Môn Chủ Đùa Phi

Chương 10

Lam Cầm

06/06/2014

Bây giờ, không chỉ có sai sứ ra ngoài tìm Hoa Nhan Hi, mà người của Hoa gia cũng đi cùng, ngay cả Hoa Nguyên Huy Nhất, Hoa phu nhân và Hoa Nhan Xảo cũng cùng tìm kiếm Hoa Nhan Hi.

"Các vị, xin hỏi mọi người có nhìn thấy nữ nhân này hay không?" Nhóm người được phái đi Đỗ Khang rượu trang đến từng người đang xếp hàng trước cửa hỏi.

"Không có."

"Nàng đẹp quá."

"Đúng vậy, nàng thật sự đẹp quá. . . . . . Bức họa này cho ta có được không?"

Bọn họ nghe được đủ mọi đáp án, thế nhưng chỗ mà Hoa Nhan Hi dừng lại, vẫn không có một chút tin tức.

Đương nhiên, bọn họ vẫn là bám riết không tha tiếp tục dò hỏi.

"Xin hỏi mọi người có từng thấy qua nữ nhân này hay không?"

"A, là nàng!" Một đôi vợ chồng trung niên đang xếp hàng mua thuốc rượu đột nhiên kêu to? Chúng ta nhận ra nàng!"

"Nàng ở nơi nào?" Một đám người vội vàng chạy tới, cùng kêu lên hỏi.

"Chúng tôi gặp được của nàng ở cung Cửu Hoa." Đôi vợ chồng trung niên một năm một mười đáp." Không biết bây giờ nàng còn ở đó hay không? Chúng tôi cực kỳ cảm tạ nàng !"

"Cửu Hoa cung?" Không chỉ bọn họ mà ngay cả những người xếp hàng gần đó cũng há hốc mồm."Cửu Hoa cung không phải là nơi đi vào thì không ra được hay sao?"

Vậy người mà bọn họ nhìn thấy rốt cuộc là người hay là. . . . . .

"Chàng. . . . . . Chàng không thể vui vẻ sao?" Từ khoảng khắc hắn xoay người rời đi, Hoa Nhan Hi vẫn cảm thấy thực có lỗi với hắn.

Mà hắn, sau khi xoay người rời đi, mãi cho đến đêm khuya đều không trở về phòng. Nàng sốt ruột hỏi nơi hắn vẫn thường đi, thế mới biết hắn đang ở phòng luyện đan.

Hoa Thiếu Khanh đối mặt lò thuốc, không quay đầu."Nàng cũng biết ta không vui?" .

"Ta. . . . . ." Tâm Hoa Nhan Hi đột nhiên tràn đầy đau thương ."Ta ở chung với chàng lâu như vậy, đương nhiên biết chàng không vui." Nàng vẫn cố mỉm cười."Chàng không vui vẻ thì thôi, dù sao không cưới ta cũng không phải chuyện gì đáng ngại ."

"Không phải chuyện gì đáng ngại? Nàng thật sự nghĩ như vậy? Hi nhi, nói thật cho ta biết đi." Hoa Thiếu Khanh tuy vẫn đưa lưng về phía nàng, hai tròng mắt cũng không đặt ở lò lửa, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ.

"Thật sự không quan trọng, dù sao chúng ta không quá thân thuộc. . . . ." Hoa Nhan Hi ra vẻ thoải mái, lại không biết câu này đã làm tổn thương tâm hắn ."Chúng ta không quá thân? Lời này mà nàng cũng nói được sao?" Hoa Thiếu Khanh đột nhiên quay đầu, ánh mắt thâm sâu khóa chặt nàng, bên môi dương lên đường cong đầy nghi ngờ ."Hi nhi, trái tim của ta vẫn luôn rộng mở đối với nàng, còn nàng thì sao?"

Hoa Nhan Hi lại ngẩn ra."Ta. . . . . ." Nàng là đã hãm quá sâu, mới có thể sợ hãi. . . . . .

