Cùng Chong Đèn Bên Cửa Sổ Phía Tây
Chương 30
Chấp Tửu Dữ Ca
04/07/2023
Edit: Nynuvola
Triệu Vô Sách nhìn y, khuôn mặt lạnh lẽo như băng tan dần, thay vào đó là cảnh xuân vô hạn.
"Đốc Công nếu muốn nghe hí khúc, ta có thể xướng hai đoạn. Có điều những người khác thì thôi vậy, ta sợ bọn họ nghe xong giảm thọ."
Người này mồm mép có thừa, Lục Chiêu Bạch cười nhạo một tiếng, biểu tình nhàn nhạt: "Không cần đâu, dù sao ta cũng sợ giảm thọ."
"Sao có thể chứ?"
Triệu Vô Sách xé gió từng bước đến gần y, giọng nói của hắn tựa hồ cũng lẫn vào tiếng gió: "Ta thề, lấy nửa đời này của ta về sau, bảo vệ ngươi sống lâu trăm tuổi."
Lục Chiêu Bạch ghét bỏ lui lại, trào phúng cười: "Điện hạ nhìn giống như sắp bị thiên lôi đánh xuống đấy, đừng liên luỵ Phật Tổ."
Triệu Vô Sách dễ gì cho y tháo chạy, giơ tay lập tức vây người vào núi giả: "Đốc Công thật tàn nhẫn, chỉ cần hai ngày không gặp nhau đốc công sẽ nguyền rủa ta vậy à?"
Hắn không biết xấu hổ, Lục Chiêu Bạch xô đẩy cũng không được, không thèm vờ vịt nữa, khinh thường liếc đối phương: "Điện hạ không phải nói hoàng Thượng muốn triệu kiến ngươi sao? Thế mà vẫn còn tâm tình ở đây nói chuyện tào lao với ta, xem ra lời vừa rồi là nói dối."
Y vốn đi ngang qua, nhìn thấy Triệu Vô Sách hàn huyên với Triệu Vô Thần. Mặc dù khoảng cách khá xa, thanh âm mơ hồ, nhưng toàn thân Triệu Vô Sách đều ghi rõ mồn một hắn đang tính kế người khác, chính vì vậy mà y không lập tức rời đi.
Ai ngờ một bước sai đã bị Triệu Vô Sách chặn đường.
Lục Chiêu Bạch nghĩ thầm đen đủi, Triệu Vô Sách lại giống như hiểu y đang nghĩ gì: "Đốc Công hiểu lầm ta rồi, ta không phải nói dối, chỉ là tìm cớ thoát thân mà thôi."
Nụ cười phóng đãng, nhưng lời ra đến miệng lại vô cùng chân thành: "Huống hồ trong tay ta không có binh quyền, nhỏ bé vô tội như vậy thì có thể tính kế ai được đây?"
Lục Chiêu Bạch nghĩ ta tin ngươi mới quỳ, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ đáp lại: "Buổi tối lúc điện hạ ngủ, nhớ đóng cửa sổ chặt một chút."
Bày lắm trò ma quỷ, cẩn thận nửa đêm canh ba quỷ gõ cửa.
Triệu Vô Sách cười càng thêm ngả ngớn: "Nếu người vào là Đốc Công, điện Phù Vân lúc nào cũng mở rộng cửa sổ hầu quân về."
Còn chưa dứt lời, Triệu Vô Sách đã bị Lục Chiêu Bạch dẫm lên chân.
Hắn nới lỏng tay, Lục Chiêu Bạch liền thoát khỏi vòng vây của hắn: "Nô gia còn có việc, không nói chuyện phiếm với điện hạ nữa, cáo từ!"
Y quên hơi nhanh, lần gần nhất hỏi thăm người nọ tin tức, cuối cùng không nghe ngóng được gì, ngược lại còn bị hắn ăn đậu hủ.
Lục Chiêu Bạch xoay người rời đi, Triệu Vô Sách gọi y lại, trên mặt vẫn là nụ cười ung dung kia, kèm theo nhắc nhở: "Đốc Công đi thong thả, tối nay gió lớn, nhớ đóng cửa sổ cho kỹ nhé."
