Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Chương 31: Chuyện thường ngày ở đoàn phim
Tiên Nhược An Nhiên
05/11/2017
Edit: Sokute_112k
Tháng tư là lúc hoa đào nở rộ, chỗ ngoại ô thành Trường An có một ngôi chùa nằm cạnh núi, hoa đào đang nở đầy. Dưới chân núi, những người bán hàng rong xếp thành một hàng, người xe đi lại nườm nượp, chậm rãi bước lên núi, tiếng ồn ào náo nhiệt kia liền nhỏ dần, chỉ còn một thiên đường duy nhất, nằm phía sau núi.
Có một con đường mòn nhỏ thông ra sau núi, cỏ dại mọc rất nhiều, có lẽ rất ít người đến nơi này, cho nên bỏ qua ngôi chùa bên trong đó, cũng là nơi phong cảnh đẹp đẽ nhất.
“ Hahaha.....”
Một tiếng cười khoan khoái đánh thức Ngọc Diện công tử đang ngủ say trên cây đào.
Hắn mở hai mắt, chống tay lên đỡ đầu, nằm nghiêng sang một bên, từng cánh hoa đào rơi xuống, yêu mến chạm vào người hắn.
Cây quạt trong tay nhẹ nhàng phe phẩy, mày nhíu lại, đôi mắt không ngừng nhìn quanh, dường như đang tìm “hung thủ” quấy rầy mộng đẹp của hắn.
Dù tán cây có rậm rạp cũng không thể ngăn được ánh mắt hắn liên tục tìm kiếm.
A, thấy rồi.
Đẩy cành cây sang một bên, trong mắt liền hiện lên vẻ kinh diễm.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy áo màu tím nhạt, tiếng cười như chuông bạc xuyên thấu cả hoa đào, truyền vào tai hắn.
Hiển nhiên thiếu nữ này không biết trong rừng hoa đào này còn có người khác, trong mắt nàng chỉ có hình ảnh hoa đào rơi đầy sau núi, hương hoa ngập tràn quanh mũi, nhưng cũng không nồng đậm đến thế, chỉ vương vấn xung quanh nàng, bám theo từng điệu múa của nàng.
Ừm, nàng muốn nhảy múa.
Nghĩ như vậy, đôi chân cũng lập tức xoay tròn, tay áo dài rộng quét qua không khí như từng gợn sóng, tóc đen như mực, trâm cài trên búi tóc đong đưa qua lại, hai tay mảnh khảnh xếp thành hình hoa sen, sau đó lại xếp thành một hình khác, đẹp không sao tả xiết.
Ngọc Diện công tử liền ngồi dậy để có thể nhìn rõ được khuôn mặt của thiếu nữ.
Lông mày lá liễu cong cong, một đôi mắt sáng lay động lòng người, trong mắt đầy ý cười, chiếc mũi cao thanh tú, đọng lại một vài giọt mồ hôi, đôi môi đỏ mọng khéo léo hơi cong lên, tiếng cười cất lên khoan khoái, biểu hiện nào cũng cho thấy nàng đang rất vui vẻ.
“Haha...’’
Ngọc Diện công tử thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng không tự chủ cười theo.
“Ai đó?” Nghê Quân lập tức dừng lại, nhìn quanh, chẳng lẽ có người ở đây sao? Nguy rồi, bộ dạng bây giờ của nàng mà để người quen nhìn thấy thì cha nàng sẽ biết mất.
Ngọc Diện công tử bay từ trên cây đào xuống, áo trắng phấp phới, nhẹ nhàng bám vào cây quạt trên tay cùng cánh hoa đào, che đi nửa khuôn mặt, tuy vậy vẫn có thể nhận ra đây là một yêu nghiệt tuyệt sắc.
“Ngươi là ai?” Vẻ mặt Nghê Quân đề phòng, trong lòng lại ảo não, vừa rồi tại sao nàng lại không phát hiện có người ở trong này chứ.
Ngọc Diện công tử phẩy quạt: “Vị cô nương này, nàng đừng đề phòng ta như đề phòng cướp vậy, phải biết là nàng là người quấy rầy mộng đẹp của ta đấy.”
Nghê Quân nhớ vừa nãy hắn từ trên cây bay xuống, chẳng lẽ hắn vẫn luôn ở trên đó? Bộ dạng khi nãy của mình chắc hẳn đã bị hắn nhìn thấy.
Ngọc Diện công tử tò mò nhìn Nghê Quân tự dưng đỏ mặt, ngẫm nghĩ một chút, chợt hiểu ra, chắc hẳn thiếu nữ trước mặt là một tiểu thư kinh thành khuê các chăng?
“Công tử, ngại quá, quấy rầy giấc ngủ của ngươi rồi, vậy ta đi trước.” Trong lòng Nghê Quân thầm cầu nguyện, tốt nhất là đừng nhận ra nàng, nghĩ như vậy, nàng càng bước nhanh về phía chính điện của ngôi chùa.
