Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
Chương 200: Đe dọa cám dỗ, ép cô rời khỏi
Tam Chưởng Quầy
18/08/2014
Edit : babynhox
"Cô đúng là rất không biết xấu hổ!"
Lúc Thẩm Tâm Lam thấy Lạc Tích Tuyết, câu nói đầu tiên chính là lời nói ác ý vu khống xem thường cô.
Bọn họ gặp nhau ở một quán cà phê bí ẩn, hôm nay Chiêm Mỗ Tư phải đi Châu Úc dự một cuộc hội nghị quan trọng, có lẽ là phải một tuần, Lạc Tích Tuyết liền thừa dịp gặp Thẩm Tâm Lam trong khoảng thời gian này.
"Thực xin lỗi, phu nhân!" Lạc Tích Tuyết mặt lộ vẻ vẻ xấu hổ, yêu cầu của bà chẳng những là cô không làm được, ngược lại còn cùng ở chung với Chiêm Mỗ Tư.
Thẩm Tâm Lam lạnh lùng liếc cô một cái, hơi thở phát run: "Tôi không cần giải thích của cô, tôi chỉ muốn biết, cuối cùng cô có chuẩn bị rời xa con tôi hay không?"
"Tôi" Lạc Tích Tuyết ngừng một lúc, hai tay nắm lại thật chặt, trong lòng bàn tay có mồ hôi lạnh chảy ra.
Thẩm Tâm Lam khinh miệt nhếch khóe môi: "Cô sẽ không thích Chiêm Mỗ Tư chứ? Cô thật sự là một người phụ nữ thấp hèn, không để ý luân lý thường tình quấn lấy con trai nhỏ của tôi, lại còn vọng tưởng tới anh của nó!"
"Tôi, tôi không có!" Lạc Tích Tuyết lắc đầu, muốn giải thich rõ, lại bị Thẩm Tâm Lam phẫn nộ ngắt lời.
"Đừng cho là tôi không biết mấy ngày nay nó ở nhà của cô, mỗi đêm cô cùng nó đã làm cái gì, chỉ có chính các người hiểu rõ."
Trên mặt bà kinh ngạc tức giận, Lạc Tích Tuyết tự biết xấu hổ cúi đầu, đúng là không phản bác được.
Quả thực, cô đã cùng Chiêm Mỗ Tư phá phòng tuyến cuối cùng, cũng không biết hai người đã lên giường bao nhiêu lần, cô còn tư cách gì xin ai tha thứ chứ? Nếu nói từ đầu là bị ép, vậy sau này là thế nào, rõ ràng là cô cam tâm tình nguyện sa đọa.
"Tôi đã nói qua với cô, Chiêm Mỗ Tư đã có gia đình, vợ của nó là Lisa đang ở Pháp chờ nó trở về, chẳng lẽ côi muốn bắt nó ở Trung Quốc cả đời sao?" Thẩm Tâm Lam dùng lời nói sắc bén hỏi
Lạc Tích Tuyết thoáng chấn động, trái tim cũng đau, rốt cuộc là hắn có kết hôn hay không? Hắn nói với cô không có, nhưng Thẩm Tâm Lam lại nói hắn đã kết hôn, trong bọn họ ai là người lừa gạt cô?
Thấy Lạc Tích Tuyết không có gì để nói, Thẩm Tâm Lam cười cười u ám, biết mục đích đả kích cô của mình đã đạt được.
"Ở đây có một vé máy bay, một cái thân phận mới, còn có một khoản tiền." Bà đưa ra tất cả những thứ đã chuẩn bị trước đó, đưa cho Lạc Tích Tuyết : "Cô biết nên làm như thế nào chứ?"
"Bà muốn tôi rời khỏi anh ấy?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc sửng sốt, nhưng trên mặt nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cô biết giờ khắc này là sớm muộn.
"Đúng vậy, cô nhất định phải rời khỏi, lập tức biến mất khỏi trước mắt con tôi. Vợ của con tôi tuyệt đối không phải là cô, ngay cả tư cách làm tình nhân của nó cô cũng không có, căn bản là cô không xứng ở cùng chỗ với nó." Thẩm Tâm Lam nói rất rõ ràng.