Mặt Lục Chiêu Bạch đổi sắc, bước chân không hề ngừng.
......
Buổi đêm cùng ngày quả nhiên xảy ra chuyện.
Lại là một tiếng sấm vào vũng nước đã đục ngầu.
Triệu Vô Lâm chết.
Chết ở Đại Lý Tự.
Ngũ hoàng tử Triệu Vô Lâm, sau khi tranh chấp đoạt hoa khôi tại Ngẫu Hoa Lâu, say rượu không tỉnh, mãi đến đêm qua, thái y mới tìm được biện pháp, cứu hắn tỉnh dậy.
Ai ngờ sau nửa đêm, người đã hồn về Tây Thiên.
Người mà hắn gặp trước khi chết lại là Tứ hoàng tử Triệu Vô Thần.
Toàn triều náo loạn, Triệu Vô Thần quỳ gối trước điện Kim Loan, thất thanh khóc rống: "Phụ hoàng, nhi thần oan uổng quá, nhi thần đêm qua ở trong phủ chưa từng ra khỏi nhà, sao có thể đi gặp Ngũ đệ?!"
Nhưng ngoại trừ gia đinh trong phủ Triệu Vô Thần, tất cả những người khác đều xác nhận Tứ hoàng tử đi Đại Lý Tự.
Từ người của Đại Lý Tự đến bọn thị vệ trực đêm, tất cả đều nhìn thấy hắn.
Đại Lý Tự Khanh Triệu Lương được triệu kiến tới cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ: "Vi thần đêm qua ở trong nhà nghỉ ngơi, không ở Đại Lý Tự, cho nên cũng không nắm chắc việc này."
Ông ta nói đến đây còn thay Triệu Vô Thần giải thích: "Huống hồ, dù Tứ hoàng tử thật sự có mặt cũng không thể hoàn toàn chứng minh mình là thủ phạm giết hại Ngũ hoàng tử."
Triệu Vô Thần không phải kẻ ngốc, hắn mới từ Đại Lý Tự ra ngoài, dơ bẩn trên người còn chưa rửa sạch, lúc này lại giết Triệu Vô Thần thì đầu óc hẳn có vấn đề chắc?
Nhưng hoàng đế không chịu tin, phe phái của Ngũ hoàng tử trong triều cũng không chịu tin.
Ngũ hoàng tử vừa chết, tâm huyết nhiều năm tan thành mây khói, nếu không thừa dịp khống chế cục diện trước mắt, tương lai Tứ hoàng tử có thể một tay che trời!
Bọn họ có thể tiếp tục nâng đỡ các hoàng tử khác, nhưng giờ hai bên kết thù, Tứ hoàng tử tuyệt đối không được bành trướng!
Vì vậy khắp triều đều tranh cãi ồn ào.
Hoàng đế mệt mỏi đau đầu, triệu tập tất cả nhân chứng đã nhìn thấy hai vị hoàng tử lên, có điều lại thiếu mất một người.
Chính là binh sĩ đã trực đêm hôm qua.
Hoàng đế lại sai người đi tìm, trong lòng có dự cảm không lành.
Không bao lâu sau, dự cảm thành thật.
Nâng trở về là một cái xác, cùng với...... Phong thư nhận tội.
Huyết thư viết rõ ràng, người nọ bị Tứ hoàng tử ép buộc, hạ độc Ngũ hoàng tử, do tự biết bản thân khó bảo mạng, cho nên cầu xin Hoàng Thượng minh tra việc này, trừng trị hung thủ.
Mặt Triệu Vô Thần lập tức đổi sắc, tê tâm liệt phế kêu oan uổng, những quan viên thuộc phe phái của hắn cũng không ngừng kêu có trá.
"Nếu đã có trá, vậy thì tra cho rõ, có phải đào ba thước đất lên, cũng phải tra ra manh mối cho trẫm!"
Hoàng đế nhìn chằm chằm Triệu Vô Thần, cảm thấy gương mặt của đứa con trai này càng nhìn càng chướng mắt: "Nhưng trước đó, ngươi đến Đại Lý Tự đi, thành thật chờ đợi!"
