Cùng Chồng Cũ Cuồng Cố Chấp Trọng Sinh
Chương 24
Tế Hỏa
12/01/2022
Đâu ai có thể mặt dày vô sỉ nói những lời này như Thẩm Hà. Dư Hoan nghỉ
ngơi ở nhà khoảng một tuần, Thẩm Hà đều là người chăm sóc, không rời nửa bước, cứ như chỉ cần biến mất khỏi tầm mắt anh, cậu sẽ chết.
Dư Hoan đuổi như nào cũng không được.
Một tuần sau, cậu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến trường. Dư Hoan không giống Thẩm Hà, anh không tới cũng không sao, nhưng cậu có việc học quan trọng phải hoàn thành, không thể cứ ngồi nhà như vậy được.
Vốn dĩ Thẩm Hà không muốn đi, lúc này lại ríu rít dính lấy cậu cùng tới trường. Dư Hoan thu dọn xong xuôi, mặc đồng phục gọn gàng, chuẩn bị đi học, nhưng tới ngày đến trường lại có chuyện xảy ra.
Ôn Nhu nhất quyết không cho Dư Hoan đi học, ban đầu lấy lý do bệnh của cậu chưa khỏi hẳn, Dư Hoan vốn không tin, cảm thấy lời của bà có ẩn ý, sau khi gặng hỏi một hồi, bà mới không cam tâm nói suy nghĩ trong lòng mình.
"Mẹ không muốn con đi học nữa." Ôn Nhu ngồi trên sô pha, quay lưng về phía cậu, tất nhiên là do không dám nhìn thẳng vào ánh mắt và vẻ mặt kinh ngạc hiện giờ của Dư Hoan.
"Tại sao vậy ạ?" Dư Hoan đuổi theo, tới đứng trước mặt bà: "Mẹ, con nhận ra dạo này mẹ có gì đó là lạ, không cho con làm cái này, không cho con làm cái kia, bây giờ việc đơn giản như đọc sách cũng không được ư?"
Bởi vì thành tích kiếp trước của cậu kém, cảm thấy hối hận vì chỉ đỗ vào đại học hạng ba, bây giờ muốn bắt đầu lại, chăm chỉ học tập, nhưng không ngờ gia đình không ủng hộ cậu.
Ôn Nhu kiên định: "Nhất quyết phải vào đại học làm gì? Chỉ tổ tốn tiền, tốn thời gian. Nhà máy của ba lớn như vậy, con tốt nghiệp cấp 3 rồi vào thẳng đấy làm, còn có thể học cách quản lý nhà máy."
Dư Hoan cứng người.
Ôn Nhu rũ mắt, không đành lòng nhìn Dư Hoan: "Mẹ muốn nói... Trong nhà máy có rất nhiều sinh viên từ các đại học danh tiếng tới làm... Con xem, bọn họ học giỏi như vậy, nhưng vẫn không xin được việc, chỉ có thể lao động chân tay để kiếm tiền học phí và chi phí sinh hoạt."
"Mẹ..." Giọng Dư Hoan nghẹn ngào, cậu không tin được, nhìn Ôn Nhu: "Mẹ đang nói nghiêm túc sao?"
Ôn Nhu: “Nghiêm túc.”
Dư Hoan uất ức tới mức lửa giận bừng bừng, nhưng nghĩ lại, trước kia Ôn Nhu không như vậy, hồi đó cậu muốn làm gì, bà đều lặng lẽ đứng đằng sau ủng hộ, tại sao đột nhiên nói ra những lời này?
"Không phải trong nhà xảy ra chuyện gì chứ?" Dư Hoan nhạy cảm, nhận ra có gì đó không đúng, ngồi xổm trước mặt Ôn Nhu, mếu máo nhìn bà: "Mẹ? Nhà máy của ba có chuyện nên mới cần con giúp đúng không? Hay là vì chuyện khác?"
Khóe mắt Ôn Nhu hơi ươn ướt, dường như nước mắt sắp trào ra, nhưng bà cố nén lại, để Dư Hoan không nhận ra sự khác thường.
Bà nói một cách chanh chua, hận không thể rèn sắt thành thép: "Ba không xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không sao cả, ba và mẹ chỉ mong con đừng lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa. Không bằng dùng thời gian đấy đi chăm sóc ba mẹ. Bây giờ ba mẹ rất cần con."
“…"
Ôn Nhu cầm chìa khóa rời đi. Dư Hoan sững sờ, đứng tại chỗ hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Trước cửa phòng ngủ của cậu, có một thiếu niên anh tuấn đang dựa lên, lẳng lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai mẹ con, thấy Dư Hoan đi tới, anh im lặng bước vào phòng, vờ như chưa nghe được gì.
Mắt Dư Hoan đỏ bừng đi đến, Thẩm Hà đang ngồi cạnh bàn học của cậu, xem quyển vở cậu đã nghiêm túc viết vào.
“Đừng xem.”