“Chờ một chút!”
Nghê Quân dừng lại, người cứng đờ: “Công tử, còn chuyện gì sao?”
“Gặp được nhau tức là có duyên, không biết tại hạ có may mắn được trở thành bằng hữu của cô nương không?”
“Chỉ là bèo nước gặp nhau, nếu muốn làm bằng hữu, sau này có duyên ắt sẽ thành.”
“Cô nương, nói thì nói như vậy, nhưng tại hạ đối với nàng là nhất kiến chung tình*.”
*Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu.
Nghê Quân kinh ngạc nhìn hắn, nàng còn chưa tới tuổi cập kê, dù không giống mấy người bạn tốt, cả ngày chỉ ngồi mơ tưởng được gặp một chàng trai anh tuấn đầy khí chất, hơn nữa lại nhất kiến chung tình với mình, nhưng tới lúc gặp được rồi, lại thấy hơi giật mình.
“Công tử, trò đùa này hơi quá rồi.”
“Cô nương đừng nghĩ nhiều, ta chỉ muốn trở thành bằng hữu của nàng, nếu cảm thấy như vậy không phù hợp, ít nhất hãy cho ta được biết quý danh của nàng.”
“Chẳng phải công tử nên tự giới thiệu trước khi hỏi ta sao?” Nghê Quân nghịch ngợm nháy mắt, nàng cho rằng hắn sẽ không nói.
Ngọc Diện công tử bật cười, nhìn đôi mắt đen láy sáng ngời của Nghê Quân, nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói: “Ngọc Thần.”
“Cắt.”
“Nhóc con Khuynh Thành!” Thôi Nghi Giai vốn đang nghịch ngợm lập tức nhào về phía Khuynh Thành.
Đáng tiếc, cô ấy chỉ ôm được không khí.
Cảnh tượng này ngày nào cũng xảy ra ở đoàn phim, moi người nhìn mãi cũng thành quen.
“Tôi nói này Nghi Giai, sao cô vẫn chưa từ bỏ ý định thế, ngày nào cũng làm vậy, ai không biết còn nghĩ là Mặc Dận cướp người yêu của cô.” Tỉnh Triết cười rất vui vẻ.
“Tỉnh Tiết, anh đừng có ngồi một bên cười sung sướng khi người khác gặp hoạ, nếu cô bé Khuynh Thành là người yêu của tôi thì tốt rồi, đáng tiếc...” Thôi Nghi Giai thở dài, sau đó lại hưng phấn: “Cho dù không phải, sống chết gì lão nương cũng phải ôm được con nhóc Khuynh Thành này!”
Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ nhìn Thôi Nghi Giai lại như con gián đập hoài không chết, à, còn cả một Mặc Dận luôn giữ cô như giữ con, từ khi nào cô lại trở thành chiếc bánh ngọt đầy hương thơm như vậy?
“Mấy người nha, sao lại cứ nhiệt tình ép buộc Khuynh Thành vậy, không nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của con bé sao?” Từ Lập gạt mọi người ra, đương nhiên, cậu ta không có gan làm chuyện đó với Mặc Dận.
“Đạo diễn Từ, trước đây chưa từng thấy anh thiên vị như vậy, lần này sao lại thiên vị rồi, hừ.”
“Nghi Giai, ai bảo chúng ta già rồi, ai, không có khí chất trời cho như Khuynh Thành, cũng không có tài năng bẩm sinh như con bé, thật là trường giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.”
Từ Lập nhìn thấy Tỉnh Triết như vậy, dù biết chỉ là nói đùa, nhưng vẫn tức giận đập một cái lên đầu anh ta: “Tên nhóc nhà cậu nói cứ như mình là Đậu Nga, sao, có bản lĩnh thì so tóc, so ngực với nhóc Khuynh Thành, lập tức KO luôn!”
Mọi người vẫn đang vểnh tai nghe lén, nghe được câu “lập tức KO” mất hết nam tính của Từ Lập thì nhìn cậu ta bằng ánh mắt không thể tin được. Đạo diễn Từ à, trước khi nói liệu anh có từng nghĩ tới điều này có thể hay không? Vì sao không nói Khuynh Thành so râu với họ? Đương nhiên, là cái khác cũng được!
“Đạo diễn Từ nói hay quá, đáng tiếc là lão nương đây tóc dài, ngực cũng lớn, đáng tiếc, vẻ ngoài quá mức xinh đẹp, người bình thường không thể điều khiển.” Thôi Nghi Giai vừa nói vừa xoa xoa mặt mình, tỏ vẻ mặt mình đẹp đến trời cũng đố kỵ.
“Oẹ...”