......
Lúc trong kinh nháo nhào người ngã ngựa đổ, Lục Chiêu Bạch đang đợi ở phòng.
Xảy ra loại chuyện thế này, hoàng đế không có hứng thú gặp người khác, mấy năm nay tuy ông ta cảm thấy Lục Chiêu Bạch sẽ không gây nên nổi sóng to gió lớn gì nhưng vẫn né tránh cho đối phương biết quá nhiều việc trên triều —— Chim tước thì nên nhốt trong lồng, càng biết nhiều thì khó tránh sinh tâm tư khác.
Lục Chiêu Bạch mừng vì được thanh tĩnh, thiêu hủy thư truyền tin đi, nhẹ giọng dò hỏi: "Có có tin tức nào khác không?"
Nội thị lắc đầu, ngón tay Lục Chiêu Bạch khẽ gõ gõ lên mặt bàn, suy tư mở miệng: "Cử một người theo sát Triệu Vô Sách. Còn có, truyền lời cho hắn, bảo...... Người này là biến số, không thể không đề phòng."
Nội thị vâng mệnh, thấy Lục Chiêu Bạch không còn sai bảo nào nữa thì khom người rời khỏi.
Chờ người đi rồi, Lục Chiêu Bạch mới lộ ra vài phần âm u
Câu nói của Triệu Vô Sách hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai, chuyện này không có chút liên quan gì tới hắn mới là lạ.
Hắn có lẽ đang nhăm nhe ngôi vị hoàng đế. Nhưng nước cờ như vậy quá nguy hiểm, ngay cả khi mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn đi chăng nữa, cũng hơi nóng nảy rồi.
Hắn gấp gáp cái gì?
......
Lục Chiêu Bạch sai người theo dõi Triệu Vô Sách, nhưng đối phương tựa hồ như chẳng mảy may liên quan tới chuyện này, vô cùng nhàn tản mấy ngày trong điện Phù Vân, không hề có chút hành động nào.
Cung nhân mỗi ngày đều sẽ báo lại với y, hắn làm việc nghỉ ngơi quy luật thế nào, còn luyện chữ đánh đàn, sao chép kinh thư, hoàn toàn là dáng vẻ vô tranh với đời.
Giữa thời điểm này, hoàng đế còn triệu kiến hắn một lần, nghe nói lúc được gọi đi, mắt Triệu Vô Sách rưng rưng, giống như vô cùng đau khổ.
Mà sau khi hắn rời đi, hoàng đế cũng ảm đạm chán nản.
Lục Chiêu Bạch biết được tin này, còn cười nhạo khinh thường, người nọ dù rơi nước mắt thì đó cũng không phải là thương tâm, có chăng là mèo khóc chuột mà thôi.
Có điều người này giỏi luồn lách hệt như cá chạch, càng làm Lục Chiêu Bạch thêm phần cảnh giác.
Nhân lúc Ngũ hoàng tử chết, thế cục trong triều lần nữa thay đổi, tình hình hỗn loạn, đồng thời nghênh đón trung thu năm Minh Quang thứ hai mươi ba.
Ngày trung thu, trăng tròn nhưng người không đoàn viên.
Hoàng đế gặp đại biến, mới tuổi trung niên đã mất đi con cái, trong lòng khó chịu nên không tổ chức yến hội.
Năm trước trong cung vô cùng náo nhiệt, năm nay chỉ treo mấy cái đèn lồng xem như tượng trưng rồi thôi.
Các triều thần từ sáng sớm đã quỳ lạy trước điện Kim Loan, đến lúc hoàng hôn, quan viên tam phẩm trở lên mỗi người đều nhận được đồ ăn vua ban.
Các phi tần hậu cung cũng như vậy.
Hoàng đế không triệu kiến ai, một mình ngồi trong điện Trường Nhạc.
Các phi tần rất thức thời, đương nhiên không ai dám đi trêu chọc hoàng đế dẫn đen đủi, dù sao......