Ta vẫn cho là, tâm của nàng đặt trên thân ta, nếu không nàng sẽ không làm nhiều chuyện cho ta như vậy. Hóa ra đó là ta tự hoang tưởng. . . . . . Nàng có thể làm nhiều chuyện cho ta như vậy, là vì căn bản nàng không có chỗ nào có thể đi, không có người để có thể dựa vào, ta chỉ là đan dược để nàng bổ khuyết tịch mịch và trị liệu đau thương, sau khi nàng dùng xong, sẽ rời đi, phải không?" Gương mặt Hoa Thiếu Khanh khắc sâu đau khổ.

"Không. . . . . ."Hoa Nhan Hi đột nhiên lắc đầu, không thể tin được nhìn hắn." tại sao chàng có thể nghĩ như vậy?"

"Là nàng nói chúng ta không quá thân quen, không phải sao?"Hoa Thiếu Khanh cười cực kỳ khó coi ." Ta tại sao có thể nghĩ như vậy? Là nàng bức ta nghĩ như vậy?

Hoa Nhan Hi sững sờ nhìn nam nhân trước mắt, nhìn hắn như con dã thú đang cuồng loạn vì bị thương, trong lòng trào dâng khổ sở ."Ta. . . . . . Không phải. . . . . . Ta không phải cố ý nói như vậy, ta chỉ là. . . . . ."

"Nàng rõ ràng là cố ý, không phải sao? Nàng biết rõ rành rành đó không phải sự thật, vì sao còn nói như vậy?" Hoa Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt chứa ánh nhìn không thể tha thứ ."Không phải ta chỉ là công cụ để nàng trị liệu vết thương lòng sao?"

"Không phải! Không phải như thế. . . . . ." Hoa Nhan Hi có chút vội vàng, nước mắt sáng trong cũng vì thế mà tràn ra."bởi vì ta quá sợ hãi. . . . . ."

"Quá sợ hãi cái gì?" Hoa Thiếu Khanh chuyên chú nhìn những giọt nước mắt trên đôi mắt đẹp của nàng .

"Ta quá sợ hãi sẽ mất đi chàng . . . . . ."Đột nhiên Hoa Nhan Hi lao thẳng vào trong ngực hắn, dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy hắn."Ta không muốn mất đi chàng, cho nên thà rằng cứ như vậy. . . . . ."

“Vì sao nàng cho rằng sẽ mất đi ta? Ta vẫn ở ngay bên cạnh nàng, chưa từng rời đi, không phải sao?" Hoa Thiếu Khanh khó hiểu nhướn cao tuấn mi, vươn ra cánh tay tráng kiện dùng lực ôm lấy nàng hồi lâu nàng vẫn run rẩy không thôi.

"Vì quá đẹp . . . . . Cho nên sợ hãi. . . . . ." Đôi mắt Hoa Nhan Hi tràn ngập nước ." Chàng còn nhớ rõ chuyện ta đã từng nói về muội muội và mẹ kế của ta không? Ta cũng đối với họ rất tốt, nhưng là họ lại vứt bỏ ta. . . . . . Mất đi họ, ta chỉ là khổ sở không thôi; nếu là mất đi chàng, ta nhất định sẽ điên mất . . . . . ."

"Nàng nghĩ ta giống như bọn họ? !" Hoa Thiếu Khanh không dám tin nhìn nàng, khó có thể tưởng tượng nàng lại có thể suy nghĩ vớ vẩn như vậy ."Hi nhi, nếu như ta thật sự phụ người trong thiên hạ, cũng không bao giờ phụ nàng?

Nghe vậy, Hoa Nhan Hi kinh ngạc khó có thể nhúc nhích.

Hắn nói sự thật? Hắn không lừa gạt nàng?

"Nàng còn đang hoài nghi ta sao?"Hoa Thiếu Khanh dương lên khóe môi, con ngươi đen giống như nhìn thấu tâm sự của nàng.