Lạc Tích Tuyết cắn môi, cánh hoa môi dưới bị cô cắn thành vết ứ đọng, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, lấy hết can đảm hỏi: "Nếu tôi không thì sao?"
Cuộc đời của cô tại sao phải để người khác nắm trong tay?
Thẩm Tâm Lam biến sắc, trong con ngươi phun ra ngọn lửa nóng, gằn từng chữ: "Nếu cô không rời khỏi nó, như thế tất cả mọi người xung quanh cô phải gặp tai họa. Chắc là cô đã nhận được tin tức, bạn tốt của cô mất tích rồi? Còn có những bạn bè khác trong công ty cũng xảy ra chuyện, đây mới chỉ là bắt đầu."
Thân thể Lạc Tích Tuyết giống như bị va đập, bà ta lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy ép cô rời khỏi Chiêm Mỗ Tư.
"Cô không cần dùng loại ánh mắt căm hận này nhìn tôi, cô chưa từng làm mẹ, không hiểu rõ tấm lòng người mẹ, một đứa con của tôi đã bị hủy, còn một đứa tuyệt đối không thể, cho nên mặc kệ cô có đồng ý hay không, mặc kệ tôi phải sử dụng bao nhiêu thủ đoạn hung ác, cô và Chiêm Mỗ Tư nhất định phải phân rõ giới hạn." Thẩm Tâm Lam cao ngạo ngẩng đầu, con ngươi đanh lại, giọng nói uy nghiêm.
Bàn tay của Lạc Tích Tuyết, gắt gao nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, cũng không có cảm giác đau.
Cô hiểu rõ ý của Thẩm Tâm Lam, bà nhất định phải ép cô rời khỏi, không chấp nhận cô có dị nghị gì.
"Đừng tưởng mình là ai, muốn làm con dâu của tôi, kiếp sau đi! Đời này tôi tuyệt đối sẽ không tiếp nhận cô, bây giờ lập tức biến mất trước mặt tôi, có bao xa cút bao xa, cầm tiền va vé máy bay rời đi, đừng để tôi lại nhìn thấy cô!" Thẩm Tâm Lam giận dữ đánh vào tâm lý.
Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cô yên lặng cầm lấy chi phiếu, đau lòng muốn chết xoay người rời đi.
Một mình chạy như điên ở trên đường phố ầm ĩ mà không có mục đích, không biết chạy bao lâu, bước chân của cô bắt đầu thong thả chậm lại, chân giống như đeo chì nặng, cô thấp giọng thở hổn hển, căn bản không để ý tới bộ dáng nhếch nhác bây giờ của mình!
Nước mắt mơ hồ trong hai mắt cô, lúc này cô đã không nhìn thấy gì, cũng không nghe được, chỉ biết là mẹ của Chiêm Mỗ Tư không tiếp nhận cô, hơn nữa cô nhất định rời khỏi.
Loại mùi vị phiền chàn này thật không dễ chịu, giống như toàn bộ đều là cô sai, nhưng rõ ràng là con trai của bà ta quấn lấy cô, bây giờ lại chỉ trích cô quyến rũ hắn, chẳng lẽ cô thật sự không xứng với hắn sao?
Lúc này, ven đường có tảng đá làm chân cô vấp phải, Lạc Tích Tuyết mất trọng tâmn, thân thể hung hăng ngã về phía trước.
Đầu gối chấm đất, toàn thân đều đau đớn, a một tiếng, cô bị đau la to lên.
Nước mắt tràn mi giuồng như trân châu thưa thớt im lặng rơi xuống, rơi xuống mặt đất, vỡ thành mảnh nhỏ, giống như trái tim mình lúc này đã bị xé nát thành từng mảnh nhỏ!
"Tích Tuyết, em làm sao vậy? Đầu gối bị thương?" Đúng lúc Hàn Diệp Thần lái xe đi ngang khẩn trương đẩy cửa xe xuống, đi tới bên cạnh Lạc Tích Tuyết, ngồi xổm người xuống giúp cô kiểm tra miệng vết thương.
"Diệp Thần? Là anh?" Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Ánh mắt Hàn Diệp Thần chứa lo lắng nhìn chằm chằm vào đầu gối bị thương của Lạc Tích Tuyết, giọng nói mềm nhẹ, giống như lo lắng sẽ dọa cô: "Rất đau, phải hay không?"
