04/01/2021
Cô không cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại nhìn Chu Minh Hào bằng nửa con mắt, nói như muốn đuổi khéo anh ta:
"Ba về phòng ba đi, vô phòng con chi vậy?"
"Ây da con bé này. Ba về mà không chào mừng gì hết." Chu Minh Hào lại gần, tay búng vào trán cô đau điếng.
"A!" Chu Như Uyên la lên, theo phản xạ cô đưa tay xoa trán, ánh mắt lườm lườm Chu Minh Hào: "Ba đừng đánh đầu, con chưa tỉnh ngủ hẳn đâu, đầu vẫn còn đau."
Chu Minh Hào thích thú với biểu hiện của cô, khi thấy Chu Như Uyên hậm hực, anh ta không chọc cô nữa, ngồi trên giường:
"Đau đầu hả? Có sao không?"
"Không, chưa tỉnh ngủ nên con vậy thôi. Ba mới về hả?"
"Mới về là lên thăm con liền đấy." Chu Minh Hào mệt mỏi thở dài, hơi ngửa ra sau, hai tay chống xuống giường.
Chu Như Uyên ngáp một hơi dài, tay dụi dụi mắt rồi nói tiếp:
"Sao ba về trễ vậy? Không phải hôm qua ba nói sáng nay về sao?"
"Nói vậy thôi chứ mấy chú còn phải giải quyết việc cho xong rồi tính thời gian bay từ Mỹ về đây nữa."
"Ưm..." Chu Như Uyên chỉ trả lời qua loa, đầu cứ gục xuống, ngủ trong tư thế ngồi, cô giờ không còn sức để nói nữa,cơn buồn ngủ đang tấn công không ngừng.
Chu Minh Hào nhìn cô, cái bộ dạng ngủ gà ngủ gật của Chu Như Uyên khiến anh ta không khỏi bật cười, cưng chiều tay xoa đầu cô, chỉnh lại cái gối xong Chu Minh Hào nhẹ nhàng đỡ Chu Như Uyên nằm xuống, đắp chăn lại cho cô rồi hôn nhẹ lên trán chúc ngủ ngon sau đó rời khỏi phòng.
...
Ở dưới lầu, Phong Vũ, Hắc Tần Uy và Lãnh Triết ngồi ở ghế sofa, vừa thấy Chu Minh Hào đi xuống là Phong Vũ liền hỏi:
"Như Uyên ngủ rồi hả?"
"Ừ nửa đêm rồi mà. Tại tụi mình về trễ quá."
"Cậu lên phòng vậy đánh thức con bé rồi." Hắc Tần Uy lên tiếng, Lãnh Triết ngồi bên cạnh liền tiếp lời:
"Ngày mai sắp có người hứng chịu cơn thịnh nộ rồi đấy. Chẳng phải cậu từng nói con bé rất ghét ai làm phiền lúc đang ngủ sao?"
Chu Minh Hào lúc này mới nhận ra bản thân phạm một lỗi không nhỏ, khoé môi giật giật:
"Chết rồi, tớ nôn nóng muốn gặp Như Uyên quá nên phi thẳng lên phòng con bé luôn! Không suy nghĩ!"
Phong Vũ đứng dậy, hai tay đút túi quần, lại gần Chu Minh Hào, anh dùng khuỷu tay húc nhẹ vào eo anh ta:
"Ngày mai cậu chuẩn bị đi."
"Không sao đâu. Tớ là ba của con bé, Như Uyên không dám làm gì đâu." Chu Minh Hào lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Mọi người đều nhìn Chu Minh Hào rồi đồng thanh cười khiến anh ta ngượng ngùng, Chu Minh Hào khoanh tay, liếc nhìn hết ba người:
"Các cậu cười cái gì?"
"Không... Không có..."
"Muộn rồi các cậu ở lại đây luôn đi." Chu Minh Hào ngồi xuống ghế sofa.
"Nếu cậu không phiền, bọn tớ sao cũng được." Phong Vũ nhếch môi cười, anh trả lời khiến hai người còn lại chưa kịp phản ứng.
Chu Minh Hào híp mắt, nghi hoặc nhìn Phong Vũ. Sao anh ta cứ cảm thấy có cái mùi âm mưu đâu đây!?
Phong Vũ thì vẫn thản nhiên, còn đi vào bếp rót một ly sữa để uống, đúng là bạn thân có khác, xem nhà bạn như nhà mình, tự nhiên như không có gì. Còn Hắc Tần Uy và Lãnh Triết thì đi lên lầu tìm một căn phòng trống để ngủ tạm. Chu Minh Hào lắc đầu, ngón tay véo nhẹ vào giữa sóng mũi.
Lát sau Chu Minh Hào và Phong Vũ cũng lên lầu, căn phòng kia bị hai tên to xác chiếm đoạt, giờ còn một phòng trống sát bên phòng bọn họ. Phong Vũ đi vào phòng, anh không có gì ý từ chối, thậm chí còn rất vui.
Vì sao ư?
Không phải vì phòng Phong Vũ đồng thời cũng sát bên phòng Chu Như Uyên sao?