Trong trận cung biến của những hoàng tử, ai cũng như viên sủi cảo nằm trong nồi hấp, sao có thể rảnh rỗi đi kiếm chuyện vào ngày tết đoàn viên?
Hoàng đế khó chịu trong lòng, nhìn ra mặt trăng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ, lần đầu sinh ra cảm giác thê lương.
Những năm trước còn có mấy đứa con trai uống rượu bàn tán sôi nổi tết trung thu, nhưng mới qua có một năm......
Lão Đại và lão Ngũ đã chết, lão Nhị tàn phế, lão Tam giam trong hoàng lăng, lão Tứ bị nhốt ở Đại Lý Tự.
Đây là mấy đứa con có thể miễn cưỡng cho vào mắt, thế nhưng hiện tại chỉ còn lại một bao cỏ lão Lục và lão Thất năm nay mới 4 tuổi.
Con cháu đông đủ, thưa thớt từ đây.
Hoàng đế càng nghĩ càng buồn bã, buồn bã của hoàng đế lên đến đỉnh điểm khi Triệu Vô Sách quy củ cho người mang cua ngâm rượu đến cho ông ta, thầm biểu đạt ông ta giữ gìn sức khỏe.
Giờ người quan tâm Triệu Mạch chỉ còn sót lại một đứa con vô dụng.
Đứa con trai này thật ra sống tình cảm, tiếc là quá phế vật.
Hoàng đế anh hùng cả đời, tới bây giờ, tuổi xế chiều lại nếm mùi cô đơn.
Hoàng đế khó chịu nên uống nhiều mấy chén, loạng choạng kêu Vương Kiều đỡ đi ngủ.
Nhưng ông ta không hề biết, đứa con trai sống tình cảm kia của mình lúc này đang làm một việc không vô dụng chút nào.
Triệu Vô Sách ra ngoài cung tìm một vò rượu ngon, sau khi hồi cung thì tránh né thị vệ, ôm vò rượu vui vẻ trèo tường vào điện của Lục Chiêu Bạch.
Tiếp đó......
Suýt chút nữa bị cơ quan bố trí trên tường bắn thành cái sàng.
Triệu Vô Sách nhìn y, khuôn mặt lạnh lẽo như băng tan dần, thay vào đó là cảnh xuân vô hạn.
"Đốc Công nếu muốn nghe hí khúc, ta có thể xướng hai đoạn. Có điều những người khác thì thôi vậy, ta sợ bọn họ nghe xong giảm thọ."
Người này mồm mép có thừa, Lục Chiêu Bạch cười nhạo một tiếng, biểu tình nhàn nhạt: "Không cần đâu, dù sao ta cũng sợ giảm thọ."
"Sao có thể chứ?"
Triệu Vô Sách xé gió từng bước đến gần y, giọng nói của hắn tựa hồ cũng lẫn vào tiếng gió: "Ta thề, lấy nửa đời này của ta về sau, bảo vệ ngươi sống lâu trăm tuổi."
Lục Chiêu Bạch ghét bỏ lui lại, trào phúng cười: "Điện hạ nhìn giống như sắp bị thiên lôi đánh xuống đấy, đừng liên luỵ Phật Tổ."
Triệu Vô Sách dễ gì cho y tháo chạy, giơ tay lập tức vây người vào núi giả: "Đốc Công thật tàn nhẫn, chỉ cần hai ngày không gặp nhau đốc công sẽ nguyền rủa ta vậy à?"
Hắn không biết xấu hổ, Lục Chiêu Bạch xô đẩy cũng không được, không thèm vờ vịt nữa, khinh thường liếc đối phương: "Điện hạ không phải nói hoàng Thượng muốn triệu kiến ngươi sao? Thế mà vẫn còn tâm tình ở đây nói chuyện tào lao với ta, xem ra lời vừa rồi là nói dối."
Y vốn đi ngang qua, nhìn thấy Triệu Vô Sách hàn huyên với Triệu Vô Thần. Mặc dù khoảng cách khá xa, thanh âm mơ hồ, nhưng toàn thân Triệu Vô Sách đều ghi rõ mồn một hắn đang tính kế người khác, chính vì vậy mà y không lập tức rời đi.
Ai ngờ một bước sai đã bị Triệu Vô Sách chặn đường.
Lục Chiêu Bạch nghĩ thầm đen đủi, Triệu Vô Sách lại giống như hiểu y đang nghĩ gì: "Đốc Công hiểu lầm ta rồi, ta không phải nói dối, chỉ là tìm cớ thoát thân mà thôi."
Nụ cười phóng đãng, nhưng lời ra đến miệng lại vô cùng chân thành: "Huống hồ trong tay ta không có binh quyền, nhỏ bé vô tội như vậy thì có thể tính kế ai được đây?"
Lục Chiêu Bạch nghĩ ta tin ngươi mới quỳ, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ đáp lại: "Buổi tối lúc điện hạ ngủ, nhớ đóng cửa sổ chặt một chút."
Bày lắm trò ma quỷ, cẩn thận nửa đêm canh ba quỷ gõ cửa.
Triệu Vô Sách cười càng thêm ngả ngớn: "Nếu người vào là Đốc Công, điện Phù Vân lúc nào cũng mở rộng cửa sổ hầu quân về."
Còn chưa dứt lời, Triệu Vô Sách đã bị Lục Chiêu Bạch dẫm lên chân.
Hắn nới lỏng tay, Lục Chiêu Bạch liền thoát khỏi vòng vây của hắn: "Nô gia còn có việc, không nói chuyện phiếm với điện hạ nữa, cáo từ!"
Y quên hơi nhanh, lần gần nhất hỏi thăm người nọ tin tức, cuối cùng không nghe ngóng được gì, ngược lại còn bị hắn ăn đậu hủ.
Lục Chiêu Bạch xoay người rời đi, Triệu Vô Sách gọi y lại, trên mặt vẫn là nụ cười ung dung kia, kèm theo nhắc nhở: "Đốc Công đi thong thả, tối nay gió lớn, nhớ đóng cửa sổ cho kỹ nhé."
Mặt Lục Chiêu Bạch đổi sắc, bước chân không hề ngừng.
......
Buổi đêm cùng ngày quả nhiên xảy ra chuyện.
Lại là một tiếng sấm vào vũng nước đã đục ngầu.
Triệu Vô Lâm chết.
Chết ở Đại Lý Tự.
Ngũ hoàng tử Triệu Vô Lâm, sau khi tranh chấp đoạt hoa khôi tại Ngẫu Hoa Lâu, say rượu không tỉnh, mãi đến đêm qua, thái y mới tìm được biện pháp, cứu hắn tỉnh dậy.
Ai ngờ sau nửa đêm, người đã hồn về Tây Thiên.
Người mà hắn gặp trước khi chết lại là Tứ hoàng tử Triệu Vô Thần.
Toàn triều náo loạn, Triệu Vô Thần quỳ gối trước điện Kim Loan, thất thanh khóc rống: "Phụ hoàng, nhi thần oan uổng quá, nhi thần đêm qua ở trong phủ chưa từng ra khỏi nhà, sao có thể đi gặp Ngũ đệ?!"
Nhưng ngoại trừ gia đinh trong phủ Triệu Vô Thần, tất cả những người khác đều xác nhận Tứ hoàng tử đi Đại Lý Tự.
Từ người của Đại Lý Tự đến bọn thị vệ trực đêm, tất cả đều nhìn thấy hắn.
Đại Lý Tự Khanh Triệu Lương được triệu kiến tới cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ: "Vi thần đêm qua ở trong nhà nghỉ ngơi, không ở Đại Lý Tự, cho nên cũng không nắm chắc việc này."
Ông ta nói đến đây còn thay Triệu Vô Thần giải thích: "Huống hồ, dù Tứ hoàng tử thật sự có mặt cũng không thể hoàn toàn chứng minh mình là thủ phạm giết hại Ngũ hoàng tử."
Triệu Vô Thần không phải kẻ ngốc, hắn mới từ Đại Lý Tự ra ngoài, dơ bẩn trên người còn chưa rửa sạch, lúc này lại giết Triệu Vô Thần thì đầu óc hẳn có vấn đề chắc?
Nhưng hoàng đế không chịu tin, phe phái của Ngũ hoàng tử trong triều cũng không chịu tin.
Ngũ hoàng tử vừa chết, tâm huyết nhiều năm tan thành mây khói, nếu không thừa dịp khống chế cục diện trước mắt, tương lai Tứ hoàng tử có thể một tay che trời!
Bọn họ có thể tiếp tục nâng đỡ các hoàng tử khác, nhưng giờ hai bên kết thù, Tứ hoàng tử tuyệt đối không được bành trướng!
Vì vậy khắp triều đều tranh cãi ồn ào.
Hoàng đế mệt mỏi đau đầu, triệu tập tất cả nhân chứng đã nhìn thấy hai vị hoàng tử lên, có điều lại thiếu mất một người.
Chính là binh sĩ đã trực đêm hôm qua.
Hoàng đế lại sai người đi tìm, trong lòng có dự cảm không lành.
Không bao lâu sau, dự cảm thành thật.
Nâng trở về là một cái xác, cùng với...... Phong thư nhận tội.
Huyết thư viết rõ ràng, người nọ bị Tứ hoàng tử ép buộc, hạ độc Ngũ hoàng tử, do tự biết bản thân khó bảo mạng, cho nên cầu xin Hoàng Thượng minh tra việc này, trừng trị hung thủ.
Mặt Triệu Vô Thần lập tức đổi sắc, tê tâm liệt phế kêu oan uổng, những quan viên thuộc phe phái của hắn cũng không ngừng kêu có trá.
"Nếu đã có trá, vậy thì tra cho rõ, có phải đào ba thước đất lên, cũng phải tra ra manh mối cho trẫm!"
Hoàng đế nhìn chằm chằm Triệu Vô Thần, cảm thấy gương mặt của đứa con trai này càng nhìn càng chướng mắt: "Nhưng trước đó, ngươi đến Đại Lý Tự đi, thành thật chờ đợi!"
......
Lúc trong kinh nháo nhào người ngã ngựa đổ, Lục Chiêu Bạch đang đợi ở phòng.
Xảy ra loại chuyện thế này, hoàng đế không có hứng thú gặp người khác, mấy năm nay tuy ông ta cảm thấy Lục Chiêu Bạch sẽ không gây nên nổi sóng to gió lớn gì nhưng vẫn né tránh cho đối phương biết quá nhiều việc trên triều —— Chim tước thì nên nhốt trong lồng, càng biết nhiều thì khó tránh sinh tâm tư khác.
Lục Chiêu Bạch mừng vì được thanh tĩnh, thiêu hủy thư truyền tin đi, nhẹ giọng dò hỏi: "Có có tin tức nào khác không?"
Nội thị lắc đầu, ngón tay Lục Chiêu Bạch khẽ gõ gõ lên mặt bàn, suy tư mở miệng: "Cử một người theo sát Triệu Vô Sách. Còn có, truyền lời cho hắn, bảo...... Người này là biến số, không thể không đề phòng."
Nội thị vâng mệnh, thấy Lục Chiêu Bạch không còn sai bảo nào nữa thì khom người rời khỏi.
Chờ người đi rồi, Lục Chiêu Bạch mới lộ ra vài phần âm u
Câu nói của Triệu Vô Sách hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai, chuyện này không có chút liên quan gì tới hắn mới là lạ.
Hắn có lẽ đang nhăm nhe ngôi vị hoàng đế. Nhưng nước cờ như vậy quá nguy hiểm, ngay cả khi mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn đi chăng nữa, cũng hơi nóng nảy rồi.
Hắn gấp gáp cái gì?
......
Lục Chiêu Bạch sai người theo dõi Triệu Vô Sách, nhưng đối phương tựa hồ như chẳng mảy may liên quan tới chuyện này, vô cùng nhàn tản mấy ngày trong điện Phù Vân, không hề có chút hành động nào.
Cung nhân mỗi ngày đều sẽ báo lại với y, hắn làm việc nghỉ ngơi quy luật thế nào, còn luyện chữ đánh đàn, sao chép kinh thư, hoàn toàn là dáng vẻ vô tranh với đời.
Giữa thời điểm này, hoàng đế còn triệu kiến hắn một lần, nghe nói lúc được gọi đi, mắt Triệu Vô Sách rưng rưng, giống như vô cùng đau khổ.
Mà sau khi hắn rời đi, hoàng đế cũng ảm đạm chán nản.
Lục Chiêu Bạch biết được tin này, còn cười nhạo khinh thường, người nọ dù rơi nước mắt thì đó cũng không phải là thương tâm, có chăng là mèo khóc chuột mà thôi.
Có điều người này giỏi luồn lách hệt như cá chạch, càng làm Lục Chiêu Bạch thêm phần cảnh giác.
Nhân lúc Ngũ hoàng tử chết, thế cục trong triều lần nữa thay đổi, tình hình hỗn loạn, đồng thời nghênh đón trung thu năm Minh Quang thứ hai mươi ba.
Ngày trung thu, trăng tròn nhưng người không đoàn viên.
Hoàng đế gặp đại biến, mới tuổi trung niên đã mất đi con cái, trong lòng khó chịu nên không tổ chức yến hội.
Năm trước trong cung vô cùng náo nhiệt, năm nay chỉ treo mấy cái đèn lồng xem như tượng trưng rồi thôi.
Các triều thần từ sáng sớm đã quỳ lạy trước điện Kim Loan, đến lúc hoàng hôn, quan viên tam phẩm trở lên mỗi người đều nhận được đồ ăn vua ban.
Các phi tần hậu cung cũng như vậy.
Hoàng đế không triệu kiến ai, một mình ngồi trong điện Trường Nhạc.
Các phi tần rất thức thời, đương nhiên không ai dám đi trêu chọc hoàng đế dẫn đen đủi, dù sao......
Trong trận cung biến của những hoàng tử, ai cũng như viên sủi cảo nằm trong nồi hấp, sao có thể rảnh rỗi đi kiếm chuyện vào ngày tết đoàn viên?
Hoàng đế khó chịu trong lòng, nhìn ra mặt trăng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ, lần đầu sinh ra cảm giác thê lương.
Những năm trước còn có mấy đứa con trai uống rượu bàn tán sôi nổi tết trung thu, nhưng mới qua có một năm......
Lão Đại và lão Ngũ đã chết, lão Nhị tàn phế, lão Tam giam trong hoàng lăng, lão Tứ bị nhốt ở Đại Lý Tự.
Đây là mấy đứa con có thể miễn cưỡng cho vào mắt, thế nhưng hiện tại chỉ còn lại một bao cỏ lão Lục và lão Thất năm nay mới 4 tuổi.
Con cháu đông đủ, thưa thớt từ đây.
Hoàng đế càng nghĩ càng buồn bã, buồn bã của hoàng đế lên đến đỉnh điểm khi Triệu Vô Sách quy củ cho người mang cua ngâm rượu đến cho ông ta, thầm biểu đạt ông ta giữ gìn sức khỏe.
Giờ người quan tâm Triệu Mạch chỉ còn sót lại một đứa con vô dụng.
Đứa con trai này thật ra sống tình cảm, tiếc là quá phế vật.
Hoàng đế anh hùng cả đời, tới bây giờ, tuổi xế chiều lại nếm mùi cô đơn.
Hoàng đế khó chịu nên uống nhiều mấy chén, loạng choạng kêu Vương Kiều đỡ đi ngủ.
Nhưng ông ta không hề biết, đứa con trai sống tình cảm kia của mình lúc này đang làm một việc không vô dụng chút nào.
Triệu Vô Sách ra ngoài cung tìm một vò rượu ngon, sau khi hồi cung thì tránh né thị vệ, ôm vò rượu vui vẻ trèo tường vào điện của Lục Chiêu Bạch.
Tiếp đó......
Suýt chút nữa bị cơ quan bố trí trên tường bắn thành cái sàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.