Lạc Tích Tuyết nháy động con ngươi chứa nước mắt, nhìn Hàn Diệp Thần, giữa con ngươi của anh chứa đầy đau lòng và sốt ruột.
Vì sao người trong lòng cô không phải là anh? Nếu là anh, vậy thì vừa rồi cô sẽ không bị khi dễ, chỉ tiếc là bây giờ mình đã không xứng với anh rồi.
Hàn Diệp Thần cong nửa người, xem kỹ miệng vết thương của cô, chỉ nghe "Xoạt" một tiếng, kèm theo tiếng động là anh kéo một mảnh vải trên quần áo xuống, thật cẩn thận băng bó miệng vết thương chảy máu.
Khi tay anh chạm vào thân thể cô, thân thể lạc Tích Tuyết run lên, ở trong lòng cô có một loại cảm giác không cách nào diễn tả từ từ nhộn nhạo lên.
Giờ phút này, gương mặt anh hoàn mĩ tinh xảo, khuôn mặt rõ ràng chiếu ngay trước mắt cô, được người đàn ông trong sạch tuấn tú như vậy che chở, dường như đáy lòng cô có thứ mềm mại gì đó bị kích thích!
Nước mắt cô nhanh chóng rơi xuống, làm cho lòng của Hàn Diệp Thần liền mềm nhũn, không nói được cô lời trách móc, anh vội vả lau nước mắt cho cô, nhưng tốn công vô ích.
"Đừng khóc, Tích Tuyết, đừng làm cho lòng anh đau, được không?" Trái tim của anh đã bị xoắn lại, nàng mỗi một giọt nước mắt cô rơi xuống, trong lòng anh giống như bị cháy đau đớn.
Hàn Diệp Thần càng dịu dàng hơn với cô, trong lòng Lạc Tích Tuyết lại càng cảm thấy áy náy, cô càng khóc dữ dội hơn.
Mãi đến khi anh ôm cô lên xe, cô còn đang khóc, nước mắt này cũng không rõ là uất ức hay là cảm động nửa.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính xe chiếu vào, lúc này Lạc Tích Tuyết xinh đẹp lạ thường, nước mắt chảy hai bên gò má, lại làm cho cô có vẻ điềm đạm đáng yêu, càng làm động lòng người.
Hàn Diệp Thần khẽ động, tâm trí lại càng say mê, bỗng nhiên anh lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, Lạc Tích Tuyết động lông mi, con ngươi thấm ướt khó hiểu nhìn anh.
Chỉ thấy, khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc của Hàn Diệp Thần càng ngày càng đến gần cô.
Phút chốc, anh dùng môi phủ lên cánh môi tươi đẹp của cô.
Anh cẩn thận mềm nhẹ hôn cô, động tác rất nhỏ nhặt dịu dàng, như là đối với bảo vật quý giá nhất trên thế giới, cảm xúc mềm mại ngọt ngào, làm cho anh gần như là bị mê hoặc.
Anh nhẹ nhàng liếm láp cô, sợ đụng đến miệng vết thương của cô, anh có vẻ đặc biệt cẩn thận, anh cẩn thận khống chế chính mình, khống chế cảm tình của mình đang bừng bừng bùng nổ, xem cô như búp bê dễ vỡ.
Lạc Tích Tuyết rung động, nụ hôn dịu dàng che chở như vậy, chưa từng có, cô không đành lòng đẩy anh ra, hai người cứ ôm nhau hôn như vậy, mãi đến lúc cả hai đều thở hồng hộc, bọn họ mới lưu luyến không tha rời khỏi cánh môi đối phương.
Lạc Tích Tuyết xấu hổ cúi đầu, vành tai cũng chậm rãi nhuộm hồng. Cô cắn môi dưới của mình, nhưng cũng nếm hương vị của Hàn Diệp Thần, trong lòng có loại xin lỗi cùng khẩn trương không nói nên lời, nháy mắt, ửng đỏ tr6en mặt còn chưa biến mất càng đỏ hơn.
Hàn Diệp Thần ôm cả eo của cô, để sát vào bên tai của cô: "Tích Tuyết, anh đưa em đi bệnh viện, miệng vết thương của em không xử lý sẽ nhiễm trùng."
Lạc Tích Tuyết không có cự tuyệt, chỉ nhàn nhạt gật gật đầu.
Băng bó tốt ở bệnh viện, lúc rời khỏi, cô không để cho Hàn Diệp Thần đưa về, mà tự mình đón xe về nhà trọ.
Vừa mới chuẩn bị đi lên, lại nghĩ đến tủ lạnh trong nhà không có thứ g, cô lại đi vòng vào siêu thị, mua chút rau dưa cùng hoa quả tươi mới.
Cầm bao lớn bao nhỏ đi đường, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy vết thương trên đầu gối lại nứt ra, cô đau đến nhíu mày, rất không dễ dàng kiên trì đến lầu một nhà trọ, đang muốn bỏ xuống nghỉ ngơi một chút, trên tay liền nhẹ, túi lớn được người khác xách giúp.
Suýt chút nửa cô đụng vào người kia, giữa mũi ngửi được mùi hương nước hoa quen thuộc, ngẩng đầu thấy, đúng là Chiêm Mỗ Tư.
"Không phải nói tuần sau mới về sao?" Cợ cảm thấy vui vẻ, cao hứng ôm hắn.
Đêm qua hắn ra cửa, mới nói cho cô biết có việc gấp đi công tác, thời gian một tuần, không nghĩ tới hôm nay liền thấy người rồi.
Chiêm Mỗ Tư không có trả lời cô, chỉ mặc cho cô ôm, thân thể có phần cứng ngắc, cái tay kia cũng không có ôm cô, cô từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên nhìn hắn, phát hiện nét mặt của hắn không tốt lắm.
"Làm sao vậy? Công việc không thuận lợi?" Lạc Tích Tuyết bị ánh nhìn chăm chú của hắn làm cho da đầu run lên, cô quan tâm hỏi.
Chiêm Mỗ Tư chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, cũng không nói gì, ánh mắt phức tạp.
Thật lâu sau, hắn mở mắt, tiếng nói giống như thở dài,"Không có gì, hơi mệt. Đi thôi." Hắn xách túi đồ đi lên phía trước.
Lạc Tích Tuyết có chút khó hiểu đi theo ở phía sau, cô mở cửa, vừa muốn khom lưng đổi giày, lại bị hắn ôm lấy từ phía sau.
"Cô đúng là rất không biết xấu hổ!"
Lúc Thẩm Tâm Lam thấy Lạc Tích Tuyết, câu nói đầu tiên chính là lời nói ác ý vu khống xem thường cô.
Bọn họ gặp nhau ở một quán cà phê bí ẩn, hôm nay Chiêm Mỗ Tư phải đi Châu Úc dự một cuộc hội nghị quan trọng, có lẽ là phải một tuần, Lạc Tích Tuyết liền thừa dịp gặp Thẩm Tâm Lam trong khoảng thời gian này.
"Thực xin lỗi, phu nhân!" Lạc Tích Tuyết mặt lộ vẻ vẻ xấu hổ, yêu cầu của bà chẳng những là cô không làm được, ngược lại còn cùng ở chung với Chiêm Mỗ Tư.
Thẩm Tâm Lam lạnh lùng liếc cô một cái, hơi thở phát run: "Tôi không cần giải thích của cô, tôi chỉ muốn biết, cuối cùng cô có chuẩn bị rời xa con tôi hay không?"
"Tôi" Lạc Tích Tuyết ngừng một lúc, hai tay nắm lại thật chặt, trong lòng bàn tay có mồ hôi lạnh chảy ra.
Thẩm Tâm Lam khinh miệt nhếch khóe môi: "Cô sẽ không thích Chiêm Mỗ Tư chứ? Cô thật sự là một người phụ nữ thấp hèn, không để ý luân lý thường tình quấn lấy con trai nhỏ của tôi, lại còn vọng tưởng tới anh của nó!"
"Tôi, tôi không có!" Lạc Tích Tuyết lắc đầu, muốn giải thich rõ, lại bị Thẩm Tâm Lam phẫn nộ ngắt lời.
"Đừng cho là tôi không biết mấy ngày nay nó ở nhà của cô, mỗi đêm cô cùng nó đã làm cái gì, chỉ có chính các người hiểu rõ."
Trên mặt bà kinh ngạc tức giận, Lạc Tích Tuyết tự biết xấu hổ cúi đầu, đúng là không phản bác được.
Quả thực, cô đã cùng Chiêm Mỗ Tư phá phòng tuyến cuối cùng, cũng không biết hai người đã lên giường bao nhiêu lần, cô còn tư cách gì xin ai tha thứ chứ? Nếu nói từ đầu là bị ép, vậy sau này là thế nào, rõ ràng là cô cam tâm tình nguyện sa đọa.
"Tôi đã nói qua với cô, Chiêm Mỗ Tư đã có gia đình, vợ của nó là Lisa đang ở Pháp chờ nó trở về, chẳng lẽ côi muốn bắt nó ở Trung Quốc cả đời sao?" Thẩm Tâm Lam dùng lời nói sắc bén hỏi
Lạc Tích Tuyết thoáng chấn động, trái tim cũng đau, rốt cuộc là hắn có kết hôn hay không? Hắn nói với cô không có, nhưng Thẩm Tâm Lam lại nói hắn đã kết hôn, trong bọn họ ai là người lừa gạt cô?
Thấy Lạc Tích Tuyết không có gì để nói, Thẩm Tâm Lam cười cười u ám, biết mục đích đả kích cô của mình đã đạt được.
"Ở đây có một vé máy bay, một cái thân phận mới, còn có một khoản tiền." Bà đưa ra tất cả những thứ đã chuẩn bị trước đó, đưa cho Lạc Tích Tuyết : "Cô biết nên làm như thế nào chứ?"
"Bà muốn tôi rời khỏi anh ấy?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc sửng sốt, nhưng trên mặt nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cô biết giờ khắc này là sớm muộn.
"Đúng vậy, cô nhất định phải rời khỏi, lập tức biến mất khỏi trước mắt con tôi. Vợ của con tôi tuyệt đối không phải là cô, ngay cả tư cách làm tình nhân của nó cô cũng không có, căn bản là cô không xứng ở cùng chỗ với nó." Thẩm Tâm Lam nói rất rõ ràng.
Lạc Tích Tuyết cắn môi, cánh hoa môi dưới bị cô cắn thành vết ứ đọng, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, lấy hết can đảm hỏi: "Nếu tôi không thì sao?"
Cuộc đời của cô tại sao phải để người khác nắm trong tay?
Thẩm Tâm Lam biến sắc, trong con ngươi phun ra ngọn lửa nóng, gằn từng chữ: "Nếu cô không rời khỏi nó, như thế tất cả mọi người xung quanh cô phải gặp tai họa. Chắc là cô đã nhận được tin tức, bạn tốt của cô mất tích rồi? Còn có những bạn bè khác trong công ty cũng xảy ra chuyện, đây mới chỉ là bắt đầu."
Thân thể Lạc Tích Tuyết giống như bị va đập, bà ta lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy ép cô rời khỏi Chiêm Mỗ Tư.
"Cô không cần dùng loại ánh mắt căm hận này nhìn tôi, cô chưa từng làm mẹ, không hiểu rõ tấm lòng người mẹ, một đứa con của tôi đã bị hủy, còn một đứa tuyệt đối không thể, cho nên mặc kệ cô có đồng ý hay không, mặc kệ tôi phải sử dụng bao nhiêu thủ đoạn hung ác, cô và Chiêm Mỗ Tư nhất định phải phân rõ giới hạn." Thẩm Tâm Lam cao ngạo ngẩng đầu, con ngươi đanh lại, giọng nói uy nghiêm.
Bàn tay của Lạc Tích Tuyết, gắt gao nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, cũng không có cảm giác đau.
Cô hiểu rõ ý của Thẩm Tâm Lam, bà nhất định phải ép cô rời khỏi, không chấp nhận cô có dị nghị gì.
"Đừng tưởng mình là ai, muốn làm con dâu của tôi, kiếp sau đi! Đời này tôi tuyệt đối sẽ không tiếp nhận cô, bây giờ lập tức biến mất trước mặt tôi, có bao xa cút bao xa, cầm tiền va vé máy bay rời đi, đừng để tôi lại nhìn thấy cô!" Thẩm Tâm Lam giận dữ đánh vào tâm lý.
Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cô yên lặng cầm lấy chi phiếu, đau lòng muốn chết xoay người rời đi.
Một mình chạy như điên ở trên đường phố ầm ĩ mà không có mục đích, không biết chạy bao lâu, bước chân của cô bắt đầu thong thả chậm lại, chân giống như đeo chì nặng, cô thấp giọng thở hổn hển, căn bản không để ý tới bộ dáng nhếch nhác bây giờ của mình!
Nước mắt mơ hồ trong hai mắt cô, lúc này cô đã không nhìn thấy gì, cũng không nghe được, chỉ biết là mẹ của Chiêm Mỗ Tư không tiếp nhận cô, hơn nữa cô nhất định rời khỏi.
Loại mùi vị phiền chàn này thật không dễ chịu, giống như toàn bộ đều là cô sai, nhưng rõ ràng là con trai của bà ta quấn lấy cô, bây giờ lại chỉ trích cô quyến rũ hắn, chẳng lẽ cô thật sự không xứng với hắn sao?
Lúc này, ven đường có tảng đá làm chân cô vấp phải, Lạc Tích Tuyết mất trọng tâmn, thân thể hung hăng ngã về phía trước.
Đầu gối chấm đất, toàn thân đều đau đớn, a một tiếng, cô bị đau la to lên.
Nước mắt tràn mi giuồng như trân châu thưa thớt im lặng rơi xuống, rơi xuống mặt đất, vỡ thành mảnh nhỏ, giống như trái tim mình lúc này đã bị xé nát thành từng mảnh nhỏ!
"Tích Tuyết, em làm sao vậy? Đầu gối bị thương?" Đúng lúc Hàn Diệp Thần lái xe đi ngang khẩn trương đẩy cửa xe xuống, đi tới bên cạnh Lạc Tích Tuyết, ngồi xổm người xuống giúp cô kiểm tra miệng vết thương.
"Diệp Thần? Là anh?" Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Ánh mắt Hàn Diệp Thần chứa lo lắng nhìn chằm chằm vào đầu gối bị thương của Lạc Tích Tuyết, giọng nói mềm nhẹ, giống như lo lắng sẽ dọa cô: "Rất đau, phải hay không?"
Lạc Tích Tuyết nháy động con ngươi chứa nước mắt, nhìn Hàn Diệp Thần, giữa con ngươi của anh chứa đầy đau lòng và sốt ruột.
Vì sao người trong lòng cô không phải là anh? Nếu là anh, vậy thì vừa rồi cô sẽ không bị khi dễ, chỉ tiếc là bây giờ mình đã không xứng với anh rồi.
Hàn Diệp Thần cong nửa người, xem kỹ miệng vết thương của cô, chỉ nghe "Xoạt" một tiếng, kèm theo tiếng động là anh kéo một mảnh vải trên quần áo xuống, thật cẩn thận băng bó miệng vết thương chảy máu.
Khi tay anh chạm vào thân thể cô, thân thể lạc Tích Tuyết run lên, ở trong lòng cô có một loại cảm giác không cách nào diễn tả từ từ nhộn nhạo lên.
Giờ phút này, gương mặt anh hoàn mĩ tinh xảo, khuôn mặt rõ ràng chiếu ngay trước mắt cô, được người đàn ông trong sạch tuấn tú như vậy che chở, dường như đáy lòng cô có thứ mềm mại gì đó bị kích thích!
Nước mắt cô nhanh chóng rơi xuống, làm cho lòng của Hàn Diệp Thần liền mềm nhũn, không nói được cô lời trách móc, anh vội vả lau nước mắt cho cô, nhưng tốn công vô ích.
"Đừng khóc, Tích Tuyết, đừng làm cho lòng anh đau, được không?" Trái tim của anh đã bị xoắn lại, nàng mỗi một giọt nước mắt cô rơi xuống, trong lòng anh giống như bị cháy đau đớn.
Hàn Diệp Thần càng dịu dàng hơn với cô, trong lòng Lạc Tích Tuyết lại càng cảm thấy áy náy, cô càng khóc dữ dội hơn.
Mãi đến khi anh ôm cô lên xe, cô còn đang khóc, nước mắt này cũng không rõ là uất ức hay là cảm động nửa.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính xe chiếu vào, lúc này Lạc Tích Tuyết xinh đẹp lạ thường, nước mắt chảy hai bên gò má, lại làm cho cô có vẻ điềm đạm đáng yêu, càng làm động lòng người.