"Không. . . . . ."Hoa Nhan Hi hơi hơi lay động hai tay ." Ta chỉ là. . . . . ."Nàng chỉ là không có biện pháp tin tưởng, tất cả đều hoàn hảo như thế . . . . . .

"Không có chỉ là."Hoa Thiếu Khanh tiếp tục ." Hi nhi, nàng rốt cuộc có tin ta hay không?"

"Tin."Hoa Nhan Hi nhẹ nhàng gật đầu, chủ động hôn lên môi mỏng của hắn ." Chàng nói cái gì ta cũng tin. . . . . ."

Nam nhân này từ trước vẫn ám chỉ với nàng, thậm chí dùng hết các phương pháp để đối xử tốt với nàng, nàng còn có thể không tin sao?

Giống như hắn nói, hắn không phải là người giống như muội muội và mẹ kế, nàng làm sao có thể nhát gan, có thể sợ hãi như vậy, làm sao có thể ích kỷ mà đem hắn so sánh với bọn họ chư?



Hắn đối với nàng rất tốt, cho tới bây giờ nàng không cần nghi ngờ điều này

"Hi nhi. . . . . ."Môi nóng giao nhau, Hoa Thiếu Khanh bị động trở thành chủ động, kích động hút cánh môi mềm mại của nàng.

"A. . . . . ." Môi hai người khẽ đụng, thân thể lập tức cũng quấn cùng một chỗ, không thể tách rời, điên cuồng mà an ủi . . . . . .

"Khanh, chàng có biết vợ chồng son là gì không?"Triền miên qua đi, Hoa Nhan Hi giống như mèo con dựa vào trong lòng hắn." Đương nhiên biết."Hoa Thiếu Khanh tà tà nhíu mày." Sao vậy, nàng muốn. . . . . ."

"Đúng vậy."Hoa Nhan Hi hưng trí bừng bừng nghịch tóc của hắn, sau đó đem sợi tóc của hai người quấn chung một chỗ." Tốt, chúng ta hiện tại là vợ chồng son rồi."

"Hi nhi. . . . . ."Hoa Thiếu Khanh chấn động, khó lòng kiềm chế lần nữa hôn lên môi thơm của nàng đã sớm bị hắn hôn đến sưng đỏ . Tình cảm cuồng dã của hai người lại một lần nữa mãnh liệt dấy lên.

Trong ánh lửa cô đơn, bọn họ chính thức thành vợ chồng son. . . . . .

"Có người tới chơi!"

Sáng sớm, lúc Hoa Nhan Hi và Hoa Thiếu Khanh còn đang say giấc nồng, lại có người hầu đến gõ cửa phòng ngủ của bọn hắn .

"Mau dậy đi !"Hoa Nhan Hi lại một lần nữa phụ giúp Hoa Thiếu Khanh, lần nào có người đến hắn cũng không chịu dậy ." Có người tìm chàng, chàng mau đi ra, sau đó ta sẽ đến."" ta không cần."Hoa Thiếu Khanh lẩm bẩm một tiếng, làm nàng vội muốn chết, hắn có chết cũng không chịu rời khỏi chiếc giường đáng yêu này.

Sao lại có nam nhân thích ngủ nướng như vậy? Hoa Nhan Hi thở dài một hơi, nói với nô bộc bên ngoài: " ngươi bảo khách bên ngoài chờ một chút, cung chủ rất nhanh sẽ ra !"

“ khách bên ngoài muốn tìm không phải cung chủ, mà là phu nhân!"

Nô bộc nói những lời này không chỉ để cho Hoa Nhan Hi nhảy dựng lên, mà ngay cả Hoa Thiếu Khanh đang ở trên giường cũng lập tức nhảy dựng lên, bộ dáng tỉnh táo, cùng với bộ dáng ngủ nướng vừa rồi, hoàn toàn giống như là hai người!

Rốt cuộc là ai đến nơi này tìm nàng?

"Tỷ tỷ."