Tỉnh Triết nôn khan, anh ta thề, anh ta tuyệt đối không quen cô gái này! Tuyệt đối!
Tháng tư là lúc hoa đào nở rộ, chỗ ngoại ô thành Trường An có một ngôi chùa nằm cạnh núi, hoa đào đang nở đầy. Dưới chân núi, những người bán hàng rong xếp thành một hàng, người xe đi lại nườm nượp, chậm rãi bước lên núi, tiếng ồn ào náo nhiệt kia liền nhỏ dần, chỉ còn một thiên đường duy nhất, nằm phía sau núi.
Có một con đường mòn nhỏ thông ra sau núi, cỏ dại mọc rất nhiều, có lẽ rất ít người đến nơi này, cho nên bỏ qua ngôi chùa bên trong đó, cũng là nơi phong cảnh đẹp đẽ nhất.
“ Hahaha.....”
Một tiếng cười khoan khoái đánh thức Ngọc Diện công tử đang ngủ say trên cây đào.
Hắn mở hai mắt, chống tay lên đỡ đầu, nằm nghiêng sang một bên, từng cánh hoa đào rơi xuống, yêu mến chạm vào người hắn.
Cây quạt trong tay nhẹ nhàng phe phẩy, mày nhíu lại, đôi mắt không ngừng nhìn quanh, dường như đang tìm “hung thủ” quấy rầy mộng đẹp của hắn.
Dù tán cây có rậm rạp cũng không thể ngăn được ánh mắt hắn liên tục tìm kiếm.
A, thấy rồi.
Đẩy cành cây sang một bên, trong mắt liền hiện lên vẻ kinh diễm.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy áo màu tím nhạt, tiếng cười như chuông bạc xuyên thấu cả hoa đào, truyền vào tai hắn.
Hiển nhiên thiếu nữ này không biết trong rừng hoa đào này còn có người khác, trong mắt nàng chỉ có hình ảnh hoa đào rơi đầy sau núi, hương hoa ngập tràn quanh mũi, nhưng cũng không nồng đậm đến thế, chỉ vương vấn xung quanh nàng, bám theo từng điệu múa của nàng.
Ừm, nàng muốn nhảy múa.
Nghĩ như vậy, đôi chân cũng lập tức xoay tròn, tay áo dài rộng quét qua không khí như từng gợn sóng, tóc đen như mực, trâm cài trên búi tóc đong đưa qua lại, hai tay mảnh khảnh xếp thành hình hoa sen, sau đó lại xếp thành một hình khác, đẹp không sao tả xiết.
Ngọc Diện công tử liền ngồi dậy để có thể nhìn rõ được khuôn mặt của thiếu nữ.
Lông mày lá liễu cong cong, một đôi mắt sáng lay động lòng người, trong mắt đầy ý cười, chiếc mũi cao thanh tú, đọng lại một vài giọt mồ hôi, đôi môi đỏ mọng khéo léo hơi cong lên, tiếng cười cất lên khoan khoái, biểu hiện nào cũng cho thấy nàng đang rất vui vẻ.
“Haha...’’
Ngọc Diện công tử thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng không tự chủ cười theo.
“Ai đó?” Nghê Quân lập tức dừng lại, nhìn quanh, chẳng lẽ có người ở đây sao? Nguy rồi, bộ dạng bây giờ của nàng mà để người quen nhìn thấy thì cha nàng sẽ biết mất.
Ngọc Diện công tử bay từ trên cây đào xuống, áo trắng phấp phới, nhẹ nhàng bám vào cây quạt trên tay cùng cánh hoa đào, che đi nửa khuôn mặt, tuy vậy vẫn có thể nhận ra đây là một yêu nghiệt tuyệt sắc.
“Ngươi là ai?” Vẻ mặt Nghê Quân đề phòng, trong lòng lại ảo não, vừa rồi tại sao nàng lại không phát hiện có người ở trong này chứ.
Ngọc Diện công tử phẩy quạt: “Vị cô nương này, nàng đừng đề phòng ta như đề phòng cướp vậy, phải biết là nàng là người quấy rầy mộng đẹp của ta đấy.”
Nghê Quân nhớ vừa nãy hắn từ trên cây bay xuống, chẳng lẽ hắn vẫn luôn ở trên đó? Bộ dạng khi nãy của mình chắc hẳn đã bị hắn nhìn thấy.
Ngọc Diện công tử tò mò nhìn Nghê Quân tự dưng đỏ mặt, ngẫm nghĩ một chút, chợt hiểu ra, chắc hẳn thiếu nữ trước mặt là một tiểu thư kinh thành khuê các chăng?
“Công tử, ngại quá, quấy rầy giấc ngủ của ngươi rồi, vậy ta đi trước.” Trong lòng Nghê Quân thầm cầu nguyện, tốt nhất là đừng nhận ra nàng, nghĩ như vậy, nàng càng bước nhanh về phía chính điện của ngôi chùa.