Dư Hoan hơi bực với Ôn Nhu, nên trút giận lên Thẩm Hà, đoạt lấy quyển vở trong tay anh, ném vào thùng rác.
Thẩm Hà hơi kinh ngạc.
Dư Hoan xoay người ngã xuống giường, không nhúc nhích.
"Không có gì để xem đâu, dù sao sau này cũng không cần xem nữa." Cậu lấy gối úp vào mặt, rầu rĩ nói.
Thẩm Hà trầm mặc, nhìn chằm chằm Dư Hoan hồi lâu, đôi mắt thâm thúy tràn ngập vẻ khó xử, anh thở dài một hơi, từ tốn đứng dậy từ trên ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường.
"Bép --" Dư Hoan không kịp phòng ngừa, đột nhiên bị đánh một cái lên người, khiến cậu cong lưng ngồi bật dậy, sợ tới mức hồn xiêu phách lạc.
Dư Hoan xù lông: "Bố khỉ, cậu làm gì vậy?!"
Thẩm Hà chống đầu, cười hì hì: "Thấy bộ dạng của cậu như sắp chết, nên tớ giúp kéo hồn về. Bây giờ trông không tệ, tinh thần rất phấn chấn."
Dư Hoan tức giận lấy gối ném về phía anh: "Tổ cha nhà cậu, đừng làm phiền tôi nữa."
Bị đập nhẹ vào đầu, Thẩm Hà không những không bực, còn vòng tay qua cổ cậu, ôm vào lòng: "Ai làm bảo bối của tớ giận vậy? Hửm?"
"Cậu!"
Dư Hoan giãy giụa, tất nhiên vẫn vô dụng, đôi tay kia càng ôm chặt hơn. Thẩm Hà vùi mặt, cọ cọ vào cổ cậu: "Rồi rồi rồi, tớ là người sai. Tớ không nên chọc bảo bối khi em ấy đang chịu tổn thương lớn như vậy, lần sau tớ không làm thế nữa."
Dưới sự an ủi của anh, Dư Hoan dần bình tĩnh lại, mặt vẫn tỏ ra tức giận: "Bây giờ tôi còn không đi học, có phải cậu rất vui đúng không? Ngày nào cũng có thể dính lấy tôi."
Thẩm Hà không nói dối: "Tất nhiên." Anh muốn ở bên Dư Hoan 24 trên 24, nhưng cậu phải đồng ý.
"Hừ." Dư Hoan hừ lạnh một tiếng: "Tôi ngủ một giấc, tỉnh dậy đã thấy mọi người điên hết rồi. Cả mẹ với cậu đều như vậy."
Thẩm Hà hôn lên thái dương của cậu: "Không, tớ rất bình thường."
Dư Hoan quay đầu đối mặt với anh, ánh mắt Thẩm Hà sáng rực, phảng phất như muốn hòa tan cậu vào trong. Cậu không nhìn nổi nữa, đối mặt không tới bốn giây đã xoay đầu lại, đưa lưng về phía anh.
"Bây giờ mẹ không cho tôi thi đại học, bảo tôi tới nhà máy của ba học cách quản lý. Cậu thấy thế nào?" Học hay không cũng không sao, nhưng đối với Dư Hoan, cậu vẫn muốn sống hết mình.
"Tớ đồng ý với mẹ." Thẩm Hà nói, sợ Dư Hoan không vui, anh ôm chặt lấy cậu, giải thích: "Hoan Hoan sinh ra là để tớ cưng chiều, không cần nỗ lực đạt được cái gì. Tương lai đã có tớ, Hoan Hoan cứ yên tâm. Tớ sẽ yêu cậu tới cuối đời, không để cậu chịu bất cứ tổn thương nào."
Dư Hoan cảm thấy anh hơi ích kỷ: "Tôi còn chưa đồng ý hẹn hò, cậu đã tự quản tương lai của tôi. Với lại, tôi là người, không phải đồ chơi của cậu, cậu muốn thế nào là chuyện của cậu, tôi có ước mơ, tôi muốn được sống hết mình."
Môi Thẩm Hà kề sát tai Dư Hoan, hơi thở nóng rực giữa môi và răng phả vào vành tai, làm cậu ngứa ngáy khó chịu trong lòng. Một lúc sau, giọng nói trầm khàn bỗng vang lên bên tai, thì thầm nhỏ nhẹ, dễ nghe đến mức khiến tim Dư Hoan đập nhanh hơn, như muốn giết chết cậu.
"Tớ chưa nói là không cho phép Hoan Hoan có ước mơ. Nhưng bảo bối à... Ước mơ của tớ là cậu. Vì tớ không thể mất cậu, nên luôn muốn đặt cậu dưới sự bảo hộ của tớ, mãi mãi không rời. Cậu hiểu ý tớ chứ?"
"Không hiểu." Cũng không muốn hiểu.
