Cùng Chong Đèn Bên Cửa Sổ Phía Tây
Chương 12
Chấp Tửu Dữ Ca
11/06/2023
Người bị chọc tức bỏ đi rồi.
Lúc đi còn phất mạnh tay áo, giống như muốn phát tiết hết những cảm xúc bỏ ở lại Tây Tam Viện.
Triệu Vô Sách giờ mới hoàn hồn, thấp giọng nở nụ cười.
Sói con tính vốn khó chiều, hôm nay còn bị hắn trêu chọc tới lui, khéo còn bực trong lòng.
Đầu ngón tay vẫn lưu lại chút nhiệt độ, là hơi ấm khi hắn chạm vào giữa mày người nọ, là xúc cảm từ làn da mềm mại.
Đáng tiếc một lát sau đã biến mất.
Triệu Vô Sách buông tay ra, ý cười nhạt dần, ánh mắt trở nên nặng nề.
Kinh văn để trên bàn gần như đã ướt đẫm không nhìn rõ được chữ nghĩa, hắn thờ ơ cầm một tờ lên, xé rách thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng ném toàn bộ vào sọt rác.
Chữ là hắn chép, diễn cho Triệu Mạch xem mà thôi, loại như ông ta cũng xứng?
Chu Tước đến gõ cửa, nhẹ giọng dò hỏi: "Điện hạ, cần nô tài vào hầu hạ không ạ?"
Triệu Vô Sách nâng mắt, tiện tay quét những thứ trên bàn đi: "Ừ."
Chu Tước theo tiếng bước vào, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh có truyền lời."
Nói đoạn, Chu Tước móc ra một ống trúc nhỏ đưa cho hắn, ống trúc chỉ dài bằng ngón tay, bên trong trống rỗng.
Triệu Vô Sách từ giữa rút ra một tờ giấy, tùy ý đọc qua, sau đó hơ trên đèn dầu.
Ngọn lửa nuốt gọn trang giấy, mơ hồ có thể nhìn thấy chút màu son đỏ nơi cuối những dòng chữ.
......
Triệu Vô Thần bị đưa vào Đại Lý Tự, triều đình cũng theo đó náo loạn cả lên, kẻ xướng người họa lần lượt lên sân khấu, ồn ào đến mức suốt một ngày thượng triều đều gà bay chó sủa.
Triệu Mạch bị tiếng cãi vã làm đau đầu nửa ngày, nhìn Lục Chiêu Bạch cũng chẳng có chút tâm tư nào, chạng vạng khi nghe Triệu Vô Sách tới diện kiến, ông ta vô thức nhíu mày: "Hắn tới làm gì?"
Hỏi xong mới nhớ ra người đến là đứa con trai thứ sáu bị mình xem nhẹ, vẫn chưa bị cuốn vào sự việc lần này, thế nên ông ta dựa lại vào long ỷ, nói: "Để hắn vào đi."
Lúc Triệu Vô Sách tiến vào Ngự Thư Phòng, bắt gặp khuôn mặy đầy mệt mỏi của Triệu Mạch.
Hắn rũ mắt hành lễ, ôm chồng kinh thư đã viết xong, giống như đang ôm hết thành ý trong lòng: "Nhi thần thỉnh an phụ hoàng."
Triệu Mạch quét mắt qua, như sực nhớ đến cái gì, tùy ý nói: "Đứng lên đi, đây là kinh thư ngươi chép sao?"
Buổi chiều ngày hôm qua, ông ta gặp được Triệu Vô Sách ở thủy đình, còn mở miệng nói muốn.
Triệu Vô Sách gật đầu, nhưng vẫn có chút rón rén: "Bản chép tầm thường không xứng, mong phụ hoàng đừng trách tội."
Khi hắn nói chuyện, giọng nói rất nhẹ nhàng êm tai, còn xen lẫn chút sợ hãi rụt rè, Triệu Mạch không vừa ý lắm, nhưng lại nghĩ đến đứa trẻ này không giống với người khác.