Lúc Hoa Nhan Hi đến Hoa Nhan Xảo đứng ở trước mặt vô cùng thân thiết gọi, nàng khó có thể tin, gạc nhiên mở to đôi mắt đẹp.

"Ta rốt cục tìm được tỷ rồi."Hoa Nhan Xảo hưng phấn xông tới ôm cổ nàng.

Hoa Nhan Hi co rúm lại, sau đó nhẹ nhàng dựa sát vào nam nhân đang đứng phía sau bảo vệ nàng ." Nhan Xảo, làm sao muội có thể tới nơi này tìm ta?"

"Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ."Hoa Nhan Xảo tham lam nhìn nam nhân tuấn mỹ đứng đằng sau Hoa Nhan Hi ." Hắn là ai vậy? Tỷ có muốn giới thiệu với ta hay không?

Kỳ thật là, nàng chạy tới trước khi mọi người đến, dụng ý là muốn xác định xem Hoa Nhan Hi rốt cuộc có phải ở trong này hay không, thuận tiện diệt trừ nàng trước . Hiện tại nhìn thấy nam nhân hoàn mỹ sau lưng nàng, nàng ta đột nhiên cải biến tâm ý.

"Hắn sao?" Hoa Nhan Hi cười cứng ngắc, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi."Hắn là tướng công của ta, cung chủ Cửu Hoa cung, Hoa Thiếu Khanh."

May mắn có hắn ở sau chống đỡ nàng, nếu không nàng thật sự khó có thể đứng vững.

"A?" Đến bây giờ, Hoa Nhan Xảo không nghĩ tới Hoa Thiếu Khanh lại như vậy ."Hắn không phải là người có tâm địa độc ác sao? Tỷ tỷ, ngươi làm sao có thể cùng hắn. . . . . ."

"Hắn một chút cũng không độc ác . Hắn đối ta rất tốt, ta ở trong này cực kỳ hạnh phúc." Hoa Nhan Hi mỉm cười, nụ cười tuy nhạt nhẽo nhưng lại tràn đầy hạnh phúc chân thật .

"A?" Hoa Nhan Xảo lần này lại càng kinh ngạc. Nàng rõ ràng là muốn Hoa Nhan Hi đến nơi này chịu chết, vì sao Hoa Nhan Hi có vận khí tốt như vậy, gặp được nam nhân thượng đẳng như vậy, trải qua sinh hoạt không thua gì hoàng cung? Nàng không phục!

"Muội muội, muội làm sao vậy?" Hoa Nhan Hi dù sao cũng là thiện lương, tuy đã từng bị Hoa Nhan Xảo làm tổn thương nhưng nội tâm vẫn là tràn đầy tình thương đối Hoa Nhan Xảo.

"Tỷ tỷ, làm sao tỷ có thể gả cho hắn? Tỷ phải vào cung gả cho hoàng thượng mà!" Hoa Nhan Xảo tâm niệm lại biến, muốn để cho Hoa Nhan Hi tiến cung, chính mình ở tại chỗ này.

"Ta. . . . . ." Hoa Nhan Hi dừng một chút, đối Hoa Nhan Xảo mỉm cười."Ta không tiến cung gả cho hoàng thượng . Nhan xảo, muội giúp ta tiến cung gả cho hoàng thượng đi?"

Hoa Nhan Xảo vội vàng vung tay cự tuyệt nói, "Ta không thể vào cung gả cho hoàng thượng ! Bộ dáng của ta và tỷ không giống nhau, lập tức đã bị nhận rõ rồi !"

Nói xong, ánh mắt nàng lại nhịn không được liếc nhìn Hoa Thiếu Khanh . Uh`m, chính là hắn . Tiến cung còn phải cùng nhiều nữ nhân tranh đoạt, chỉ cần có thể thuận lợi được hắn thương yêu, thì sau này cuộc sống của nàng cũng sẽ không sao !