Phong Vũ chỉ đi một lần liền nhớ vị trí phòng của Chu Như Uyên.
"Ba về phòng ba đi, vô phòng con chi vậy?"
"Ây da con bé này. Ba về mà không chào mừng gì hết." Chu Minh Hào lại gần, tay búng vào trán cô đau điếng.
"A!" Chu Như Uyên la lên, theo phản xạ cô đưa tay xoa trán, ánh mắt lườm lườm Chu Minh Hào: "Ba đừng đánh đầu, con chưa tỉnh ngủ hẳn đâu, đầu vẫn còn đau."
Chu Minh Hào thích thú với biểu hiện của cô, khi thấy Chu Như Uyên hậm hực, anh ta không chọc cô nữa, ngồi trên giường:
"Đau đầu hả? Có sao không?"
"Không, chưa tỉnh ngủ nên con vậy thôi. Ba mới về hả?"
"Mới về là lên thăm con liền đấy." Chu Minh Hào mệt mỏi thở dài, hơi ngửa ra sau, hai tay chống xuống giường.
Chu Như Uyên ngáp một hơi dài, tay dụi dụi mắt rồi nói tiếp:
"Sao ba về trễ vậy? Không phải hôm qua ba nói sáng nay về sao?"
"Nói vậy thôi chứ mấy chú còn phải giải quyết việc cho xong rồi tính thời gian bay từ Mỹ về đây nữa."
"Ưm..." Chu Như Uyên chỉ trả lời qua loa, đầu cứ gục xuống, ngủ trong tư thế ngồi, cô giờ không còn sức để nói nữa,cơn buồn ngủ đang tấn công không ngừng.
Chu Minh Hào nhìn cô, cái bộ dạng ngủ gà ngủ gật của Chu Như Uyên khiến anh ta không khỏi bật cười, cưng chiều tay xoa đầu cô, chỉnh lại cái gối xong Chu Minh Hào nhẹ nhàng đỡ Chu Như Uyên nằm xuống, đắp chăn lại cho cô rồi hôn nhẹ lên trán chúc ngủ ngon sau đó rời khỏi phòng.
...
Ở dưới lầu, Phong Vũ, Hắc Tần Uy và Lãnh Triết ngồi ở ghế sofa, vừa thấy Chu Minh Hào đi xuống là Phong Vũ liền hỏi:
"Như Uyên ngủ rồi hả?"
"Ừ nửa đêm rồi mà. Tại tụi mình về trễ quá."
"Cậu lên phòng vậy đánh thức con bé rồi." Hắc Tần Uy lên tiếng, Lãnh Triết ngồi bên cạnh liền tiếp lời:
"Ngày mai sắp có người hứng chịu cơn thịnh nộ rồi đấy. Chẳng phải cậu từng nói con bé rất ghét ai làm phiền lúc đang ngủ sao?"
Chu Minh Hào lúc này mới nhận ra bản thân phạm một lỗi không nhỏ, khoé môi giật giật:
"Chết rồi, tớ nôn nóng muốn gặp Như Uyên quá nên phi thẳng lên phòng con bé luôn! Không suy nghĩ!"
Phong Vũ đứng dậy, hai tay đút túi quần, lại gần Chu Minh Hào, anh dùng khuỷu tay húc nhẹ vào eo anh ta:
"Ngày mai cậu chuẩn bị đi."
"Không sao đâu. Tớ là ba của con bé, Như Uyên không dám làm gì đâu." Chu Minh Hào lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Mọi người đều nhìn Chu Minh Hào rồi đồng thanh cười khiến anh ta ngượng ngùng, Chu Minh Hào khoanh tay, liếc nhìn hết ba người:
"Các cậu cười cái gì?"
"Không... Không có..."
"Muộn rồi các cậu ở lại đây luôn đi." Chu Minh Hào ngồi xuống ghế sofa.
"Nếu cậu không phiền, bọn tớ sao cũng được." Phong Vũ nhếch môi cười, anh trả lời khiến hai người còn lại chưa kịp phản ứng.
Chu Minh Hào híp mắt, nghi hoặc nhìn Phong Vũ. Sao anh ta cứ cảm thấy có cái mùi âm mưu đâu đây!?
Phong Vũ thì vẫn thản nhiên, còn đi vào bếp rót một ly sữa để uống, đúng là bạn thân có khác, xem nhà bạn như nhà mình, tự nhiên như không có gì. Còn Hắc Tần Uy và Lãnh Triết thì đi lên lầu tìm một căn phòng trống để ngủ tạm. Chu Minh Hào lắc đầu, ngón tay véo nhẹ vào giữa sóng mũi.
Lát sau Chu Minh Hào và Phong Vũ cũng lên lầu, căn phòng kia bị hai tên to xác chiếm đoạt, giờ còn một phòng trống sát bên phòng bọn họ. Phong Vũ đi vào phòng, anh không có gì ý từ chối, thậm chí còn rất vui.
Vì sao ư?
Không phải vì phòng Phong Vũ đồng thời cũng sát bên phòng Chu Như Uyên sao?
Phong Vũ chỉ đi một lần liền nhớ vị trí phòng của Chu Như Uyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.