Chương 7: Mất tích (2)
Dịch Dương Thiên Vy
07/01/2019
"Hiên, em không tìm thấy Tiểu Vũ" cô nức nở, thở gấp nói qua điện thoại với Lãnh Duật Hiên.
Lãnh Duật Hiên nghe điện thoại, khuôn mặt lo lắng kèm theo giận dữ, đập tay xuống bàn, rống qua điện thoại.
"Cô trông con kiểu gì vậy?" Sau đó, tắt luôn điện thoại
Tiêu Tiểu Diệp khiếp sợ khi nghe giọng của anh, nước mắt vẫn rơi. Lau đi những giọt nước mắt, cô run rẩy nghe tiếng tút tút qua điện thoại. Anh đã cúp máy.
Cô phải làm sao đây? Tiểu Vũ có xảy ra chuyện gì không?
Trời trong xanh bỗng mây đen kéo đến, những giọt nước mưa cứ thế mà rơi xuống. Mưa mỗi lúc một lớn, người xung quanh đã tản đi tìm chỗ trú mưa, chỉ còn lại một bóng dáng nhỏ. Dưới cơn mưa, cô vừa đi vừa gọi "Tiểu Vũ", cố gắng không bỏ qua mọi ngóc ngách nhỏ nào để tìm cậu. Nhưng rồi vô ích.
Sức cạn, dầm mưa lâu khiến thân hình ấy ngã xuống.
____
"Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi"
Tiêu Tiểu Diệp vô thức tỉnh dậy, đầu đau như búa đập, tay chân nhức mỏi.
"Tiểu Hoa, tiểu Vũ đã về chưa?" Vừa tỉnh lại, cô hỏi ngay đến tiểu Vũ.
"Dạ chưa ạ" Tiểu Hoa lắc đầu.
Cô vội xuống giường, chân chưa kịp đi dép đã chạy xuống lầu. Nhưng vừa bước qua cầu thang, một bóng dáng lớn chặn lại.
"Tiêu Tiểu Diệp, tôi đã dặn cô thế nào, tại sao lại còn để tiểu Vũ bị lạc. Cô làm mẹ kiểu gì vậy? Hay là cô muốn hại con tôi?" Giọng nói lạnh lùng đan xen khinh miệt lẫn tức giận.
"Hiên, em.... em xin lỗi, em không cố ý" giọng nói của cô yếu ớt dần "Em sẽ đi tìm nó"
"Tốt nhất là cô nên tìm thấy, nếu không cô đừng mong bước vào căn nhà này" Anh nói xong thì bỏ đi.
Lòng anh cũng đang lo lắng cho đứa con trai của mình, anh cũng đã cho người tìm xung quanh khu vườn cổ tích kia nhưng không thấy.
Tiêu Tiểu Diệp vẫn chân trần, chạy ra khỏi nhà. Ngoài trời vẫn đang mưa, cô lo cậu sẽ dầm mưa. Trời cũng tối rồi, cậu đã được ăn gì chưa?... hàng ngàn câu hỏi khiến cô lo cho cậu hơn.
____
Tại một phòng nào đó trong khách sạn.
"Quản gia, cô ta sao rồi?" Lãnh Thiên Vũ ngồi trên giường, chán nản cầm lấy di động gọi cho quản gia.
Quan gia bên kia trốn trong góc tôi, nhỏ giọng nói: "Tiểu thiếu gia, phu nhân đã đi tìm cậu rồi. Lúc nãy ngất xỉu tỉnh dậy vẫn chưa ăn gì. Ba cậu cũng vừa mắng cô ấy. Tiểu thiếu gia, hay cậu về đi. Tôi thấy..."
"Dạy cho cô ta một bài học đã. Ba thật là, sao lại mắng mà không đuổi cô ta đi luôn." Nói xong, cậu nhóc tức giận ngắt điện thoại.