Theo lý thuyết, các hoàng tử từ ba tuổi đã phải vào Tây Tam Viện ở, nhưng Triệu Vô Sách trước đó đã ở trong lãnh cung mười năm.
Mẹ đẻ của hắn xuất thân thấp kém, lấy thân phận tội nhân vào cung làm vũ cơ, Triệu Mạch trong lúc vô ý nhìn trúng nên lâm hạnh.
Nàng không giỏi lấy lòng lại thô kệch, Triệu Mạch ngủ vài lần liền ghét bỏ, về sau nàng ta phạm phải cung quy, cuối cùng bị tống vô lãnh cung.
Mãi đến lúc nàng bệnh chết, Triệu Mạch mới nhớ ra lãnh cung còn có một đứa con trai. Vì vậy rủ lòng từ bi, đưa người qua Tây Tam Viện nuôi thả bảy năm.
Ai mà ngờ đứa trẻ hôi thối đen thui ngày đó giờ đã trở thành một công tử trắng nõn gầy yếu?
Triệu Mạch nghĩ nghĩ, đoạn vẫy tay, ý bảo hắn tự đưa kinh thư qua: "Để Trẫm nhìn một chút."
Triệu Vô Sách run rẩy bước đến, nhìn thì là sợ hãi, nhưng ngưỡng mộ trong mắt khó bề che đấu.
Thấy Triệu Vô Sách ngoan ngoãn lấy lòng như vậy, tâm tình Triệu Mạch chớp mắt cũng vui vẻ hơn chút —— Ngồi ở vị trí này lâu rồi, bản chất quan hệ quân thần phụ tử đều thay đổi, hiện giờ rất khó tìm ra được ai thật lòng.
Tuy nói chút thật lòng này ông ta không để tâm lắm, nhưng cảm giác giống như đang trêu đùa thú cưng vậy, giải tỏa được tâm trạng bực bội của ông ta.
Triệu Mạch hiếm khi nở nụ cười, nhìn mấy chữ trên giấy cũng trở nên thuận mắt: "Chép tốt lắm, chỉ là kiểu chữ còn hơi kém, trẫm nhớ trong nhà kho tiền triều vẫn còn để bảng chữ viết mẫu, ta gọi người tìm đến cho ngươi luyện viết lại."
Đường đường là một hoàng tử, chữ viết mang đầy vẻ thiếu tự tin không dám tranh với đời còn coi sao được?
Ánh mắt Triệu Vô Sách sáng ngời, có chút muốn nói lại thôi: "Phụ hoàng, nhi thần muốn......"
Tuy bề ngoài xuất chúng nhưng tính nết quá nhút nhát, Triệu Mạch không khỏi nổi lên chút thương cảm, nhẹ giọng hỏi: "Muốn cái gì?"
Triệu Vô Sách cúi đầu, nửa ngày sau mới lấy hết can đảm nói: "Nhi thần muốn bảng chữ mẫu của phụ hoàng, nhi thần...... Nhi thần thích nó."
Lời này của hắn nói ra tiêu tốn biết bao sức lực, Triệu Mạch đầu tiên là sửng sốt, theo sau lập tức nở nụ cười: "Ngươi cũng có con mắt đấy, chữ của trẫm không phải ai muốn xin là có thể xin?"
Triệu Vô Sách vội vàng ngậm miệng, lại nghe Triệu Mạch lại nói: "Thôi, Lục Chiêu Bạch ——"
Ông ta gọi một tiếng, Lục Chiêu Bạch đang đóng vai người vô hình thấp giọng hành lễ: "Có nô tài."
"Đi đến thiên điện tìm mấy bức chữ mẫu của trẫm, để lão Lục chép lại."
Lục Chiêu Bạch nghe lệnh rời đi, lúc lướt qua người Triệu Vô Sách, ngón tay đã bị người nọ móc lấy.
