Chương 72:
Rubii
04/01/2021
Trong một khu chung cư tầm trung, căn phòng lớn gần cuối dãy, trong đó còn có hai căn phòng nhỏ khác. Áp Ánh Ly ngồi trong một căn phòng kín cách âm, bên trong hơi tối, chỉ có một chút ánh sáng từ máy tính. Trước mặt Áp Ánh Ly là ba chiếc máy tính lớn, phía sau chúng là dây kết nối chằng chịt, trên màn hình phản chiếu hình ảnh một ngôi biệt thự, không sai là Lãnh Gia. Đêm đó Áp Ánh Nguyệt cứu cô ấy đã xâm nhập camera của biệt thự, cô ấy vì rãnh rỗi không có gì làm nên ngồi quan sát. Đến bây giờ Áp Ánh Ly vẫn chưa thấy Lãnh Triết, đã mấy ngày rồi chưa gặp anh ta, cô ấy có chút nhớ. Áp Ánh Ly giật mình, cảm thấy bản thân bị điên rồi, hai tay liên tục vỗ vào mặt.
Tại sao cô lại nhớ tên đó chứ? Trốn ra được Lãnh Gia, cô phải mừng mới đúng!
Cạch!
Lúc này có người mở cửa, Áp Ánh Nguyệt bịt kín mít từ trên xuống dưới, chỉ chừa ra hai con mắt. Áp Ánh Ly suýt nữa hồn lìa khỏi xác, trợn tròn mắt nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, miệng há hốc cứng đơ. Áp Ánh Nguyệt đứng im nhìn chằm chằm Áp Ánh Ly, tay kéo khăn che mặt xuống.
"Chị nhìn gì vậy?"
"Em đi ra ngoài thôi mà, có cần chống nắng kĩ thế không?"
Áp Ánh Nguyệt cởi bỏ từng lớp áo bên ngoài, ném đại lên cây treo, chỉ mặc đúng cái áo thun mỏng. Cô ấy đi lại kệ, cầm điều khiển hạ máy lạnh.
"Em không chống nắng. Em đang tránh tai mắt của Lãnh Triết."
Áp Ánh Ly đứng dậy đi ra ngoài, lát sau cô ấy quay lại với ly nước trên tay, đưa cho Áp Ánh Nguyệt.
"Lãnh Triết chưa về nước, em lo gì!?"
"Đề phòng vẫn hơn, biết đâu đàn em đã báo tin cho anh ta và giờ đã cho người tìm kiếm." Áp Ánh Nguyệt ngồi ở ghế sofa, uống ly nước lọc, cổ họng đỡ khô rát hơn.
Áp Ánh Ly ngồi lại vị trí, cô ấy nhìn vào màn hình, ngôi biệt thự có vài ba tên đàn em canh gác. Cô ấy ngồi dựa cả người ra ghế, hai chân gác lên bàn, ngón tay xoa xoa mu bàn tay còn lại.
"Em về lúc nào?"
"Em về từ nãy rồi, cất đồ ăn trong tủ lạnh xong em mới vào đây. Chị ở phòng cách âm nên đâu nghe thấy. Thôi chị ở trong đây, em phải chuẩn bị bữa trưa." Áp Ánh Nguyệt nhấc mông khỏi ghế, rời đi trong một giây.
Áp Ánh Ly nhún nhún, cô ấy cũng chán quá trời, có gì để làm đâu. Tổ chức đang đình chỉ nhiệm vụ của cô, là hình phạt vì cô làm lộ thân phận. Áp Ánh Ly thở dài, hết nhìn màn hình rồi đến chiếc điện thoại.
Ở ngoài, Áp Ánh Nguyệt đeo tạp dề, hai tay bận bịu làm đồ ăn, trông bộ dạng đảm đang khác với thường ngày, mái tóc đỏ được búi gọn gàng. Áp Ánh Ly trong phòng chán quá cũng ra ngoài phụ với Áp Ánh Nguyệt, một tiếng sau bữa trưa cũng xong, bọn họ vui vẻ ăn cùng nhau.
Khoảng hai giờ chiều, Áp Ánh Nguyệt có quay lại phòng cách âm, cô ấy chỉ định vào để lấy đồ nhưng lại vô tình thấy thân ảnh cao lớn trên màn hình. Áp Ánh Nguyệt hoảng hốt đi ra khỏi phòng, một đường thẳng chạy vào phòng ngủ. Trên cái giường êm ái, Áp Ánh Ly đánh một giấc ngon lành, tay chân dang rộng chiếm hết cái giường, đang thiu thiu thì bị làm phiền. Áp Ánh Nguyệt thế mà dùng chân đá thẳng vào mông cô, Áp Ánh Ly giật mình một cái, hai mắt lờ đờ nhìn cô ấy, khuôn mặt còn ngái ngủ.