“Chờ một chút!”
Nghê Quân dừng lại, người cứng đờ: “Công tử, còn chuyện gì sao?”
“Gặp được nhau tức là có duyên, không biết tại hạ có may mắn được trở thành bằng hữu của cô nương không?”
“Chỉ là bèo nước gặp nhau, nếu muốn làm bằng hữu, sau này có duyên ắt sẽ thành.”
“Cô nương, nói thì nói như vậy, nhưng tại hạ đối với nàng là nhất kiến chung tình*.”
*Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu.
Nghê Quân kinh ngạc nhìn hắn, nàng còn chưa tới tuổi cập kê, dù không giống mấy người bạn tốt, cả ngày chỉ ngồi mơ tưởng được gặp một chàng trai anh tuấn đầy khí chất, hơn nữa lại nhất kiến chung tình với mình, nhưng tới lúc gặp được rồi, lại thấy hơi giật mình.
“Công tử, trò đùa này hơi quá rồi.”
“Cô nương đừng nghĩ nhiều, ta chỉ muốn trở thành bằng hữu của nàng, nếu cảm thấy như vậy không phù hợp, ít nhất hãy cho ta được biết quý danh của nàng.”
“Chẳng phải công tử nên tự giới thiệu trước khi hỏi ta sao?” Nghê Quân nghịch ngợm nháy mắt, nàng cho rằng hắn sẽ không nói.
Ngọc Diện công tử bật cười, nhìn đôi mắt đen láy sáng ngời của Nghê Quân, nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói: “Ngọc Thần.”
“Cắt.”
“Nhóc con Khuynh Thành!” Thôi Nghi Giai vốn đang nghịch ngợm lập tức nhào về phía Khuynh Thành.
Đáng tiếc, cô ấy chỉ ôm được không khí.
Cảnh tượng này ngày nào cũng xảy ra ở đoàn phim, moi người nhìn mãi cũng thành quen.
“Tôi nói này Nghi Giai, sao cô vẫn chưa từ bỏ ý định thế, ngày nào cũng làm vậy, ai không biết còn nghĩ là Mặc Dận cướp người yêu của cô.” Tỉnh Triết cười rất vui vẻ.
“Tỉnh Tiết, anh đừng có ngồi một bên cười sung sướng khi người khác gặp hoạ, nếu cô bé Khuynh Thành là người yêu của tôi thì tốt rồi, đáng tiếc...” Thôi Nghi Giai thở dài, sau đó lại hưng phấn: “Cho dù không phải, sống chết gì lão nương cũng phải ôm được con nhóc Khuynh Thành này!”
Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ nhìn Thôi Nghi Giai lại như con gián đập hoài không chết, à, còn cả một Mặc Dận luôn giữ cô như giữ con, từ khi nào cô lại trở thành chiếc bánh ngọt đầy hương thơm như vậy?
“Mấy người nha, sao lại cứ nhiệt tình ép buộc Khuynh Thành vậy, không nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của con bé sao?” Từ Lập gạt mọi người ra, đương nhiên, cậu ta không có gan làm chuyện đó với Mặc Dận.
“Đạo diễn Từ, trước đây chưa từng thấy anh thiên vị như vậy, lần này sao lại thiên vị rồi, hừ.”
“Nghi Giai, ai bảo chúng ta già rồi, ai, không có khí chất trời cho như Khuynh Thành, cũng không có tài năng bẩm sinh như con bé, thật là trường giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.”
Từ Lập nhìn thấy Tỉnh Triết như vậy, dù biết chỉ là nói đùa, nhưng vẫn tức giận đập một cái lên đầu anh ta: “Tên nhóc nhà cậu nói cứ như mình là Đậu Nga, sao, có bản lĩnh thì so tóc, so ngực với nhóc Khuynh Thành, lập tức KO luôn!”
Mọi người vẫn đang vểnh tai nghe lén, nghe được câu “lập tức KO” mất hết nam tính của Từ Lập thì nhìn cậu ta bằng ánh mắt không thể tin được. Đạo diễn Từ à, trước khi nói liệu anh có từng nghĩ tới điều này có thể hay không? Vì sao không nói Khuynh Thành so râu với họ? Đương nhiên, là cái khác cũng được!
“Đạo diễn Từ nói hay quá, đáng tiếc là lão nương đây tóc dài, ngực cũng lớn, đáng tiếc, vẻ ngoài quá mức xinh đẹp, người bình thường không thể điều khiển.” Thôi Nghi Giai vừa nói vừa xoa xoa mặt mình, tỏ vẻ mặt mình đẹp đến trời cũng đố kỵ.
“Oẹ...”
Tỉnh Triết nôn khan, anh ta thề, anh ta tuyệt đối không quen cô gái này! Tuyệt đối!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.