Vừa chạm vào liền tách ra.
Lúc đi còn phất mạnh tay áo, giống như muốn phát tiết hết những cảm xúc bỏ ở lại Tây Tam Viện.
Triệu Vô Sách giờ mới hoàn hồn, thấp giọng nở nụ cười.
Sói con tính vốn khó chiều, hôm nay còn bị hắn trêu chọc tới lui, khéo còn bực trong lòng.
Đầu ngón tay vẫn lưu lại chút nhiệt độ, là hơi ấm khi hắn chạm vào giữa mày người nọ, là xúc cảm từ làn da mềm mại.
Đáng tiếc một lát sau đã biến mất.
Triệu Vô Sách buông tay ra, ý cười nhạt dần, ánh mắt trở nên nặng nề.
Kinh văn để trên bàn gần như đã ướt đẫm không nhìn rõ được chữ nghĩa, hắn thờ ơ cầm một tờ lên, xé rách thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng ném toàn bộ vào sọt rác.
Chữ là hắn chép, diễn cho Triệu Mạch xem mà thôi, loại như ông ta cũng xứng?
Chu Tước đến gõ cửa, nhẹ giọng dò hỏi: "Điện hạ, cần nô tài vào hầu hạ không ạ?"
Triệu Vô Sách nâng mắt, tiện tay quét những thứ trên bàn đi: "Ừ."
Chu Tước theo tiếng bước vào, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh có truyền lời."
Nói đoạn, Chu Tước móc ra một ống trúc nhỏ đưa cho hắn, ống trúc chỉ dài bằng ngón tay, bên trong trống rỗng.
Triệu Vô Sách từ giữa rút ra một tờ giấy, tùy ý đọc qua, sau đó hơ trên đèn dầu.
Ngọn lửa nuốt gọn trang giấy, mơ hồ có thể nhìn thấy chút màu son đỏ nơi cuối những dòng chữ.
......
Triệu Vô Thần bị đưa vào Đại Lý Tự, triều đình cũng theo đó náo loạn cả lên, kẻ xướng người họa lần lượt lên sân khấu, ồn ào đến mức suốt một ngày thượng triều đều gà bay chó sủa.
Triệu Mạch bị tiếng cãi vã làm đau đầu nửa ngày, nhìn Lục Chiêu Bạch cũng chẳng có chút tâm tư nào, chạng vạng khi nghe Triệu Vô Sách tới diện kiến, ông ta vô thức nhíu mày: "Hắn tới làm gì?"
Hỏi xong mới nhớ ra người đến là đứa con trai thứ sáu bị mình xem nhẹ, vẫn chưa bị cuốn vào sự việc lần này, thế nên ông ta dựa lại vào long ỷ, nói: "Để hắn vào đi."
Lúc Triệu Vô Sách tiến vào Ngự Thư Phòng, bắt gặp khuôn mặy đầy mệt mỏi của Triệu Mạch.
Hắn rũ mắt hành lễ, ôm chồng kinh thư đã viết xong, giống như đang ôm hết thành ý trong lòng: "Nhi thần thỉnh an phụ hoàng."
Triệu Mạch quét mắt qua, như sực nhớ đến cái gì, tùy ý nói: "Đứng lên đi, đây là kinh thư ngươi chép sao?"
Buổi chiều ngày hôm qua, ông ta gặp được Triệu Vô Sách ở thủy đình, còn mở miệng nói muốn.
Triệu Vô Sách gật đầu, nhưng vẫn có chút rón rén: "Bản chép tầm thường không xứng, mong phụ hoàng đừng trách tội."
Khi hắn nói chuyện, giọng nói rất nhẹ nhàng êm tai, còn xen lẫn chút sợ hãi rụt rè, Triệu Mạch không vừa ý lắm, nhưng lại nghĩ đến đứa trẻ này không giống với người khác.