"Làm sao có thể không giống? Chúng ta rõ ràng cùng là phụ thân sinh." Hoa Nhan Hi lộ ra tươi cười ôn nhu ."A? Phụ thân, nương nương?" Sao mà nàng vừa mới nhắc tới, bọn hắn liền xuất hiện? Phía sau có nhiều quan gia như vậy. . . . . . Bọn họ là tới mang nàng đi à?

"Nhan Hi, ta có thể tìm thấy con rồi !" Hoa Nguyên Huy Nhất xúc động sắp rơi nước mắt.

"Hoa cô nương, nhanh theo chúng ta đi đi." Một đám quan gia nhìn đến Hoa Nhan Hi, lập tức kích động nói. Tìm hết nam đến bắc, bọn hắn rốt cục nhìn thấy chính chủ rồi !

“Gấp như vậy làm gì?" Chủ nhân Hoa Thiếu Khanh một mực im lặng rốt cục mở miệng rồi. Hắn mỉm cười đi lên trước, tầm mắt của mọi người lập tức bị sức quyến rũ mê trên người hắn cuốn hút ."Mọi người đều mệt mỏi rồi, trước hết nghỉ ngơi một chút đi. Chuyện tiến cung, mai kia bàn lại. . . . . . Quan gia, các ngươi nói như thế nào?"

“Được, được, được ." Một đám sai sứ nhìn phong thái của Hoa Thiếu Khanh, vậy mà khó có thể cự tuyệt thỉnh cầu của hắn, liên tiếp gật đầu.

Vì sao bọn họ sẽ không tự chủ được gật đầu như vậy? Chính họ cũng buồn bực không thôi. Bọn họ chỉ biết là, nhìn đến nam nhân này, bọn họ liền có một loại cảm giác giống như nhìn thấy hoàng thượng . . . . . .

“Chàng nói, vì sao Nhan Xảo đột nhiên biến thành như vậy? Trước đây, nàng ấy rất muốn gả cho hoàng thượng, vì sao hiện tại lại biến thành như vậy? Ta thật sự không hiểu. . . . . ." Hoa Nhan Hi từ lúc nhìn thấy Hoa Nhan Xảo xong, luôn cảm thấy nôn nóng, khó có thể tự thoát khỏi.

"Nàng sẽ biết ." Hoa Thiếu Khanh vỗ về mái tóc đẹp của nàng ."Hi nhi, đừng buồn bực, nàng sẽ vượt qua những chuyện không thoải mái này sớm thôi ."

"Thật sao?" Ánh mắt sầu lo của Hoa Nhan Hi nhìn hắn, vẫn không xác định được mình có năng lực này hay không . Dù sao nàng đã sống cùng Nhan Xảo nhiều năm, vì Nhan Xảo trả giá nhiều. . . . . .



"Nhan Xảo muốn hẹn ta ra ngoài tản bộ nói chuyện phiếm, ta rất sợ . . . . . . Ta không biết nàng ấy muốn nói gì với ta, ta không biết ta có nên đi hay không . . . . . . Làm sao bây giờ?" Hoa Nhan Hi ưu phiền không thôi.

“Hãy tin tưởng chính mình, nàng sẽ làm được ." Khóe môi Hoa Thiếu Khanh tươi cười sâu xa tràn đầy ngụ ý ."Tin tưởng chính mình, Hi nhi. Chỉ cần nàng muốn, nàng đều có thể đạt được."

Bao gồm cả hắn.

"Tỷ tỷ, van cầu tỷ tiến cung gả cho hoàng thượng có được không?" Hoa Nhan Xảo vừa thấy Hoa Nhan Hi, nước mắt đột nhiên lã chã rơi xuống.

"A?" Hoa Nhan Hi thật không ngờ Hoa Nhan Xảo vừa thấy nàng liền rơi lệ, nhất thời chân tay luống cuống."Xảo nhi, đừng khóc. . . . . . Làm sao vậy?" "Ta. . . . . . Ta...... đột nhiên phát hiện mình đã yêu Hoa cung chủ rồi. . . . . ." Hoa Nhan Xảo quỳ xuống trước mặt nàng ." Xin tỷ tỷ, tặng Hoa cung chủ cho ta được không?"