Dư Hoan đẩy anh ra, xụ mặt sững sờ ngồi ở mép giường. Có lẽ do bị kích thích quá lớn, cậu muốn uống nước để bình tĩnh lại, nhưng vừa cầm lấy cái ly, bỗng phát hiện hình như bản thân quên uống thuốc.
Cậu lấy viên thuốc từ trong ngăn kéo, chuẩn bị uống, bỗng bị Thẩm Hà chặn giữa không trung. Dư Hoan nhíu mày: "Cậu làm gì đấy?"
Thẩm Hà bỏ lại thuốc vào lọ, nói: "Về sai tớ bảo uống hẵng uống. Bây giờ cậu chưa uống được, uống thuốc này nhiều sẽ không tốt."
Vốn đang buồn vì chuyện của Ôn Nhu, bỗng bị Thẩm Hà đàn áp như vậy, Dư Hoan bất mãn ném ly xuống sàn: "Bây giờ cậu còn quản cả việc tôi uống thuốc sao?"
Thẩm Hà hơi nhíu mày, nhưng không bực, từ tốn ngồi xổm xuống, nhặt mảnh thủy tinh trên sàn do Dư Hoan ném vỡ.
Anh càng không nói, Dư Hoan càng hoảng hốt, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết là cái gì.
Thấy Thẩm Hà dùng tay không nhặt mảnh thủy tinh, Dư Hoan lo lắng. Cậu nắm lấy tay anh, nói: "Đừng nhặt, để tôi lấy chổi quét."
"Không sao." Thẩm Hà không nghe lời cậu, vẫn nhặt mảnh thủy tinh. Dư Hoan chớp mắt một cái, bỗng phát hiện tay anh dính đầy máu.
"Đừng nhặt..." Cậu thô bạo đẩy Thẩm Hà xuống sàn, chân đá văng mấy mảnh thủy tinh ra góc phòng: "Tên hãm loz! Tôi bảo cậu đừng nhặt, cậu không nghe thấy sao!"
Thẩm Hà: “…”
Sau khi gào lên, Dư Hoan sửng sốt, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn anh, cứ như con người thô bạo ban nãy không phải mình.
"Không... Tớ không cố ý..." Cậu gào xong thì hối hận, mắt đỏ bừng, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay anh, nức nở nói: "Tớ thấy tay cậu chảy đầy máu..."
Tay Thẩm Hà thon dài trắng nõn, đâu có vết máu nào. Dư Hoan ngơ người, rõ ràng vừa nãy cậu thấy tay anh dính máu.
Thẩm Hà kéo Dư Hoan vào lòng, vuốt cổ trấn an cậu: "Cậu nghỉ ngơi không đầy đủ nên mới bị ảo giác. Mẹ không cho cậu tới trường là đúng. Sao cậu có thể đi học với tình trạng này? Nhỡ đâu làm thương bạn cùng lớp thì xử lý kiểu gì?"
Dư Hoan cứng họng.
Thẩm Hà bế cậu đang uể oải đặt xuống giường: "Hoan Hoan ngoan nào, nghe lời ông xã, nghỉ ngơi cho tốt được không? Để tớ đi khuyên mẹ giúp cậu. Cậu chỉ cần nhớ kỹ, cậu làm gì tớ cũng đều ủng hộ, nhưng phải ở dưới sự bảo hộ của tớ."
Lần này Dư Hoan bị thương, anh như mất đi nửa sinh mệnh. Về sau cậu ghét anh cũng được, hận anh cũng không sao, dù có thế nào, anh sẽ không để những chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
Dư Hoan nằm ngoan ngoãn, kéo góc áo Thẩm Hà, nói: "Cậu có thể nói rõ với mẹ sao? Mẹ sẽ nghe cậu chứ?"
Thẩm Hà: "Không chắc, nhưng tớ sẽ cố gắng."
"Tớ tin cậu." Dư Hoan chớp chớp mắt, bất lực nhìn anh: "Miệng cậu ngọt (cậu dẻo miệng) như vậy, mẹ tôi lại thích cậu, chỉ cần cậu khuyên mẹ, nhất định mẹ sẽ nghe."
Thẩm Hà hơi giật mình, bỗng nở nụ cười: "Cậu vừa nói gì cơ?"
Dư Hoan đáp: “Tôi nói miệng cậu ngọt, có thể khuyên mẹ."
Thẩm Hà cúi xuống, đỡ đầu cậu lên, cặp mắt xinh đẹp cong thành hình trăng khuyết, trông như chú chó đang vẫy đuôi. Nhìn biểu cảm này có thể nhận ra bây giờ anh rất vui.
"Cậu nói miệng tớ ngọt, vậy có muốn nếm thử một chút không?"
Dư Hoan ngơ ngác, mãi mới nhận ra mình vừa nói thứ không nên nói, khiến tên biến thái này có phản ứng mãng liệt như uống phải thuốc kích thích.