Quản gia nghe tiếng tút tút, thở dài. Ông thật không hiểu vì sao tiểu thiếu gia lại ghét phu nhân như vậy, ông thấy cô cũng rất hiền mà. Người ta nói mẹ ghẹ thường rất ghét con chồng nhưng phu nhân thì ngược lại, ông không biết ông giúp cậu chủ là đúng hay sai nữa
Lãnh Duật Hiên nghe điện thoại, khuôn mặt lo lắng kèm theo giận dữ, đập tay xuống bàn, rống qua điện thoại.
"Cô trông con kiểu gì vậy?" Sau đó, tắt luôn điện thoại
Tiêu Tiểu Diệp khiếp sợ khi nghe giọng của anh, nước mắt vẫn rơi. Lau đi những giọt nước mắt, cô run rẩy nghe tiếng tút tút qua điện thoại. Anh đã cúp máy.
Cô phải làm sao đây? Tiểu Vũ có xảy ra chuyện gì không?
Trời trong xanh bỗng mây đen kéo đến, những giọt nước mưa cứ thế mà rơi xuống. Mưa mỗi lúc một lớn, người xung quanh đã tản đi tìm chỗ trú mưa, chỉ còn lại một bóng dáng nhỏ. Dưới cơn mưa, cô vừa đi vừa gọi "Tiểu Vũ", cố gắng không bỏ qua mọi ngóc ngách nhỏ nào để tìm cậu. Nhưng rồi vô ích.
Sức cạn, dầm mưa lâu khiến thân hình ấy ngã xuống.
____
"Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi"
Tiêu Tiểu Diệp vô thức tỉnh dậy, đầu đau như búa đập, tay chân nhức mỏi.
"Tiểu Hoa, tiểu Vũ đã về chưa?" Vừa tỉnh lại, cô hỏi ngay đến tiểu Vũ.
"Dạ chưa ạ" Tiểu Hoa lắc đầu.
Cô vội xuống giường, chân chưa kịp đi dép đã chạy xuống lầu. Nhưng vừa bước qua cầu thang, một bóng dáng lớn chặn lại.
"Tiêu Tiểu Diệp, tôi đã dặn cô thế nào, tại sao lại còn để tiểu Vũ bị lạc. Cô làm mẹ kiểu gì vậy? Hay là cô muốn hại con tôi?" Giọng nói lạnh lùng đan xen khinh miệt lẫn tức giận.
"Hiên, em.... em xin lỗi, em không cố ý" giọng nói của cô yếu ớt dần "Em sẽ đi tìm nó"
"Tốt nhất là cô nên tìm thấy, nếu không cô đừng mong bước vào căn nhà này" Anh nói xong thì bỏ đi.
Lòng anh cũng đang lo lắng cho đứa con trai của mình, anh cũng đã cho người tìm xung quanh khu vườn cổ tích kia nhưng không thấy.
Tiêu Tiểu Diệp vẫn chân trần, chạy ra khỏi nhà. Ngoài trời vẫn đang mưa, cô lo cậu sẽ dầm mưa. Trời cũng tối rồi, cậu đã được ăn gì chưa?... hàng ngàn câu hỏi khiến cô lo cho cậu hơn.
____
Tại một phòng nào đó trong khách sạn.
"Quản gia, cô ta sao rồi?" Lãnh Thiên Vũ ngồi trên giường, chán nản cầm lấy di động gọi cho quản gia.
Quan gia bên kia trốn trong góc tôi, nhỏ giọng nói: "Tiểu thiếu gia, phu nhân đã đi tìm cậu rồi. Lúc nãy ngất xỉu tỉnh dậy vẫn chưa ăn gì. Ba cậu cũng vừa mắng cô ấy. Tiểu thiếu gia, hay cậu về đi. Tôi thấy..."
"Dạy cho cô ta một bài học đã. Ba thật là, sao lại mắng mà không đuổi cô ta đi luôn." Nói xong, cậu nhóc tức giận ngắt điện thoại.
Quản gia nghe tiếng tút tút, thở dài. Ông thật không hiểu vì sao tiểu thiếu gia lại ghét phu nhân như vậy, ông thấy cô cũng rất hiền mà. Người ta nói mẹ ghẹ thường rất ghét con chồng nhưng phu nhân thì ngược lại, ông không biết ông giúp cậu chủ là đúng hay sai nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.