Theo lý thuyết, các hoàng tử từ ba tuổi đã phải vào Tây Tam Viện ở, nhưng Triệu Vô Sách trước đó đã ở trong lãnh cung mười năm.
Mẹ đẻ của hắn xuất thân thấp kém, lấy thân phận tội nhân vào cung làm vũ cơ, Triệu Mạch trong lúc vô ý nhìn trúng nên lâm hạnh.
Nàng không giỏi lấy lòng lại thô kệch, Triệu Mạch ngủ vài lần liền ghét bỏ, về sau nàng ta phạm phải cung quy, cuối cùng bị tống vô lãnh cung.
Mãi đến lúc nàng bệnh chết, Triệu Mạch mới nhớ ra lãnh cung còn có một đứa con trai. Vì vậy rủ lòng từ bi, đưa người qua Tây Tam Viện nuôi thả bảy năm.
Ai mà ngờ đứa trẻ hôi thối đen thui ngày đó giờ đã trở thành một công tử trắng nõn gầy yếu?
Triệu Mạch nghĩ nghĩ, đoạn vẫy tay, ý bảo hắn tự đưa kinh thư qua: "Để Trẫm nhìn một chút."
Triệu Vô Sách run rẩy bước đến, nhìn thì là sợ hãi, nhưng ngưỡng mộ trong mắt khó bề che đấu.
Thấy Triệu Vô Sách ngoan ngoãn lấy lòng như vậy, tâm tình Triệu Mạch chớp mắt cũng vui vẻ hơn chút —— Ngồi ở vị trí này lâu rồi, bản chất quan hệ quân thần phụ tử đều thay đổi, hiện giờ rất khó tìm ra được ai thật lòng.
Tuy nói chút thật lòng này ông ta không để tâm lắm, nhưng cảm giác giống như đang trêu đùa thú cưng vậy, giải tỏa được tâm trạng bực bội của ông ta.
Triệu Mạch hiếm khi nở nụ cười, nhìn mấy chữ trên giấy cũng trở nên thuận mắt: "Chép tốt lắm, chỉ là kiểu chữ còn hơi kém, trẫm nhớ trong nhà kho tiền triều vẫn còn để bảng chữ viết mẫu, ta gọi người tìm đến cho ngươi luyện viết lại."
Đường đường là một hoàng tử, chữ viết mang đầy vẻ thiếu tự tin không dám tranh với đời còn coi sao được?
Ánh mắt Triệu Vô Sách sáng ngời, có chút muốn nói lại thôi: "Phụ hoàng, nhi thần muốn......"
Tuy bề ngoài xuất chúng nhưng tính nết quá nhút nhát, Triệu Mạch không khỏi nổi lên chút thương cảm, nhẹ giọng hỏi: "Muốn cái gì?"
Triệu Vô Sách cúi đầu, nửa ngày sau mới lấy hết can đảm nói: "Nhi thần muốn bảng chữ mẫu của phụ hoàng, nhi thần...... Nhi thần thích nó."
Lời này của hắn nói ra tiêu tốn biết bao sức lực, Triệu Mạch đầu tiên là sửng sốt, theo sau lập tức nở nụ cười: "Ngươi cũng có con mắt đấy, chữ của trẫm không phải ai muốn xin là có thể xin?"
Triệu Vô Sách vội vàng ngậm miệng, lại nghe Triệu Mạch lại nói: "Thôi, Lục Chiêu Bạch ——"
Ông ta gọi một tiếng, Lục Chiêu Bạch đang đóng vai người vô hình thấp giọng hành lễ: "Có nô tài."
"Đi đến thiên điện tìm mấy bức chữ mẫu của trẫm, để lão Lục chép lại."
Lục Chiêu Bạch nghe lệnh rời đi, lúc lướt qua người Triệu Vô Sách, ngón tay đã bị người nọ móc lấy.
Vừa chạm vào liền tách ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.