Đôi môi đỏ mọng của thiếu niên tiến tới, đến khi cách môi cậu nửa cm thì dừng lại. Thẩm Hà vẫy vẫy cái đuôi, nhìn cậu với vẻ mặt chờ mong.
"Mau nếm thử đi, ngọt lắm."
“…"
Chân Dư Hoan động đậy, Thẩm Hà ở trên vẫn chưa biết gì, cho rằng cậu thẹn thùng, vui vẻ kéo chăn tới, đắp lên người cả hai.
"Có phải cậu thẹn thùng không? Để tớ lấy chăn bịt kín người cậu nhé."
"Rầm!" Một tiếng động lớn vang lên.
Dư Hoan đá Thẩm Hà và chiếc chăn ra. Eo anh đập vào tường, kêu lên một tiếng, suýt nữa không nói được.
Anh đứng dậy, xoa cái eo đau vì bị đập vào tường, bất đắc dĩ nhìn Dư Hoan: "Cậu ghê gớm thật đấy, khiến lửa giận của tớ bùng lên rồi."
Dư Hoan ôm cánh tay, khinh thường nói: "Có "lửa" thì "cháy" đi, tôi đâu cấm cậu không được "cháy". Cú vừa rồi của tôi cũng có "lửa", cùng lắm chúng ta đánh một trận ở đây."
“…”
Mắt Thẩm Hà tối lại, cầm chăn nhào lên giường áp đảo Dư Hoan, "bắt nạt" một trận, tận đến khi cậu kêu hừ hừ xin tha anh mới buông ra.
Dư Hoan bị hôn một hồi, môi sưng hết lên, nhìn xuống còn thấy được dấu răng mờ ám ở cằm.
Thẩm Hà ngồi ở mép giường mặc áo khoác, nhìn khuôn mặt không phục lại có chút tủi thân của cậu, anh bật cười một tiếng, nói: "Ngoan ngoãn không tốt à? Sao cứ phải khiêu khích tôn nghiêm của một người đàn ông."
Dư Hoan ném gối qua: "Tổ sư nhà cậu."
Thẩm Hà bắt lấy cái gối, ánh mắt lạnh lẽo: "Cậu thử ném một lần nữa xem?"
Dư Hoan bị ánh mắt của anh dọa, không dám động đậy. Thẩm Hà đặt gối về chỗ cũ, nói với cậu bằng chất giọng âm trầm, pha thêm chút uy hiếp: "Còn dám khiêu khích người đàn ông của cậu? Nếu không dừng, hình phạt sẽ không đơn giản là hôn nữa đâu."
Dư Hoan giận nhưng không dám nhúc nhích, chỉ có thể trừng mắt với anh: "Cậu còn biết bắt nạt tôi khi tôi đang bị bệnh."
Thẩm Hà buồn cười, nói: "Ai bắt nạt ai cơ? Cậu suýt nữa làm gãy eo tớ đấy." Thôi bỏ đi, anh bước ra ngoài: "Cậu là bà xã tớ tự tìm được, không còn cách nào, có xấu tính cũng phải cưng chiều."
"Ai là bà xã của cậu!"
Cái gối phẫn nộ bay qua. Dư Hoan sửng sốt, lúc hối hận cũng đã muộn, cái gối kia đập vào bụng Thẩm Hà rồi văng ra, rơi xuống sàn.
Thẩm Hà thở dài một cái, đóng cánh cửa đang mở, vặn khóa hai lần, khóa lại từ bên trong.
Dư Hoan: "..." Hoảng vcl.
Khuôn mặt Thẩm Hà thâm trầm, tới gần từng bước một.
Dư Hoan ôm chăn co người lại, căng thẳng nuốt nước miếng: "Thẩm Hà, cậu nghe tôi nói... Tôi không cố ý... Tôi chỉ làm động tác kia theo bản năng. Cậu yên tâm... Lần sau tôi tuyệt đối sẽ không ném gối vào cậu... Tôi thề đấy..."
Thẩm Hà dừng bước, không để ý đến Dư Hoan, tay đút túi quần đi quanh phòng, hình như đang tìm gì đó. Cậu thấy anh bước tới bàn học, cầm chiếc bút lên, dùng mắt đo lường một chút rồi buông ra. Anh đi tiếp đến bàn trà, cầm bình nước khoáng trống không, xem xét chốc lát sau đó đặt xuống.
"Cậu tìm gì đấy?" Dư Hoan nghi ngờ hỏi.
Thẩm Hà không trả lời, đi đến trước tủ, lấy bên trong một cái cặp nhiệt độ và một lọ tinh dầu hoa hồi trước mẹ mua nhưng không dùng, Dư Hoan thấy thơm nên đặt vào ngăn kéo làm hương liệu.
Bỗng cảnh giác có chuyện không hay, cậu nhảy xuống giường chuẩn bị chạy trốn, nhưng cơ thể chưa hồi phục tốt, mới chạy được hai bước đã hoa mắt chóng mặt, cả người mềm nhũn ngã ra sau, ngã vào lòng Thẩm Hà.