"Gì... Gì vậy? Chị đang ngủ mà." Cô ấy vừa hỏi vừa đưa tay dụi mắt.
"Có chuyện rồi!"
"Cái gì!?" Áp Ánh Ly dần tỉnh táo hơn, nhanh chóng phản xạ theo bản năng của một sát thủ, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
"Lãnh Triết về rồi!"
Áp Ánh Ly nghe xong bất động vài giây, khuôn mặt cứng đơ, kinh ngạc nhìn Áp Ánh Nguyệt.
"Nhanh vậy!"
Tại sao cô lại nhớ tên đó chứ? Trốn ra được Lãnh Gia, cô phải mừng mới đúng!
Cạch!
Lúc này có người mở cửa, Áp Ánh Nguyệt bịt kín mít từ trên xuống dưới, chỉ chừa ra hai con mắt. Áp Ánh Ly suýt nữa hồn lìa khỏi xác, trợn tròn mắt nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, miệng há hốc cứng đơ. Áp Ánh Nguyệt đứng im nhìn chằm chằm Áp Ánh Ly, tay kéo khăn che mặt xuống.
"Chị nhìn gì vậy?"
"Em đi ra ngoài thôi mà, có cần chống nắng kĩ thế không?"
Áp Ánh Nguyệt cởi bỏ từng lớp áo bên ngoài, ném đại lên cây treo, chỉ mặc đúng cái áo thun mỏng. Cô ấy đi lại kệ, cầm điều khiển hạ máy lạnh.
"Em không chống nắng. Em đang tránh tai mắt của Lãnh Triết."
Áp Ánh Ly đứng dậy đi ra ngoài, lát sau cô ấy quay lại với ly nước trên tay, đưa cho Áp Ánh Nguyệt.
"Lãnh Triết chưa về nước, em lo gì!?"
"Đề phòng vẫn hơn, biết đâu đàn em đã báo tin cho anh ta và giờ đã cho người tìm kiếm." Áp Ánh Nguyệt ngồi ở ghế sofa, uống ly nước lọc, cổ họng đỡ khô rát hơn.
Áp Ánh Ly ngồi lại vị trí, cô ấy nhìn vào màn hình, ngôi biệt thự có vài ba tên đàn em canh gác. Cô ấy ngồi dựa cả người ra ghế, hai chân gác lên bàn, ngón tay xoa xoa mu bàn tay còn lại.
"Em về lúc nào?"
"Em về từ nãy rồi, cất đồ ăn trong tủ lạnh xong em mới vào đây. Chị ở phòng cách âm nên đâu nghe thấy. Thôi chị ở trong đây, em phải chuẩn bị bữa trưa." Áp Ánh Nguyệt nhấc mông khỏi ghế, rời đi trong một giây.
Áp Ánh Ly nhún nhún, cô ấy cũng chán quá trời, có gì để làm đâu. Tổ chức đang đình chỉ nhiệm vụ của cô, là hình phạt vì cô làm lộ thân phận. Áp Ánh Ly thở dài, hết nhìn màn hình rồi đến chiếc điện thoại.
Ở ngoài, Áp Ánh Nguyệt đeo tạp dề, hai tay bận bịu làm đồ ăn, trông bộ dạng đảm đang khác với thường ngày, mái tóc đỏ được búi gọn gàng. Áp Ánh Ly trong phòng chán quá cũng ra ngoài phụ với Áp Ánh Nguyệt, một tiếng sau bữa trưa cũng xong, bọn họ vui vẻ ăn cùng nhau.
Khoảng hai giờ chiều, Áp Ánh Nguyệt có quay lại phòng cách âm, cô ấy chỉ định vào để lấy đồ nhưng lại vô tình thấy thân ảnh cao lớn trên màn hình. Áp Ánh Nguyệt hoảng hốt đi ra khỏi phòng, một đường thẳng chạy vào phòng ngủ. Trên cái giường êm ái, Áp Ánh Ly đánh một giấc ngon lành, tay chân dang rộng chiếm hết cái giường, đang thiu thiu thì bị làm phiền. Áp Ánh Nguyệt thế mà dùng chân đá thẳng vào mông cô, Áp Ánh Ly giật mình một cái, hai mắt lờ đờ nhìn cô ấy, khuôn mặt còn ngái ngủ.
"Gì... Gì vậy? Chị đang ngủ mà." Cô ấy vừa hỏi vừa đưa tay dụi mắt.
"Có chuyện rồi!"
"Cái gì!?" Áp Ánh Ly dần tỉnh táo hơn, nhanh chóng phản xạ theo bản năng của một sát thủ, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
"Lãnh Triết về rồi!"
Áp Ánh Ly nghe xong bất động vài giây, khuôn mặt cứng đơ, kinh ngạc nhìn Áp Ánh Nguyệt.
"Nhanh vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.