Muốn đem Hoa Thiếu Khanh tặng cho muội muội? Trong đầu Hoa Nhan Hi hiện lên hình ảnh trước đây tỷ muội các nàng cùng một chỗ, nàng luôn là có đồ ăn ngon hay là đồ chơi tốt sẽ giữ cho Xảo nhi, chỉ cần nhìn Xảo nhi tươi cười, nàng sẽ có loại cảm giác thỏa mãn của người làm tỷ tỷ .

Nhưng, Thiếu Khanh, có thể nhường cho sao?

Không, không thể cho! Vô luận như thế nào, nàng sẽ không đem Thiếu Khanh tặng cho muội muội ! Thiếu Khanh là nam nhân của nàng, nàng phải bảo vệ nam nhân của nàng! Trong lúc Hoa Nhan Hi từ trong trầm tư lấy lại tinh thần, phát hiện đã không thấy bóng dáng của Hoa Nhan Xảo . Nói vậy, chắc là nàng ấy tưởng nàng đã cho phép, bỏ chạy đi tìm Thiếu Khanh của nàng.

"Thiếu Khanh --" Thiếu Khanh là của nàng!

Nàng đã nhìn thấu được mọi chuyện rồi ! Mặc kệ muội muội nghĩ như thế nào, nàng không thể đem Thiếu Khanh của nàng tặng cho muội muội được!

Quả nhiên không ra nàng dự liệu, Xảo nhi thật sự tìm đến Thiếu Khanh rồi ! Xảo nhi sẽ nói gì với Thiếu Khanh? Thiếu Khanh sẽ trả lời như thế nào đây?

Tuy nàng đã thấy rất rõ lòng mình, nhưng vào giờ phút này, nàng vẫn là không khỏi khẩn trương. . . . . .

Gắt gao cắn môi dưới, Hoa Nhan Hi quyết định trốn đi, nhìn xem sự tình sẽ phát triển như thế nào.

"Tỷ tỷ nói nhường chàng cho ta rồi !" Hoa Nhan Xảo đối Hoa Thiếu Khanh lộ ra tươi cười kiều mỵ, thân thể cơ hồ muốn tựa vào lòng Hoa Thiếu Khanh . Không, nàng cũng không nói gì! Sao Xảo nhi có thể như vậy chứ! Hoa Nhan Hi khẩn trương cắn chặt răng, chờ đợi Hoa Thiếu Khanh phản ứng.

"Thật sao?" Hoa Thiếu Khanh nhướn cao tuấn mi."Nàng rất thích ta?"

Thiếu Khanh là đang quyến rũ Xảo nhi sao? Không, không đâu, nàng phải tin tưởng Thiếu Khanh. Thiếu Khanh yêu nàng, Thiếu Khanh sẽ không phụ nàng. . . . . .

"Đúng vậy." Hoa Nhan Xảo thẹn thùng e lệ gật đầu."Tỷ tỷ muốn tiến cung, tỷ ấy muốn Nhan Xảo thay thế tỷ tỷ tới chiếu cố chàng, được không?"

Nàng sắp không thể hô hấp nổi rồi. . . . . . Khuôn mặt Hoa Nhan Hi trắng bệch, trong lòng cầu nguyện Hoa Thiếu Khanh ngàn vạn lần đừng có gật đầu.

"Có quan trọng hay không ." Hoa Thiếu Khanh bên môi lộ ra mỉm cười tà mị ."Kỳ thật ta sớm thấy nàng yêu thích ta rồi, vì cảm tạ tình yêu của nàng đối với ta, ta đặc biệt tặng nàng một viên đan dược, ăn vào có thể giữ mãi nét thanh xuân."

sao có thể có loại dược này? Không không, Thiếu Khanh phải làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, nàng phải tin tưởng chính mình, nàng phải tin tưởng hắn. . . . . .