Thẩm Hà nhoẻn miệng cười: "Chạy cái gì? Tớ chỉ định cặp nhiệt độ cho cậu thôi "
Dư Hoan đuổi như nào cũng không được.
Một tuần sau, cậu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến trường. Dư Hoan không giống Thẩm Hà, anh không tới cũng không sao, nhưng cậu có việc học quan trọng phải hoàn thành, không thể cứ ngồi nhà như vậy được.
Vốn dĩ Thẩm Hà không muốn đi, lúc này lại ríu rít dính lấy cậu cùng tới trường. Dư Hoan thu dọn xong xuôi, mặc đồng phục gọn gàng, chuẩn bị đi học, nhưng tới ngày đến trường lại có chuyện xảy ra.
Ôn Nhu nhất quyết không cho Dư Hoan đi học, ban đầu lấy lý do bệnh của cậu chưa khỏi hẳn, Dư Hoan vốn không tin, cảm thấy lời của bà có ẩn ý, sau khi gặng hỏi một hồi, bà mới không cam tâm nói suy nghĩ trong lòng mình.
"Mẹ không muốn con đi học nữa." Ôn Nhu ngồi trên sô pha, quay lưng về phía cậu, tất nhiên là do không dám nhìn thẳng vào ánh mắt và vẻ mặt kinh ngạc hiện giờ của Dư Hoan.
"Tại sao vậy ạ?" Dư Hoan đuổi theo, tới đứng trước mặt bà: "Mẹ, con nhận ra dạo này mẹ có gì đó là lạ, không cho con làm cái này, không cho con làm cái kia, bây giờ việc đơn giản như đọc sách cũng không được ư?"
Bởi vì thành tích kiếp trước của cậu kém, cảm thấy hối hận vì chỉ đỗ vào đại học hạng ba, bây giờ muốn bắt đầu lại, chăm chỉ học tập, nhưng không ngờ gia đình không ủng hộ cậu.
Ôn Nhu kiên định: "Nhất quyết phải vào đại học làm gì? Chỉ tổ tốn tiền, tốn thời gian. Nhà máy của ba lớn như vậy, con tốt nghiệp cấp 3 rồi vào thẳng đấy làm, còn có thể học cách quản lý nhà máy."
Dư Hoan cứng người.
Ôn Nhu rũ mắt, không đành lòng nhìn Dư Hoan: "Mẹ muốn nói... Trong nhà máy có rất nhiều sinh viên từ các đại học danh tiếng tới làm... Con xem, bọn họ học giỏi như vậy, nhưng vẫn không xin được việc, chỉ có thể lao động chân tay để kiếm tiền học phí và chi phí sinh hoạt."
"Mẹ..." Giọng Dư Hoan nghẹn ngào, cậu không tin được, nhìn Ôn Nhu: "Mẹ đang nói nghiêm túc sao?"
Ôn Nhu: “Nghiêm túc.”
Dư Hoan uất ức tới mức lửa giận bừng bừng, nhưng nghĩ lại, trước kia Ôn Nhu không như vậy, hồi đó cậu muốn làm gì, bà đều lặng lẽ đứng đằng sau ủng hộ, tại sao đột nhiên nói ra những lời này?
"Không phải trong nhà xảy ra chuyện gì chứ?" Dư Hoan nhạy cảm, nhận ra có gì đó không đúng, ngồi xổm trước mặt Ôn Nhu, mếu máo nhìn bà: "Mẹ? Nhà máy của ba có chuyện nên mới cần con giúp đúng không? Hay là vì chuyện khác?"
Khóe mắt Ôn Nhu hơi ươn ướt, dường như nước mắt sắp trào ra, nhưng bà cố nén lại, để Dư Hoan không nhận ra sự khác thường.
Bà nói một cách chanh chua, hận không thể rèn sắt thành thép: "Ba không xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không sao cả, ba và mẹ chỉ mong con đừng lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa. Không bằng dùng thời gian đấy đi chăm sóc ba mẹ. Bây giờ ba mẹ rất cần con."
“…"
Ôn Nhu cầm chìa khóa rời đi. Dư Hoan sững sờ, đứng tại chỗ hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Trước cửa phòng ngủ của cậu, có một thiếu niên anh tuấn đang dựa lên, lẳng lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai mẹ con, thấy Dư Hoan đi tới, anh im lặng bước vào phòng, vờ như chưa nghe được gì.
Mắt Dư Hoan đỏ bừng đi đến, Thẩm Hà đang ngồi cạnh bàn học của cậu, xem quyển vở cậu đã nghiêm túc viết vào.
“Đừng xem.”
Dư Hoan hơi bực với Ôn Nhu, nên trút giận lên Thẩm Hà, đoạt lấy quyển vở trong tay anh, ném vào thùng rác.
Thẩm Hà hơi kinh ngạc.
Dư Hoan xoay người ngã xuống giường, không nhúc nhích.
"Không có gì để xem đâu, dù sao sau này cũng không cần xem nữa." Cậu lấy gối úp vào mặt, rầu rĩ nói.
Thẩm Hà trầm mặc, nhìn chằm chằm Dư Hoan hồi lâu, đôi mắt thâm thúy tràn ngập vẻ khó xử, anh thở dài một hơi, từ tốn đứng dậy từ trên ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường.
"Bép --" Dư Hoan không kịp phòng ngừa, đột nhiên bị đánh một cái lên người, khiến cậu cong lưng ngồi bật dậy, sợ tới mức hồn xiêu phách lạc.
Dư Hoan xù lông: "Bố khỉ, cậu làm gì vậy?!"
Thẩm Hà chống đầu, cười hì hì: "Thấy bộ dạng của cậu như sắp chết, nên tớ giúp kéo hồn về. Bây giờ trông không tệ, tinh thần rất phấn chấn."
Dư Hoan tức giận lấy gối ném về phía anh: "Tổ cha nhà cậu, đừng làm phiền tôi nữa."
Bị đập nhẹ vào đầu, Thẩm Hà không những không bực, còn vòng tay qua cổ cậu, ôm vào lòng: "Ai làm bảo bối của tớ giận vậy? Hửm?"
"Cậu!"
Dư Hoan giãy giụa, tất nhiên vẫn vô dụng, đôi tay kia càng ôm chặt hơn. Thẩm Hà vùi mặt, cọ cọ vào cổ cậu: "Rồi rồi rồi, tớ là người sai. Tớ không nên chọc bảo bối khi em ấy đang chịu tổn thương lớn như vậy, lần sau tớ không làm thế nữa."
Dưới sự an ủi của anh, Dư Hoan dần bình tĩnh lại, mặt vẫn tỏ ra tức giận: "Bây giờ tôi còn không đi học, có phải cậu rất vui đúng không? Ngày nào cũng có thể dính lấy tôi."
Thẩm Hà không nói dối: "Tất nhiên." Anh muốn ở bên Dư Hoan 24 trên 24, nhưng cậu phải đồng ý.
"Hừ." Dư Hoan hừ lạnh một tiếng: "Tôi ngủ một giấc, tỉnh dậy đã thấy mọi người điên hết rồi. Cả mẹ với cậu đều như vậy."
Thẩm Hà hôn lên thái dương của cậu: "Không, tớ rất bình thường."
Dư Hoan quay đầu đối mặt với anh, ánh mắt Thẩm Hà sáng rực, phảng phất như muốn hòa tan cậu vào trong. Cậu không nhìn nổi nữa, đối mặt không tới bốn giây đã xoay đầu lại, đưa lưng về phía anh.
"Bây giờ mẹ không cho tôi thi đại học, bảo tôi tới nhà máy của ba học cách quản lý. Cậu thấy thế nào?" Học hay không cũng không sao, nhưng đối với Dư Hoan, cậu vẫn muốn sống hết mình.
"Tớ đồng ý với mẹ." Thẩm Hà nói, sợ Dư Hoan không vui, anh ôm chặt lấy cậu, giải thích: "Hoan Hoan sinh ra là để tớ cưng chiều, không cần nỗ lực đạt được cái gì. Tương lai đã có tớ, Hoan Hoan cứ yên tâm. Tớ sẽ yêu cậu tới cuối đời, không để cậu chịu bất cứ tổn thương nào."
Dư Hoan cảm thấy anh hơi ích kỷ: "Tôi còn chưa đồng ý hẹn hò, cậu đã tự quản tương lai của tôi. Với lại, tôi là người, không phải đồ chơi của cậu, cậu muốn thế nào là chuyện của cậu, tôi có ước mơ, tôi muốn được sống hết mình."
Môi Thẩm Hà kề sát tai Dư Hoan, hơi thở nóng rực giữa môi và răng phả vào vành tai, làm cậu ngứa ngáy khó chịu trong lòng. Một lúc sau, giọng nói trầm khàn bỗng vang lên bên tai, thì thầm nhỏ nhẹ, dễ nghe đến mức khiến tim Dư Hoan đập nhanh hơn, như muốn giết chết cậu.
"Tớ chưa nói là không cho phép Hoan Hoan có ước mơ. Nhưng bảo bối à... Ước mơ của tớ là cậu. Vì tớ không thể mất cậu, nên luôn muốn đặt cậu dưới sự bảo hộ của tớ, mãi mãi không rời. Cậu hiểu ý tớ chứ?"
"Không hiểu." Cũng không muốn hiểu.
Dư Hoan đẩy anh ra, xụ mặt sững sờ ngồi ở mép giường. Có lẽ do bị kích thích quá lớn, cậu muốn uống nước để bình tĩnh lại, nhưng vừa cầm lấy cái ly, bỗng phát hiện hình như bản thân quên uống thuốc.
Cậu lấy viên thuốc từ trong ngăn kéo, chuẩn bị uống, bỗng bị Thẩm Hà chặn giữa không trung. Dư Hoan nhíu mày: "Cậu làm gì đấy?"
Thẩm Hà bỏ lại thuốc vào lọ, nói: "Về sai tớ bảo uống hẵng uống. Bây giờ cậu chưa uống được, uống thuốc này nhiều sẽ không tốt."
Vốn đang buồn vì chuyện của Ôn Nhu, bỗng bị Thẩm Hà đàn áp như vậy, Dư Hoan bất mãn ném ly xuống sàn: "Bây giờ cậu còn quản cả việc tôi uống thuốc sao?"
Thẩm Hà hơi nhíu mày, nhưng không bực, từ tốn ngồi xổm xuống, nhặt mảnh thủy tinh trên sàn do Dư Hoan ném vỡ.
Anh càng không nói, Dư Hoan càng hoảng hốt, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết là cái gì.
Thấy Thẩm Hà dùng tay không nhặt mảnh thủy tinh, Dư Hoan lo lắng. Cậu nắm lấy tay anh, nói: "Đừng nhặt, để tôi lấy chổi quét."
"Không sao." Thẩm Hà không nghe lời cậu, vẫn nhặt mảnh thủy tinh. Dư Hoan chớp mắt một cái, bỗng phát hiện tay anh dính đầy máu.
"Đừng nhặt..." Cậu thô bạo đẩy Thẩm Hà xuống sàn, chân đá văng mấy mảnh thủy tinh ra góc phòng: "Tên hãm loz! Tôi bảo cậu đừng nhặt, cậu không nghe thấy sao!"
Thẩm Hà: “…”
Sau khi gào lên, Dư Hoan sửng sốt, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn anh, cứ như con người thô bạo ban nãy không phải mình.
"Không... Tớ không cố ý..." Cậu gào xong thì hối hận, mắt đỏ bừng, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay anh, nức nở nói: "Tớ thấy tay cậu chảy đầy máu..."
Tay Thẩm Hà thon dài trắng nõn, đâu có vết máu nào. Dư Hoan ngơ người, rõ ràng vừa nãy cậu thấy tay anh dính máu.
Thẩm Hà kéo Dư Hoan vào lòng, vuốt cổ trấn an cậu: "Cậu nghỉ ngơi không đầy đủ nên mới bị ảo giác. Mẹ không cho cậu tới trường là đúng. Sao cậu có thể đi học với tình trạng này? Nhỡ đâu làm thương bạn cùng lớp thì xử lý kiểu gì?"
Dư Hoan cứng họng.
Thẩm Hà bế cậu đang uể oải đặt xuống giường: "Hoan Hoan ngoan nào, nghe lời ông xã, nghỉ ngơi cho tốt được không? Để tớ đi khuyên mẹ giúp cậu. Cậu chỉ cần nhớ kỹ, cậu làm gì tớ cũng đều ủng hộ, nhưng phải ở dưới sự bảo hộ của tớ."
Lần này Dư Hoan bị thương, anh như mất đi nửa sinh mệnh. Về sau cậu ghét anh cũng được, hận anh cũng không sao, dù có thế nào, anh sẽ không để những chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
Dư Hoan nằm ngoan ngoãn, kéo góc áo Thẩm Hà, nói: "Cậu có thể nói rõ với mẹ sao? Mẹ sẽ nghe cậu chứ?"
Thẩm Hà: "Không chắc, nhưng tớ sẽ cố gắng."
"Tớ tin cậu." Dư Hoan chớp chớp mắt, bất lực nhìn anh: "Miệng cậu ngọt (cậu dẻo miệng) như vậy, mẹ tôi lại thích cậu, chỉ cần cậu khuyên mẹ, nhất định mẹ sẽ nghe."
Thẩm Hà hơi giật mình, bỗng nở nụ cười: "Cậu vừa nói gì cơ?"
Dư Hoan đáp: “Tôi nói miệng cậu ngọt, có thể khuyên mẹ."
Thẩm Hà cúi xuống, đỡ đầu cậu lên, cặp mắt xinh đẹp cong thành hình trăng khuyết, trông như chú chó đang vẫy đuôi. Nhìn biểu cảm này có thể nhận ra bây giờ anh rất vui.
"Cậu nói miệng tớ ngọt, vậy có muốn nếm thử một chút không?"
Dư Hoan ngơ ngác, mãi mới nhận ra mình vừa nói thứ không nên nói, khiến tên biến thái này có phản ứng mãng liệt như uống phải thuốc kích thích.
Đôi môi đỏ mọng của thiếu niên tiến tới, đến khi cách môi cậu nửa cm thì dừng lại. Thẩm Hà vẫy vẫy cái đuôi, nhìn cậu với vẻ mặt chờ mong.
"Mau nếm thử đi, ngọt lắm."
“…"
Chân Dư Hoan động đậy, Thẩm Hà ở trên vẫn chưa biết gì, cho rằng cậu thẹn thùng, vui vẻ kéo chăn tới, đắp lên người cả hai.
"Có phải cậu thẹn thùng không? Để tớ lấy chăn bịt kín người cậu nhé."
"Rầm!" Một tiếng động lớn vang lên.
Dư Hoan đá Thẩm Hà và chiếc chăn ra. Eo anh đập vào tường, kêu lên một tiếng, suýt nữa không nói được.
Anh đứng dậy, xoa cái eo đau vì bị đập vào tường, bất đắc dĩ nhìn Dư Hoan: "Cậu ghê gớm thật đấy, khiến lửa giận của tớ bùng lên rồi."
Dư Hoan ôm cánh tay, khinh thường nói: "Có "lửa" thì "cháy" đi, tôi đâu cấm cậu không được "cháy". Cú vừa rồi của tôi cũng có "lửa", cùng lắm chúng ta đánh một trận ở đây."
“…”
Mắt Thẩm Hà tối lại, cầm chăn nhào lên giường áp đảo Dư Hoan, "bắt nạt" một trận, tận đến khi cậu kêu hừ hừ xin tha anh mới buông ra.
Dư Hoan bị hôn một hồi, môi sưng hết lên, nhìn xuống còn thấy được dấu răng mờ ám ở cằm.
Thẩm Hà ngồi ở mép giường mặc áo khoác, nhìn khuôn mặt không phục lại có chút tủi thân của cậu, anh bật cười một tiếng, nói: "Ngoan ngoãn không tốt à? Sao cứ phải khiêu khích tôn nghiêm của một người đàn ông."
Dư Hoan ném gối qua: "Tổ sư nhà cậu."
Thẩm Hà bắt lấy cái gối, ánh mắt lạnh lẽo: "Cậu thử ném một lần nữa xem?"
Dư Hoan bị ánh mắt của anh dọa, không dám động đậy. Thẩm Hà đặt gối về chỗ cũ, nói với cậu bằng chất giọng âm trầm, pha thêm chút uy hiếp: "Còn dám khiêu khích người đàn ông của cậu? Nếu không dừng, hình phạt sẽ không đơn giản là hôn nữa đâu."
Dư Hoan giận nhưng không dám nhúc nhích, chỉ có thể trừng mắt với anh: "Cậu còn biết bắt nạt tôi khi tôi đang bị bệnh."
Thẩm Hà buồn cười, nói: "Ai bắt nạt ai cơ? Cậu suýt nữa làm gãy eo tớ đấy." Thôi bỏ đi, anh bước ra ngoài: "Cậu là bà xã tớ tự tìm được, không còn cách nào, có xấu tính cũng phải cưng chiều."
"Ai là bà xã của cậu!"
Cái gối phẫn nộ bay qua. Dư Hoan sửng sốt, lúc hối hận cũng đã muộn, cái gối kia đập vào bụng Thẩm Hà rồi văng ra, rơi xuống sàn.
Thẩm Hà thở dài một cái, đóng cánh cửa đang mở, vặn khóa hai lần, khóa lại từ bên trong.
Dư Hoan: "..." Hoảng vcl.
Khuôn mặt Thẩm Hà thâm trầm, tới gần từng bước một.
Dư Hoan ôm chăn co người lại, căng thẳng nuốt nước miếng: "Thẩm Hà, cậu nghe tôi nói... Tôi không cố ý... Tôi chỉ làm động tác kia theo bản năng. Cậu yên tâm... Lần sau tôi tuyệt đối sẽ không ném gối vào cậu... Tôi thề đấy..."
Thẩm Hà dừng bước, không để ý đến Dư Hoan, tay đút túi quần đi quanh phòng, hình như đang tìm gì đó. Cậu thấy anh bước tới bàn học, cầm chiếc bút lên, dùng mắt đo lường một chút rồi buông ra. Anh đi tiếp đến bàn trà, cầm bình nước khoáng trống không, xem xét chốc lát sau đó đặt xuống.
"Cậu tìm gì đấy?" Dư Hoan nghi ngờ hỏi.
Thẩm Hà không trả lời, đi đến trước tủ, lấy bên trong một cái cặp nhiệt độ và một lọ tinh dầu hoa hồi trước mẹ mua nhưng không dùng, Dư Hoan thấy thơm nên đặt vào ngăn kéo làm hương liệu.
Bỗng cảnh giác có chuyện không hay, cậu nhảy xuống giường chuẩn bị chạy trốn, nhưng cơ thể chưa hồi phục tốt, mới chạy được hai bước đã hoa mắt chóng mặt, cả người mềm nhũn ngã ra sau, ngã vào lòng Thẩm Hà.
Thẩm Hà nhoẻn miệng cười: "Chạy cái gì? Tớ chỉ định cặp nhiệt độ cho cậu thôi "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.