Hàn Diệp Thần khẽ động, tâm trí lại càng say mê, bỗng nhiên anh lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, Lạc Tích Tuyết động lông mi, con ngươi thấm ướt khó hiểu nhìn anh.
Chỉ thấy, khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc của Hàn Diệp Thần càng ngày càng đến gần cô.
Phút chốc, anh dùng môi phủ lên cánh môi tươi đẹp của cô.
Anh cẩn thận mềm nhẹ hôn cô, động tác rất nhỏ nhặt dịu dàng, như là đối với bảo vật quý giá nhất trên thế giới, cảm xúc mềm mại ngọt ngào, làm cho anh gần như là bị mê hoặc.
Anh nhẹ nhàng liếm láp cô, sợ đụng đến miệng vết thương của cô, anh có vẻ đặc biệt cẩn thận, anh cẩn thận khống chế chính mình, khống chế cảm tình của mình đang bừng bừng bùng nổ, xem cô như búp bê dễ vỡ.
Lạc Tích Tuyết rung động, nụ hôn dịu dàng che chở như vậy, chưa từng có, cô không đành lòng đẩy anh ra, hai người cứ ôm nhau hôn như vậy, mãi đến lúc cả hai đều thở hồng hộc, bọn họ mới lưu luyến không tha rời khỏi cánh môi đối phương.
Lạc Tích Tuyết xấu hổ cúi đầu, vành tai cũng chậm rãi nhuộm hồng. Cô cắn môi dưới của mình, nhưng cũng nếm hương vị của Hàn Diệp Thần, trong lòng có loại xin lỗi cùng khẩn trương không nói nên lời, nháy mắt, ửng đỏ tr6en mặt còn chưa biến mất càng đỏ hơn.
Hàn Diệp Thần ôm cả eo của cô, để sát vào bên tai của cô: "Tích Tuyết, anh đưa em đi bệnh viện, miệng vết thương của em không xử lý sẽ nhiễm trùng."
Lạc Tích Tuyết không có cự tuyệt, chỉ nhàn nhạt gật gật đầu.
Băng bó tốt ở bệnh viện, lúc rời khỏi, cô không để cho Hàn Diệp Thần đưa về, mà tự mình đón xe về nhà trọ.
Vừa mới chuẩn bị đi lên, lại nghĩ đến tủ lạnh trong nhà không có thứ g, cô lại đi vòng vào siêu thị, mua chút rau dưa cùng hoa quả tươi mới.
Cầm bao lớn bao nhỏ đi đường, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy vết thương trên đầu gối lại nứt ra, cô đau đến nhíu mày, rất không dễ dàng kiên trì đến lầu một nhà trọ, đang muốn bỏ xuống nghỉ ngơi một chút, trên tay liền nhẹ, túi lớn được người khác xách giúp.
Suýt chút nửa cô đụng vào người kia, giữa mũi ngửi được mùi hương nước hoa quen thuộc, ngẩng đầu thấy, đúng là Chiêm Mỗ Tư.
"Không phải nói tuần sau mới về sao?" Cợ cảm thấy vui vẻ, cao hứng ôm hắn.
Đêm qua hắn ra cửa, mới nói cho cô biết có việc gấp đi công tác, thời gian một tuần, không nghĩ tới hôm nay liền thấy người rồi.
Chiêm Mỗ Tư không có trả lời cô, chỉ mặc cho cô ôm, thân thể có phần cứng ngắc, cái tay kia cũng không có ôm cô, cô từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên nhìn hắn, phát hiện nét mặt của hắn không tốt lắm.
"Làm sao vậy? Công việc không thuận lợi?" Lạc Tích Tuyết bị ánh nhìn chăm chú của hắn làm cho da đầu run lên, cô quan tâm hỏi.
Chiêm Mỗ Tư chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, cũng không nói gì, ánh mắt phức tạp.
Thật lâu sau, hắn mở mắt, tiếng nói giống như thở dài,"Không có gì, hơi mệt. Đi thôi." Hắn xách túi đồ đi lên phía trước.
Lạc Tích Tuyết có chút khó hiểu đi theo ở phía sau, cô mở cửa, vừa muốn khom lưng đổi giày, lại bị hắn ôm lấy từ phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.