"Cám ơn chàng . Ta đây ăn liền." Hoa Nhan Xảo cao hứng tiếp nhận viên đan dược kia nuốt vào, một lúc sau, thân thể bắt đầu co giật .

"A. . . . . . Đau quá. . . . . . Làm sao vậy? Vì sao toàn thân ta đều đau thế này?"

Hoa Nhan Hi trừng lớn đôi mắt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Ài, hình như ta lấy nhầm dược rồi ." Hoa Thiếu Khanh tươi cười vô tội lại mê người ." Viên thuốc này ăn vào toàn thân co giật, thân thể sẽ không tự chủ được phải sau mười canh giờ mới có thể ngủ. . . . . ."

"A. . . . . . Nhanh lấy thuốc tới cứu ta!" Hoa Nhan Xảo càng không ngừng co giật, căn bản là không có biện pháp dừng lại."Ngươi nhanh lấy giải dược lại đây. . . . . ."

"Giải dược? Không có." Hoa Thiếu Khanh bên môi tươi cười đầy tà mỹ ."Dù sao ngươi co giật như vậy cũng không có vấn đề gì . Ngươi có biết vì sao Hi nhi xinh đẹp như thế sao? Là bởi vì nàng trước kia không giúp ngươi làm việc xấu đó ."

"Ngươi nói cái gì? !" Hoa Nhan Xảo một bên thống khổ, một bên hô.

"Cái này coi như là ta giúp Hi nhi lương thiện báo thù ." Hoa Thiếu Khanh tuấn mi nhíu lại."Đúng rồi, ta quên nói với ngươi, đời này ngoài Hi nhi ta sẽ không yêu nữ nhân khác . Cho nên. . . . . . Thực xin lỗi, tình yêu của ngươi đối với ta, ta không thể tiếp thu."

"A?" Hoa Nhan Xảo đau đến mức cả khuôn mặt đều đã biến dạng, không ngừng co giật, khó có thể ngừng lại, mãi cho đến mười canh giờ qua đi.

"Hi nhi, xuất hiện đi." Hoa Thiếu Khanh đột nhiên quay đầu, đối với Hoa Nhan Hi đang trốn ở một nơi bí mật gần đó tươi cười."Nàng còn xem không đủ sao?"

Hoa Nhan Hi thẹn thùng thẳng tiến vào trong lòng Hoa Thiếu Khanh, kích động không nói nên lời.

Hắn thật sự lựa chọn nàng! Sự tin tưởng của nàng là không có sai !

"Nha đầu ngốc, có vừa ý với biểu hiện của ta không?" Hoa Thiếu Khanh ôn nhu nhìn nàng vẻ mặt phiếm hồng, hôn một chút lên hai má phấn nộn như hoa sen của nàng.

“Rất vừa ý !" Hoa Nhan Hi chủ động hôn lên môi của hắn ."Đúng rồi, ta muốn nói rõ -- ta cũng không có nói muốn nhường chàng cho Xảo nhi nha! Ta là tuyệt đối sẽ không nhường chàng cho bất kì kẻ nào ! Ta tới, là muốn nói rõ cho chàng. . . . . ."

"Ta biết." Hoa Thiếu Khanh tươi cười hiểu rõ ."Nếu là nàng quyết định buông tha ta, khẳng định sẽ không qua đây nhìn lén . Nếu nàng thật sự muốn đem ta tặng cho muội muội của nàng, thì nàng sẽ vụng trộm rời đi. . .?

“Làm sao mà chàng biết?" Hoa Nhan Hi kinh ngạc nhướn cao đôi mi thanh tú. Hắn đúng là đoán trúng tâm tư của nàng!

Đôi mắt Hoa Thiếu Khanh yên lặng nhìn nàng, tà mị sáng rọi, môi mỏng hơi hơi cong lên.

"Hi nhi, nàng thoải mái mở lòng với ta như thế, sao ta có thể đoán không ra chứ?"

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Môn Chủ Đùa Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook